Tiếng cười sắp tắt
Chị Trần Thị Yến (SN 1966 ở ấp Tân Phú 1, xã Tân Thuận Bình, huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang) sinh con khi đã 44 tuổi. Bé Nguyễn Trần Tam Toàn Khoa là niềm vui của cả gia đình.
Cuộc sống của cả hai vợ chồng dường như có ý nghĩa hơn vì có thêm đứa con nhỏ suốt ngày bi bô nói cười. Thời gian trôi nhanh chẳng mấy chốc, cậu con trai đã lớn phổng phao và có thể giúp cho cha mẹ được những việc vặt.
![]() |
Cậu bé Toàn Khoa mắc bệnh hiểm nghèo |
Đau lòng thay, niềm vui, tiếng cười của họ cứ dần tắt lụi, khi tình trạng sức khỏe của bé Khoa ngày càng trở nên tồi tệ, thậm chí tính mạng đang bị đe dọa bởi căn bệnh ung thư máu quái ác.
Từ một cậu bé nhanh nhẹn hoạt bát, sức khỏe bé Khoa tệ đến nỗi con chỉ có thể ngồi một chỗ, không vận động được, phải trải qua nhiều giai đoạn khó khăn, tưởng chừng không thể vượt qua.
Nhờ quá trình điều trị bằng 9 toa thuốc đặc trị, tính mạng của Toàn Khoa tạm thời còn giữ được. Cậu bé vẫn đang được điều trị theo phác đồ của bác sĩ, bệnh có tiến triển nhưng ở mức độ chậm. Số tiền để lo chi phí điều trị cho con, vợ chồng chị Yến phải nhờ anh em cho mượn đất, thế chấp vay ngân hàng. Khoản nợ 100 triệu đồng hiện hữu và đứa con đang nằm trong bệnh viện khiến họ rơi vào bế tắc.
"Có một số người cũng nói với chúng tôi rằng, bệnh của cháu điều trị rất khó, nhà lại nghèo, khuyên chúng tôi đưa con về tìm đến thuốc Nam. Tôi không nỡ lòng nào đưa con về, bác sĩ truyền thuốc hằng ngày, cháu còn đang nguy kịch, đưa về làm sao chịu thấu. Tôi để con ở đây (bệnh viện) nhưng cũng không biết làm cách nào có tiền cho con điều trị tiếp", chị Trần Thị Yến chia sẻ.
Cha mẹ bất lực cầu cứu
Cầm tờ giấy báo thanh toán hơn 10 triệu đồng cho con, chị Yến vừa nói vừa khóc: "Giờ vợ chồng tôi biết kiếm đâu ra số tiền lớn thế này. Hơn một năm nay, chúng tôi đã làm hết cách để lo cho con rồi. Giờ muốn vay chúng tôi cũng không thể vì biết vay ở đâu nữa, đưa con về thì không đành mà ở thì không còn tiền".
Vợ chồng chị sống nhờ vào làm thuê làm mướn, không có một tấc đất để canh tác. Anh Nguyễn Văn Văn bao nhiêu năm nay chỉ làm phụ hồ. Công việc của anh cũng không đều, thu nhập thất thường. Mặc dù vậy, số tiền anh Văn kiếm được là nguồn thu chính, nuôi sống cả gia đình.
![]() |
Gia đình nợ nần chồng chất vì lo chữa bệnh cho con |
Chị Yến vừa trông con, chăm sóc nhà cửa và làm thuê những việc lặt vặt. Số tiền chị kiếm phụ chồng mua thêm mớ rau, con cá cải thiện cho bữa cơm. Cả nhà phải sống tằn tiện trong khoản tiền khiêm tốn đó.
Khi bé Toàn Khoa mắc bệnh, gia đình đã lâm cảnh khó khăn túng thiếu. Suốt thời gian chữa bệnh cho con, họ nhờ nhiều vào sự chia sẻ của bà con, người thân cộng với số tiền vay lãi ngân hàng.
Căn bệnh hiểm nghèo, thời gian điều trị khá dài và tốn kém nên họ đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan về không được, ở không xong. Chị Yến khẩn thiết cầu cứu sự chung tay giúp sức của cộng đồng để con trai có cơ hội được tiếp tục chữa bệnh.
Hy vọng bé Toàn Khoa sẽ được nhiều tấm lòng hảo tâm giúp đỡ, không phải sống trong cảnh tuyệt vọng.
Đức Toàn
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: |
Sau những ca phẫu thuật, bàn chân con cụt dần chỉ còn 1 ngón. Những vết sẹo dài chằng chịt khắp cơ thể khiến con càng tự ti, thu mình trong "vỏ ốc".
" alt=""/>Cha mẹ ngập nợ, con thơ nguy kịchSinh năm 2004, khi vừa chào đời, Tô Cẩm Lụa đã mắc phải căn bệnh thoát vị màng não tủy thắt lưng. Sau phẫu thuật, em bị trào ngược bàng quang rồi suy cả 2 bên thận. Lụa đã chạy thận nhiều năm nay. Mới đây, bác sĩ thông báo với chị Tiên, bệnh suy thận của Lụa đã nặng lắm, mà em còn bị suy tim và thêm chứng động kinh.
Cô Chung Kim Tiên cho biết: “Bé Lụa đã phải chuyển qua nhiều bệnh viện, có những lần tưởng chừng không qua khỏi. Sau nhiều năm điều trị suy thận, con đã mổ hơn 20 lần. Mạch ở tay, đùi, bẹn đều mổ hết rồi. Bác sĩ phải đặt catheter cảnh hầm để chạy thận cho con”.
![]() |
![]() |
Nhiều năm chạy thận khiến tay, chân, bẹn, đùi chẳng thể đặt ống lọc máu được nữa. |
Không chỉ thân hình giống như một đứa trẻ, bị bệnh quá lâu, những đợt biến chứng khiến đôi tai của Lụa gần như không nghe thấy gì, đôi chân cũng không tự đi lại được nữa. Cuộc sống của em phải phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ.
Quê nhà ở tận huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau, từ TP.HCM về đến nhà em phải mất hơn 10 giờ đi đường. Suốt nhiều năm nay, đợt nghỉ dài nhất của Lụa cũng chưa được 10 ngày, còn mỗi đợt nhập viện thì phải kéo hàng tháng, cũng có khi cả năm. Vì vậy, thời gian Lụa và mẹ ở viện chiếm phấn lớn.
Gần đây, sức khỏe của em yếu hơn, chạy thận đến 4 lần/tuần nên cô Tiên phải mướn phòng trọ ngay sát bệnh viện. “Ở gần có gì còn chạy sang bệnh viện cho kịp thời”, cô cho hay.
![]() |
16 tuổi mà chẳng thể thoát khỏi cuộc sống như một đứa trẻ, phải phụ thuộc vào mẹ trong mọi việc, rồi phải sử dụng bỉm của trẻ em... |
16 năm, đứa trẻ không thể lớn về thể xác, nhưng tâm hồn em vẫn là một thiếu nữ. Trong những dòng nhật ký mẹ em kịp đọc được trước khi bị xóa như thường lệ, có những giọt nước mắt âm thầm chảy trong tim em, có cả ước muốn mãnh liệt được khỏi bệnh, khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường. Lụa ao ước được đến trường, và như chú chim non học cách trưởng thành, bay ra khỏi vòng ôm ấm áp của mẹ.
“Con bé bị ám ảnh ở bệnh viện. Mỗi lần thấy bác sĩ lại gần là sợ lắm”, mẹ của Lụa nghẹn ngào.
Từ ngày sinh ra Lụa, cô Chung Kim Tiên luôn là người đồng hành cùng con khắp các bệnh viện từ địa phương đến thành phố, từ lúc còn ẵm ngửa đến bây giờ. Đã có lúc tưởng rằng không cứu được con gái, nhưng rồi em vượt qua như kỳ tích khiến trái tim người mẹ chỉ biết run lên bần bật.
Vài ngày nữa, con gái cô phải chuyển về bệnh viện tuyến tỉnh để điều trị vì hết tuổi nhi đồng. Người mẹ cũng đang hoang mang không biết phải làm sao lo liệu vì sẽ tốn nhiều chi phí khác.
![]() |
Lụa thường ước được khỏe mạnh, cao lớn như những bạn khác, để em được khám phá nhiều điều đẹp đẽ trong cuộc sống. |
“16 năm nay, chi phí chữa bệnh cho bé Lụa tính ra cũng phải gần tỷ đồng. Một mình chồng tôi đi làm mướn ở dưới quê, thu nhập bấp bênh nên chẳng đủ tiền chữa bệnh cho con. Ngoài số tiền ít ỏi anh em họ hàng hỗ trợ ban đầu, chúng tôi chỉ có cách đi nhờ vả, vay mượn. Nhưng nay, chỗ vay mượn cũng chẳng còn nữa”, cô Tiên giãi bày.
Căn nhà vách cây, mái tôn của gia đình cô cũng phải mang đi cầm cố để có tiền chữa bệnh cho Lụa. Nếu không xoay sở được, chắc chỉ còn cách bán đứt căn nhà, nhưng bán nhà cũng chẳng được bao nhiêu. Bán nhà rồi thì cả gia đình cô cũng chẳng có chốn nương thân. Trong lúc lâm vào đường cùng, cô Chung Kim Tiên chỉ còn cách cậy nhờ tấm lòng thơm thảo của bạn đọc Báo VietNamNet, tiếp thêm động lực cho bé Lụa điều trị căn bệnh hiểm nghèo.
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: