47 triệu đồng cho một lần thi
Chị Nga cho biết, tại Đức, học lái xe cũng phải trải qua hai bước chính là thi lý thuyết và thi thực hành. Quá trình học cũng diễn ra ở những trung tâm dạy lái xe. Điều gây "choáng" đầu tiên là mức độ đắt đỏ của học phí.
Lệ phí cho một lần thi áp dụng toàn quốc sẽ tốn khoảng 215 Euro, tương đương gần 6 triệu đồng tiền Việt, trong đó thi lý thuyết tốn 55 Euro và thi thực hành tốn 160 Euro. Mức này gấp 10 lần lệ phí thi cấp bằng lái xe ở Việt Nam.
![]() |
Chị Nguyễn Quỳnh Nga và bộ đề thi lý thuyết lái xe hơn 1000 câu hỏi của Đức. |
Tuy nhiên, đối với học phí, nước Đức lại có sự cao thấp giữa các vùng, đắt nhất vẫn là ở Tây Đức và các thành phố lớn, ở Đông Đức rẻ hơn.
Chị Nga đang sống ở Leipzig, thành phố kinh tế lớn thứ 2 ở Đông Đức nên mức học phí không hề rẻ. Khóa học lý thuyết gồm 12 buổi vừa được chị hoàn tất đã tiêu tốn khoảng 250 Euro (hơn 6,7 triệu VND) bao gồm sách và đĩa học.
Nhưng học phí này chưa thấm vào đâu so với mức học phí học thực hành lái xe. Đây cũng là quá trình học khắc nghiệt và đắt đỏ nhất để một người dân có được tấm bằng lái xe ở Đức.
Bởi lẽ, nước Đức tính phí học thực hành lái xe là tính theo giờ. Ở thành phố Leipzig, học viên phải trả 30 Euro/giờ (khoảng hơn 800 ngàn VND). Ở trung tâm Tây Đức, mức học phí này còn cao hơn, khoảng 40-50 Euro/giờ.
Theo quy định, học viên phải học đủ ít nhất 50 giờ mới được phép thi, tức là tối thiểu, mỗi người sống ở Đông Đức như chị Nga phải tốn khoảng 1.500 Euro (khoảng hơn 40 triệu VNĐ) để hoàn tất điều kiện này.
Cộng thêm lệ phí đăng ký thi, mỗi học viên phải chi ít nhất là gần 47 triệu đồng cho 1 lần thi.
Chị Nga kể: "Trước khi học bằng lái, mình đã tham khảo bạn bè sống ở đây và “choáng” khi một người bạn sống ở thành phố khác nói tốn hơn 5.000 Euro (khoảng 135 triệu VND) mới có được bằng lái. Nguyên nhân là bởi, người này đã phải thi lại nhiều lần cả lý thuyết và thực hành".
"Nói chung, nếu học viên học không nghiêm túc, tập trung thì rất dễ trượt ngay từ vòng lý thuyết. Còn học chậm, tay lái yếu, kỹ năng kém thì thi trượt thực hành là tất yếu. Đến lúc này, học viên phải tốn một khoản tiền không nhỏ cả trăm triệu bạc chỉ để thuê thầy giáo dạy lái kèm. Đặc biệt, chế độ học tại Đức chỉ được phép học một kèm một, không có chuyện học ghép theo nhóm như ở Việt Nam", chị Nga chia sẻ.
Giám thị chấm điểm cả về văn hóa lái xe
Theo chị Nga, chính sự tốn kém đắt đỏ như vậy lại là động lực khiến việc học lái xe ở Đức được mọi người dân coi trọng và đầu tư nghiêm túc, tức là học thật, học tử tế. Và với người nhập cư chân ướt chân ráo như chị Nga thì thi bằng lái xe ở đây căng thẳng không khác gì thời đi thi đại học ở quê nhà.
![]() |
"Ở Đức, học lái xe tốn kém nên hầu như mọi người đều học nghiêm túc, tử tế", chị Nguyễn Quỳnh Nga, định cư tại hành phố Leipzig, Đức cho biết. |
Chị cho biết, bộ đề thi lý thuyết của Đức "khủng" hơn rất nhiều so với Việt Nam. Tài liệu ôn thi có tới 1.093 câu hỏi trong khi ở Việt Nam chỉ có 450 câu. Để dung nạp được kiến thức ở ngàn câu hỏi đó, chị đã phải tập trung cao độ suốt một tháng, lúc nào cũng kè kè quyển sách ôn luyện.
“Tôi gần như bỏ bê việc nhà, chăm con và chỉ chăm chú học, rồi luyện trên máy”, chị Nga nói.
Về cách thức thi, nước Đức cũng áp dụng trắc nghiệm 30 câu. Nhưng với Việt Nam, chỉ cần học viên trả lời đúng từ 26/30 câu (tương ứng 26/30 điểm) là đỗ thì ở Đức chỉ cần sai 1 hoặc 2 câu là có khả năng trượt.
Lý do là vì Đức không tính kế quả thi dựa trên số câu trả lời đúng mà dựa trên tổng điểm, trong khi đó, một câu có thể có được tính là 3 đến 10 điểm. Nếu học viên chỉ làm sai 1-2 câu thì có thể bị trừ tới 10 điểm, chính là ngưỡng khiến thí sinh bị "rớt".
Trong 30 câu hỏi thi trắc nghiệm, có 20 câu liên quan đến luật và 10 câu về tình huống. Vì vậy, bên cạnh việc hiểu luật giao thông thì khả năng ngôn ngữ (với người định cư là thi tiếng Đức) cũng khiến học viên như chị Nga không phải người bản xứ thêm phần khó khăn.
Việc gian lận thi cử trong thi trắc nghiệm lý thuyết cũng rất khó xảy ra bởi một phòng thi chỉ khoảng hơn chục thí sinh, người đi thi được yêu cầu bỏ điện thoại ở ngoài. Đây là quy định được nước Đức thực hiện rất nghiêm và không có chuyện ai đó có thể làm thay học viên như chiêu trò "bao đậu lý thuyết" tại Việt Nam được nhiều học viên rỉ tai nhau.
"Nhờ học ngày học đêm, mình chỉ bị trượt lý thuyết 1 lần và vừa qua, thi đã đỗ ở lần thi thứ 2. Nhưng với phần thi thực hành, qua tìm hiểu bạn bè thì mức độ khó còn kinh khủng hơn nhiều", chị Nga cho hay.
Theo tìm hiểu của chị, học viên phải học lái đủ các điều kiện môi trường, giao thông như ban ngày, ban đêm, trên cao tốc, đường nông thôn, đường vắng, đường đông... Mục đích là học xong, người dân có thể tự tin lái ra đường.
Điều này hoàn toàn khác với cách học ở Việt Nam, phổ biến là chỉ học đủ để đi thi, học viên chỉ học theo sa hình và luyện xe chíp trong sa hình, dẫn tới tình trạng nhiều người được cấp bằng nhưng không dám lái thật ngoài đường.
"Khi thi thực hành, học viên phải thể hiện được kỹ năng lái tốt trong mọi môi trường, điều kiện đường sá với các tình huống giao thông. Tất cả quá trình này đều được đánh giá bởi người chấm thi ngồi ngay bên dưới, thầy dạy lái ngồi bên cạnh.
"Giám thị sẽ yêu cầu thí sinh lái trong phố, đường nông thôn và trên cao tốc Autobahn. Lúc này, người chấm thi sẽ quan sát toàn bộ quá trình xử lý thông tin trên đường, tốc độ, và chấm điểm cả về cả văn hóa lái xe. Khó khăn nhất sẽ là những yêu cầu bất thình lình được đưa ra bởi giám thị. Sai lầm sẽ phải trả giá bằng việc thi lại", chị Nga kể.
“Và nếu phải thi một lần nữa, bạn sẽ phải lập lại quá trình học lái xe đủ 50 giờ ôn luyện với thầy dạy lái kèm hóa đơn chi trả toát mồ hôi”, chị Nga cho biết.
"Ở Đức, nếu học thi không cẩn thận và thi đi thi lại dễ tốn đến cả chục ngàn Euro, đắt hơn cả mua xe BMW cũ cho nên, hầu như ai đi học cũng rất nghiêm túc”, chị Nga nhấn mạnh.
Minh Quân
Trân trọng mời bạn đọc gửi tin, bài, ảnh, video cộng tác về chuyên trang qua email: [email protected]. Xin cảm ơn!
Lần đầu tiên "biểu diễn" lái xe, chị vợ chủ thầu xây dựng đạp ga rú lên rồi đâm thẳng tường rào. Cú “đua xe” bất đắc dĩ đã bay mất trăm triệu sau đó.
" alt=""/>Đức: Học lái xe lơ mơ, tốn hơn trăm triệu đồngThành phố kiến nghị Bộ Giao thông Vận tải chủ trì nghiên cứu phương án đầu tư, nhằm sớm triển khai quốc lộ 50B. Trước đó, các phân đoạn thuộc tuyến quốc lộ đã được ba tỉnh, thành tính toán đầu tư nhưng chưa thực hiện.
Anh kể, vào khoảng giữa năm 2006, khi xưởng sửa xe của vợ chồng anh đặt trên khu đất 86 phố Lạc Nghiệp mới đi vào hoạt động chưa lâu, thông qua người quen, vị khách tên Sơn đã đem chiếc Nissan Bluebird đời 1982 đến sửa chữa. Tình trạng chiếc xe khi ấy mục nát toàn bộ thân vỏ và thợ xe phải mất 2 tháng mới hoàn thiện công việc sửa chữa với chi phí thỏa thuận là 20 triệu đồng.
![]() |
Nissan Bluebird đời 1982. Ảnh minh họa |
“Xe làm xong nhưng tôi phải mất nhiều lần mới hẹn được anh Sơn qua xem. Khi gặp, anh ấy yêu cầu sửa lại những phần cho là chưa ưng ý. Tôi cho thợ sửa lại đúng yêu cầu”, anh Nhân kể lại.
Thế nhưng, điều oái ăm xảy ra là xe sửa xong, anh Nhân không tài nào liên hệ được với anh Sơn. Gọi điện theo số di động của khách để lại, anh Nhân chỉ nhận được tín hiệu tắt máy.
Khi đó, vị khách mới ứng trước 10 triệu đồng và chỉ để duy nhất số điện thoại mà không hề có địa chỉ nhà hay giấy tờ nào khác.
Hành trình mòn mỏi tìm khách bắt đầu từ đây. Suốt một thời gian dài sau đó, anh Nhân vẫn liên tục đi tìm tung tích vị khách “đặc biệt” nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Rủi ro thay, ngay cả mối kết nối duy nhất là người đã giới thiệu ông Sơn đến gara của mình, khi liên lạc tới cơ quan của người này, anh Nhân được biết, người này đã qua đời vì bạo bệnh.
Kể từ đây, chiếc Nissan đời cũ bắt đầu hành trình gắn bó với vợ chồng chủ gara như một... gánh nặng!
Ô tô "vô chủ": Bỏ thì không dám, trông giữ mãi thì khổ
Do vị trí gara nằm trong con ngõ nhỏ của phố Lạc Nghiệp, nên mặt bằng sửa chữa cơ sở của anh Nhân có hạn, chỉ tiếp nhận số ô tô đếm trên đầu ngón tay. Riêng việc phải dành một vị trí đỗ xe cho chiếc Nissan “vô chủ” đã khiến anh trăn trở suốt chục năm trời.
![]() |
Anh Nhân chỉ vào vị trí ban đầu chiếc xe để nhờ ở trước cửa nhà hàng xóm. Do thời gian quá lâu nên anh không còn lưu ảnh chụp và sổ ghi chép về chiếc xe này. |
“Bỏ không dám mà giữ thì quá khổ. Chiếc xe hết để nhờ vỉa hè hàng xóm rồi lại chuyển về để trước cửa gara. Rồi nhà bên cạnh xây họ cằn nhằn vướng víu. Tổ dân phố cũng phản ánh xe để lâu cũ xuống cấp thành chỗ trú cho chuột bọ, muỗi dĩn và muốn tôi di dời”, anh Nhân chia sẻ.
Xác nhận chiếc ô tô đã để nhiều năm ở gara gây ảnh hưởng tới hàng xóm chung quanh, anh Nguyễn Chí Mạnh (sinh năm 1975), nhà bán cơm ở đối diện ngõ 86 nói: “Tôi đã từng khuyên anh Nhân đem vứt chiếc xe ấy đi vì để chục năm hư hỏng, bốc mùi. Nhưng anh ấy vẫn lăn tăn chưa tìm được chủ xe để thông báo”.
Còn ông Đoàn Văn An (64 tuổi) ở ngay sát cạnh gara anh Nhân kể lại rằng thấy mừng vì sau nhiều năm chiếc xe án ngữ trước cửa nhà đã được di chuyển. “Tôi không biết ai là chủ xe nhưng sau nhiều năm phơi mưa nắng, nó chẳng khác nào đống phế thải”, ông An nói.
![]() |
Gara sửa xe của anh Nhân có diện tích chỉ để vừa vài chiếc ô tô nên khi có chiếc xe cũ án ngữ chục năm khiến anh đau đầu tìm cách giải quyết |
Đến năm 2016, dịch sốt xuất huyết trên địa bàn gia tăng, chính quyền phường và tổ dân phố yêu cầu anh Nhân di chuyển chiếc xe đi nơi khác. Anh Nhân đã liên hệ với bãi giữ xe ở phố Trần Khát Chân để gửi, mỗi tháng cũng mất gần triệu bạc chi phí gửi, nhưng chỉ được vài tháng họ lại đuổi vì...xe nát quá gây mất thẩm mỹ bãi xe!
Đang loay hoay không biết xử lý thế nào thì người quen của anh Nhân đã mách anh đem chiếc Nissan về gửi tại Xóm 1, làng Lại Đà, xã Đông Hội, huyện Đông Anh. Nơi gửi xe là một vạt đất trống gần cổng làng, xung quanh là ruộng và cây trồng của người dân.
Tưởng chừng ở nơi chẳng ai để ý ấy sẽ là chỗ chứa chiếc xe “vô chủ” lâu dài nhưng việc cũng chỉ kéo dài đến đầu năm 2019.
Trước Tết Kỷ Hợi, dân làng Lại Đà đã dọn dẹp khu đất trống để sửa thành bãi đỗ xe và trồng thêm cây để cải tạo cảnh quan môi trường. Chiếc Nissan Bluebird lúc này đã xuống cấp trầm trọng, đại diện thôn tìm liên hệ người gửi xe để yêu cầu đem đi nơi khác, giải phóng mặt bằng thi công.
![]() |
Anh Ngô Duy Dũng trưởng thôn Lại Đà (bìa trái) và anh Lê Trung Kiên (người giới thiệu cho anh Nhân đến làng) cùng chỉ vào vị trí đã từng để chiếc Nissan cũ nát trước khi giải phóng mặt bằng. |
Anh Ngô Duy Dũng (40 tuổi), trưởng thôn Lại Đà nói xác nhận với Xe VietNamNet: “Khi tôi về làm trưởng thôn năm 2017 đã thấy chiếc xe ở đây, chẳng ai đoái hoài đến mức khi người dân dọn dẹp, nó chỉ còn hình hài bên ngoài của ô tô, còn lại hư nát hết”.
Chứng kiến chiếc Nissan “vô chủ” xuống cấp dần theo thời gian, ông Nguyễn Văn Thơ (48 tuổi) nhà ngay cổng làng kể lại rằng lũ trẻ trong làng hàng ngày vẫn lấy chỗ xe cũ làm nơi nghịch phá. “Cửa kính vỡ nát, thân vỏ chỉ còn màu trắng nhạt loang lổ với gỉ sét. Bán sắt vụn cũng chẳng được bao nhiêu”, ông Thơ nhận xét.
Trước sức ép từ người dân Lại Đà, anh Nhân phải thuê xe di chuyển chiếc Nissan Bluebird đến nơi “an nghỉ” ở làng Tề Lỗ (Vĩnh Phúc), nơi được mệnh danh là làng “mổ xe”. Tại đây, người dân định giá chiếc xe còn 2,8 triệu đồng. Bộ phận còn sót lại là động cơ được gom chung với hàng trăm phụ tùng phế thải khác.
Rốt cục, cuối năm vừa qua, anh Nhân đành buông chiếc ô tô và để dân làng tự xử lý. số phận chiếc ô tô bị chủ bỏ quên coi như đã được định đoạt trở thành đống sắt vụn.
Thế nhưng, khi gánh nặng tưởng đã kết thúc thì một rắc rối với ông chủ gara sửa xe lại bắt đầu từ đây.
Tuần trước, ông Tôn Thất Sơn, người chủ xe mất tích 13 năm trời bỗng dưng xuất hiện và nằng nặc bắt đền. Anh Nhân được yêu cầu hai lựa chọn: phải trả xe hoặc bồi thường với chi phí... giật mình! Con số không phải là vài chục triệu đồng.
Xem tiếp: Kỳ II: Bỏ quên ô tô 13 năm, ông chủ xuất hiện bắt đền 100 triệu
Đình Quý
Chiếc xe Toyota MR2 gần như nát bét nhưng may mắn tài xế chỉ bị thương nhẹ.
" alt=""/>Chủ gara nặng nợ vì ô tô vô chủ 13 năm