Kể về chuyện tình yêu của mình, ông Nguyễn Đăng Việt (SN 1958, Hàng Cót, Hà Nội) luôn nói rằng, tình yêu ngày xưa vô cùng giản dị.
Ông Việt kể, sau khi đi bộ đội về, ông được người trong làng giới thiệu và làm quen với cô gái tên Nguyễn Thị Thu (SN 1963, người vợ hiện tại của ông) ở phố Khâm Thiên, Hà Nội.
“Được họ hàng, làng xóm giới thiệu, chúng tôi gặp nhau. Sau khi gặp nhau thì tình yêu chớm nở. Từ đó, mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc cơ khí điện ở công ty Công viên (Hà Nội), tôi lại đạp xe đến phố Khâm Thiên.
Chúng tôi yêu nhau được 3 năm thì làm đám cưới. Tuy nhiên, tình yêu ngày đó giản dị lắm, suốt 3 năm yêu nhau, gặp nhau chúng tôi cũng chỉ dám đứng bên hành lang trò chuyện.
Chúng tôi không có chuyện đi ăn, đi uống cà phê hay xem phim… như lớp trẻ bây giờ. Tôi cũng chưa bao giờ biết tặng quà vì thời đó không có tiền. Lương của tôi mỗi tháng được 5 đồng. Lĩnh lương xong, tôi mua gạo, muối, dầu ăn… cũng vừa hết”, ông kể.
Tuy nhiên, ông Việt cũng phải công nhận rằng, con gái thời xưa rất ngoan hiền. Họ không được người yêu tặng quà nhưng không bao giờ đòi hỏi.
![]() |
Hình ảnh trong lễ ăn hỏi của ông Việt. Ảnh: NVCC |
Ông Việt kể tiếp: “Năm 1983, chúng tôi làm đám cưới. Đám cưới thời bao cấp nên mọi thứ đều đơn giản.
Hai vợ chồng phải đi đăng ký kết hôn trước, sau đó cầm tờ giấy kết hôn đi mua thì người ta mới bán cho một cái màn, một vỏ chăn, hai chiếc gối, một cây thuốc lá và một chiếc giường.
Ngày cưới, tôi thuê được một chiếc xe ca. Đi đón dâu, tất cả hai họ nhà trai, nhà gái, cô dâu chú rể cùng ngồi trên chiếc xe đó. Cô dâu mặc áo dài trắng, ôm bó hoa lay ơn và đi đôi guốc mộc chứ không cầu kỳ váy áo như bây giờ".
Ông Việt cũng cho biết, lễ ăn hỏi của một gia đình hạng trung như gia đình gia đình của ông thời đó cũng khá đơn giản. Đó là gồm 3 tráp (quả) với 2 kg chè, 2 kg mứt sen, thuốc lá và 1 buồng cau.
Cỗ cưới ở nhà trai có gần 30 mâm, nhưng không có mâm cao cỗ đầy mà tuân thủ quy tắc: “2 rối, một lòng, một xương”. Tức là 2 đĩa thịt, một đĩa lòng lợn, một bát canh xương.
Người dân Hà Nội thời xưa đi đám cưới cũng không quá quan trọng chuyện tiền mừng, quà cáp. Họ quan niệm, đám cưới mời nhau đến dự là vui. Nhiều người cầu kỳ hơn thì mang tặng cô dâu chú rể những đồ dùng trong gia đình như chậu, phích, xoong, nồi…
Hầu hết họ chỉ tới dự, ăn bữa cơm và nói lời chúc mừng nhau. Thế nhưng tiếng nói, tiếng cười vẫn cứ rộn rã chân tình.
![]() |
Ảnh cưới năm 1983 của ông Việt và vợ. Ảnh: NVCC |
“Điều không thể chối cãi là ngày xưa nghèo, cái gì cũng thiếu thốn, cô dâu cũng vì thế mà vất vả hơn bây giờ rất nhiều.
Tôi nhớ, đám cưới xong, quan khách ra về, vợ tôi lập tức phải thay quần áo rồi ngồi rửa bát, sắp xếp và dọn dẹp nhà cửa chứ không hề được ngồi nghỉ ngơi. Nhà tôi lại đông anh em nên sau đám cưới, cuộc sống cũng có phần vất vả.
Bố mẹ tôi sinh được 11 người con. Trước đám cưới của tôi, 2 người anh đã lập gia đình. Tất cả đều sống chung trong căn hộ 30m2 tại phố hàng Cót. Hai vợ chồng tôi cưới nhau, cả nhà phải nhường cho chúng tôi chiếc giường duy nhất.
Chiếc giường đó có ri-đô, đặt ở góc phòng. Còn lại, tất cả các thành viên (gần 20 người) trong gia đình bao gồm bố mẹ, 10 anh chị em ruột thịt và dâu con nằm trên những tấm phản trải dài trong nhà”, ông Nguyễn Đăng Việt kể tiếp.
Tuy nhiên, theo lời ông Việt, cuộc sống chật chội như vậy không phải là cá biệt ở Hà Nội. “Ở đây, còn có những nhà rộng chưa đầy chục mét vuông có đến 3 đôi vợ chồng chung sống. Vì thế mới có những chuyện bi hài …”, người đàn ông ở phố cổ cho biết.
![]() |
Vợ chồng ông Việt hiện tại. |
Ông Việt cho biết thêm: “Vì không có điều kiện ra ở riêng nên 3 cặp vợ chồng ấy phải chung sống trong một căn phòng chật hẹp. Căn phòng không hề có giường, cũng không có chỗ để quây ri đô.
Tối đến, cả 3 cặp vợ chồng nằm dài trên sàn nhà. Thế rồi một lần, người anh trai đi uống rượu về khuya, trong lúc men say nhập nhoạng, người anh nằm nhầm chỗ và quàng tay ôm nhầm em dâu.
Chuyện đó làm cả nhà được phen tóa hỏa. Sáng ra, cô em dâu và anh trai thì đỏ mặt tía tai vì ngượng …”.
(còn nữa)
![]() Tết thời bao cấp: Đau đầu thái lá gan lợn thành 45 phần“Một lá gan lợn chúng tôi phải thái thành 45 miếng để đủ cho 45 người. Thế mà Tết vẫn cứ rộn rã tiếng cười …” - nhà văn Lê Tự (SN 1955) nhớ lại cái Tết của nhiều năm về trước. " alt=""/>Phòng tân hôn bất ngờ của cô dâu Hà thành thời bao cấpXem Clip: ![]() Mặt tiền 6m của gia đình là nơi làm ăn buôn bán của bố mẹ chồng tôi và anh cả. Bố mẹ chồng tôi buôn bán hàng tạp hóa một nửa mặt tiền, còn nửa kia anh cả sửa xe máy. Khách khứa lúc nào cũng tấp nập, càng gần Tết cửa hàng lại càng đông khách hơn. Nhà tôi ở quê. Trước Tết năm nào bố mẹ tôi cũng sẽ làm chung con lợn với mấy nhà hàng xóm. Mấy gia đình cùng làm rồi chia nhau mang về ăn Tết, không khí hết sức rộn rã.
Điều tôi mong chờ nhất là gói bánh chưng. Bố và chú tôi không cần khuôn mà gói cái nào cái đó vuông vắn, vừa vặn và vô cùng đẹp mắt. Bên bếp củi bập bùng tối 28 Tết, chúng tôi sẽ vừa cùng nhau hàn huyên những câu chuyện của cả năm qua nhìn lại vừa chờ bánh chín, thật ấm áp bao nhiêu. Ngược lại với không khí rộn ràng đón Tết ở nhà ngoại, bên nhà nội tôi chỉ quay cuồng trong vòng quay bán hàng Tết. Không khí cũng tấp nập nhưng toàn là bánh, kẹo, bia, nước ngọt, tiền mua hàng, tiền trả lại, khách đến, khách đi… Mọi thứ chuẩn bị cho mâm cơm Tết mẹ chồng tôi đã đặt sẵn ngoài chợ, từ bánh chưng đến thịt lợn, thịt gà, giò… Chẳng bù cho phiên chợ Tết quê tôi, người đông như hội. 30 Tết năm nào tôi cũng cùng các em đi chợ. Chị em tôi sẽ đi bộ để hít hà vào lồng ngực cho đã cái không khí Tết. Không nơi nào được gặp nhiều người quen như ở phiên chợ Tết 30 quê tôi. Thành ra chúng tôi không chỉ đi chợ để sắm Tết mà còn là để gặp gỡ, vui vầy. Bữa cơm tất niên, đại gia đình chia tay một năm cũ. Bố tôi là trưởng nam nên đại gia đình tôi sẽ quy tụ, ba bốn mâm cùng trải chiếu ăn uống vui vầy, chúc tụng nhau những điều tốt đẹp… Gia đình chồng tôi kinh doanh buôn bán nên việc bán hàng Tết sẽ diễn ra cho đến tận khuya. Thành ra bên nhà chồng tôi không có mâm cơm tất niên như bình thường. Mọi người sẽ thay phiên nhau ăn để còn kịp công việc. Và tôi đã ăn bữa cơm tất niên có một mình trong sự tủi hờn và nhớ vô cùng không khí bữa cơm đầm ấm bên nhà mình trước kia. Tối ba mươi chồng tôi đi gặp mấy người bạn lại uống rượu say khướt, anh ngủ mê mệt không thể dậy đón giao thừa. Tôi cứ thế tủi thân khóc khi gọi điện về nhà chúc Tết bố mẹ, lại nhớ, nếu ở nhà, giờ này tôi sẽ hòa cùng đám thanh niên làng đi xông nhà, không khí rất vui và náo nhiệt. Ở bên nhà chồng, trước Tết đã như vậy, sau Tết còn buồn hơn. Nhà chồng tôi trên phố, xung quanh hàng xóm cũng đều là những người ở quê lên lập nghiệp. Thành ra mùng một, mùng hai Tết hàng xóm hai bên nhà chồng tôi đều về quê. Bố mẹ chồng tôi quê ở cách đây bảy mươi cây, anh em họ hàng đều ở đó hết. Mẹ chồng tôi năm nào cũng kết hợp giỗ ông nội từ đầu tháng chạp rồi về quê ăn giỗ và đến nhà thờ tổ thắp hương trước Tết luôn nên đến Tết không về quê nữa. Vậy là anh em họ hàng không ở gần, hàng xóm lại về quê, gia đình tôi cứ thế hết ăn cơm rồi lại xem những chương trình năm mới trên tivi. Tôi ngóng mãi đến mùng 3 để được về ngoại, đến nơi là khóc nức nở mà mẹ không hiểu tại sao. Cái Tết tủi thân đầu tiên của một nàng dâu mới năm ấy cũng qua rồi. Giờ thì tôi và chồng đã có nhà riêng, đón Tết không còn phụ thuộc vào bố mẹ và anh chị chồng nữa. Song những ngày tháng bên nhà chồng giúp tôi hiểu khơi dậy không khí đầm ấm trong gia đình ngày Tết quan trọng với mỗi thành viên thế nào. Tôi muốn các con hiểu sâu sắc về ý nghĩa của ngày Tết hơn nên luôn làm thật tốt vai trò giữ lửa, xem đây là dịp quan trọng để các con hiểu và trân trọng tình thân gia đình. ![]() 'Tết xưa bày, nay... bỏ bớt'Quan niệm “Đói cũng ngày Tết, hết cũng ngày mùa” nay không còn phù hợp nữa. Tết văn minh là cái Tết gọn nhẹ, tiết kiệm, dành nhiều thời gian cho việc nghỉ ngơi, sum họp gia đình. " alt=""/>Tâm sự: Tủi thân vì cái Tết ở nhà chồng quá khác nhà mình
|