Nhân viên kiểm tra chất lượng tại cơ sở đóng gói vắc-xin của Sinovac. Ảnh: Reuters
Vấn đề về sản xuất và chính sách "ngoại giao vắc-xin" được cho là 2 trong những nguyên nhân dẫn tới việc Trung Quốc không đạt được mục tiêu đề ra. Tuy nhiên, một trong những yếu tố quan trọng hơn dường như là tâm lý lo ngại về mức độ an toàn và tác dụng phụ của vắc-xin ở người dân Trung Quốc.
Bloomberg gần đây cho biết tỉ lệ nhân viên tại các công ty Trung Quốc quan tâm đến việc tiêm vắc-xin chỉ dao động từ 1/3 đến chưa đầy một nửa. Để Trung Quốc đạt được mục tiêu miễn dịch cộng đồng, họ sẽ cần phải khuyến khích nhiều người dân vượt qua nỗi sợ hãi.
Người Trung Quốc không phải lúc nào cũng tỏ ra lo ngại với vắc-xin. Các chiến dịch tiêm chủng của chính phủ có từ những năm 1950 đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi của người dân nông thôn nhằm đối phó với các bệnh truyền nhiễm.
Trong những năm 1970, đầu tư của Trung Quốc vào chăm sóc sức khỏe nông thôn đã tạo ra những kết quả tích cực. Tỉ lệ mắc bệnh bại liệt giảm 77% trong thập niên đó và bệnh sởi giảm 60%. Tính đến năm 2019, tỉ lệ tiêm chủng cơ bản cho trẻ em Trung Quốc đã vượt trên 90%, một trong những tỉ lệ cao nhất trên thế giới.
Tuy nhiên, giữa những thành công đó, nhiều bê bối về sự an toàn của vắc-xin sản xuất trong nước trước đây đã làm mất dần lòng tin của người dân. Vào năm 2016, Chính phủ Trung Quốc đã đóng cửa một cơ sở sản xuất vắc-xin hoạt động bất hợp pháp từ năm 2011.
Cơ sở này đã bán ra 2 triệu liều vắc-xin được bảo quản không đúng cách. Một cuộc khảo sát được thực hiện 2 tháng sau khi vụ việc xảy ra cho thấy 16% phụ huynh quyết định không tiêm chủng cho con mình vì nguyên nhân này.
Hai năm sau, Changsheng Bio-tech Co., một nhà sản xuất vắc-xin khác, bị cáo buộc làm giả dữ liệu về vắc-xin phòng bệnh dại và phân phối vắc-xin ngừa bệnh bạch hầu, uốn ván và ho gà không hiệu quả cho trẻ em.
Các án phạt khổng lồ đã được đưa ra, nhưng tổn hại của sự việc với vắc-xin nội địa Trung Quốc vẫn còn kéo dài. Một cuộc khảo sát sau vụ bê bối cho thấy khoảng 70% người được hỏi không tin tưởng vào việc tiêm chủng và hơn một nửa không hài lòng với phản ứng của chính phủ.
Trong nhiều tháng qua, Trung Quốc đã thúc đẩy chương trình phát triển vắc-xin Covid-19 như một bằng chứng cho thấy ngành dược phẩm của họ đã đạt được các tiêu chuẩn đẳng cấp thế giới. Tuy nhiên, có rất ít bằng chứng cho thấy người dân Trung Quốc thực sự tin tưởng vào điều này. Mặc dù các nghiên cứu cho thấy hầu hết các bậc cha mẹ vẫn chọn tiêm chủng cho con cái của họ bằng các loại vắc-xin miễn phí do chính phủ khuyến nghị, nhưng 74% phụ huynh cho biết họ lo ngại nghiêm trọng về tác dụng phụ, 64% lo ngại về tính an toàn và 54% lo ngại về hiệu quả của vắc-xin.
Những lo lắng như vậy có thể đã ảnh hưởng tới nỗ lực vận động tiêm chủng của Trung Quốc. Dù một khảo sát năm ngoái cho thấy người Trung Quốc có xu hướng muốn tiêm vắc-xin Covid-19 nhiều hơn bất cứ nước nào trên thế giới. Nhưng Abram Wagner, chuyên gia dịch tễ Đại học Michigan (Mỹ), cho rằng kết quả khảo sát cao đôi khi không phản ánh đúng số người muốn tiêm vắc-xin.
"Việc sẵn sàng được tiêm chủng khi làm khảo sát khác với việc phải đưa ra quyết định tiêm có tiêm vắc-xin hay không", ông Wagner nhận định.
Một trong những yếu tố khác có thể đã ảnh hưởng tới quyết định của người Trung Quốc là bê bối vắc-xin giả gần đây. Giới chức nước này đã triệt phá một đường dây làm giả 58.000 liều vắc-xin Covid-19 trị giá 2,8 triệu USD. Chỉ riêng thông tin này cũng đủ khiến một số người dân do dự có nên tiêm vắc-xin hay không.
Theo baotintuc.vn
Bộ Nội vụ Campuchia quyết định trục xuất một người Trung Quốc là chủ báo điện tử Angkor Today, vì đăng thông tin bịa đặt việc Phnom Penh bán cho dân các vắc-xin ngừa Covid-19 được Bắc Kinh tặng.
" alt=""/>Nỗi sợ vắcSáng 19/4, Sở Giao thông Vận tải và Hội Sinh viên TP.HCM đã tổ chức buổi đối thoại “Buýt đến trường – buýt thân thiện”.
Tại buổi đối thoại, sinh viên Phùng Thị Diệu Hương (Trường ĐH Kinh tế Luật TP.HCM) phàn nàn về vấn đề an ninh khi sử dụng dịch vụ xe buýt.
![]() |
Sinh viên đi học bằng phương tiện cộng cộng xe buýt tuyến số 104 và 33 thường xuyên xảy ra tình trạng bị mất cắp |
Theo Diệu Hương, khi sử dụng dịch vụ của tuyến xe buýt số 104 và 33 đã bị mất đồ đạc, tư trang cá nhân và không có cách gì lấy lại tài sản. Qua đó, Diệu Hương đề nghị, cơ quan quản lý cần phải có một giải pháp thật mạnh mẽ, để giải quyết triệt để tình trạng này.
Cũng theo nữ sinh này, không chỉ mất an ninh khi đi xe buýt, nhiều sinh viên bị đe dọa khi phản ánh các tiêu cực.
Cụ thể, Hương cho biết một bạn học cùng trường của mình lên xe buýt, trả tiền mua vé, nhưng không được xé vé. Khi phản ánh tới tổng đài quản lý xe buýt của thành phố, bạn sinh viên này được mời tới cơ quan để trực tiếp xử lý.
“Bạn của mình chưa kịp gặp tài xế, tiếp viên hay các cơ quan có trách nhiệm để giải quyết vụ việc thì đã bị số máy lạ gọi điện đến hay nhắn tin tới khủng bố, đe dọa, trấn áp sự việc”- Diệu Hương bức xúc.
Cũng tại buổi đối thoại, nhiều sinh viên khác cũng góp ý, thành phố cần thực hiện việc lắp đặt hoàn chỉnh, đồng bộ hơn hệ thống camera giám sát trên toàn bộ xe buýt hiện có, nhằm thực hiện việc giám sát chặt chẽ, sử dụng màn hình sẵn có trên xe để phổ biến các kiến thức, tin tức về thời sự xã hội, kinh tế thời hội nhập.
TP cần tăng cường sử dụng xe buýt sử dụng nhiên liệu sạch CNG, thường xuyên tổ chức tập huấn các kỹ năng giao tiếp, ứng xử cho tài xế, tiếp viên hay có một hệ thống bình chọn những nhân viên tốt trên xe buýt.
Ông Đậu An Phúc – Giám đốc Trung tâm điều hành và quản lý vận tải hành khách công cộng nhìn nhận những kiến nghị, đề xuất và phản ánh của sinh viên nêu trong buổi đối thoại về chất lượng, dịch vụ của xe buýt là hoàn toàn chính xác.
Ông Phúc khẳng định, sinh viên chiếm đến 50% sản lượng hành khách của thành phố mà xe buýt hiện phục vụ. Do đó, những thắc mắc nào thỏa đáng của sinh viên, sẽ được các cơ quan quản lý về xe buýt nghiêm túc tiếp thu, chấn chỉnh kịp thời nhằm phục vụ tốt nhất.
Ông Phúc hứa từ nay tới cuối năm 2016, toàn bộ các xe buýt trên địa bàn đều sẽ được lắp đặt camera giám sát, hệ thống thông báo trạm tự động để người đi nắm rõ.
Tại buổi đối thoại, ông Bùi Xuân Cường – Giám đốc Sở GTVT TP.HCM cho biết: Để thực hiện tốt 1 trong 7 chương trình đột phá của thành phố là giảm ùn tắc và tai nạn giao thông thì việc nâng cao chất lượng phục vụ phương tiện hành khách công cộng xe buýt là rất cần thiết.
Do đó, người đứng đầu ngành giao thông TP yêu cầu, toàn bộ những ý kiến đóng góp của sinh viên về chất lượng, dịch vụ của xe buýt thành phố, nếu điểm nào tiếp thu được ngay, thì cũng phải sửa ngay lập tức nhằm đưa xe buýt trở nên gần gũi, thân thiện hơn đối với người dân, nhất là với sinh viên, xây dựng TP.HCM có chất lượng sống tốt, văn minh, hiện đại và nghĩa tình.
Tôi là em gái. Bố mẹ tôi đều đã qua đời hai năm trước. Hiện tôi sống trong căn nhà ba tầng của bố mẹ, ở mặt tiền đường lớn.
7 năm trước, cả bố và mẹ lần lượt bị bệnh. Tôi khi đó chưa lập gia đình. Vợ chồng anh trai bận công việc, chăm con nhỏ nên chỉ đến thăm bố mẹ một lúc là về.
Tôi khi đó buôn bán tại nhà, thu nhập tạm ổn. Bố mẹ ốm cùng lúc, tôi phải thuê người làm để dành trọn thời gian cho bố mẹ. Thu nhập của tôi vì thế giảm đi một nửa. Nhưng tôi luôn vui vẻ, nghĩ rằng, bố mẹ đã thương yêu, chăm sóc mình thì giờ già yếu phải được các con chăm lại.
Rồi bố mẹ tôi cũng không vượt qua được bệnh tật. Bố mất chưa tròn năm thì mẹ cũng ra đi. Chi phí đám tang của bố mẹ, anh em tôi cũng lấy từ khoản tiền tiết kiếm bố mẹ để lại.
Bây giờ, tôi vừa lấy lại được tinh thần sau thời gian dài sốc vì sự ra đi của bố mẹ thì lại gặp chuyện, anh trai tôi đòi chia căn nhà.
Căn nhà này bố mẹ tôi rất vất vả mới có được sau thời gian dài từ quê vào Sài Gòn lập nghiệp. Trước khi mất, bố mẹ không lập di chúc là để cho tôi hay anh trai. Nhưng có lần, bố tôi nói căn nhà này sau sẽ là của tôi, vì anh đã có nhà ở Quận 9.
Tuy nhiên, anh nói, căn nhà vợ chồng anh đang ở là quà cưới của bố mẹ. Tính theo giá trị nhà đất của hiện tại thì giá trị căn nhà của anh nhỏ hơn rất nhiều so với căn nhà của bố mẹ. Anh đưa ra điều kiện, nếu tôi muốn ở trong căn nhà của bố mẹ thì phải đưa cho anh một nửa giá trị căn nhà. Còn nếu tôi căng thẳng, anh sẽ kiện ra tòa để pháp luật phân chia.
Kinh tế của tôi hiện đã đủ để mua căn nhà khác, nhưng tôi vẫn muốn ở trong căn nhà của bố mẹ để giữ lại kỷ niệm mà bố mẹ đã vất vả gây dựng. Tôi phải làm gì để ngăn chặn ý định của anh trai. Trường hợp anh tôi kiện ra tòa thì tôi cần phải chuẩn bị những gì để được giữ lại nhà. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Hiện cha con tôi phải sống cảnh không nhà. Từ một ông chủ, tôi thành người làm thuê.
" alt=""/>Tâm sự, không chăm bố mẹ ốm nhưng anh trai đòi chia tài sản