Tôi ở lại và đã thử đi dạo trên con đường xưa, cố gắng tìm anh, hay bóng dáng của anh, nơi những con người mà tôi từng gặp, nhưng hình như mọi cố gắng đều vô nghĩa, những tháng ngày ấy có ai biết đâu?
Chỉ tôi biết rằng niềm vui của tôi là những khi viển vông nghĩ đến anh lại thấy mình mộng mơ, như sôi nổi lại, giống hồi còn đi học, cùng anh.
Thế rồi hè đó tôi làm một chuyến du lịch, để tạm biệt tháng ngày rong chơi, bởi lẽ đơn giản, anh đã tìm được lối đi và theo đuổi nó, nên tôi cũng cần có một lý tưởng để phấn đấu. Hơn thế tôi cần một mục đích mà sống, mà làm chỗ dựa những khi ốm đau hay vui vẻ và đặc biệt là những khi không có anh bên cạnh... Đứng trước biển, tôi đã hét thật to rằng, tôi nhớ anh nhiều lắm, anh biết không?
Trong khi đó anh nói rằng tôi khác xưa quá. Luôn có người nói bạn thay đổi nhưng không ai hỏi bạn đã trải qua những gì. Thật dễ dàng khi buông lời phán xét ai đó, còn để lắng nghe, để hiểu, để thông cảm thì lại cần thời gian, và cần cả tấm lòng rộng mở mới có thể thấu tỏ. Tri âm tri kỷ được mấy người?
Anh học hành trong sự bao cấp của gia đình, còn tôi học trường đời. Tôi gặp không biết bao nhiêu người tốt, xấu, nhận không ít “gạch đá”, rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, mồ hôi. Trải qua tất cả, buộc tôi phải trưởng thành, tự chấn chỉnh mình, đừng nghĩ nhiều về những người dưng nước lã.
Kẻ muốn lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui, thì mình suy sụp chẳng phải đã trúng kế, khiến họ “tiểu nhân đắc chí” rồi ư? Tôi chẳng đôi co làm gì cho bớt xinh, cứ cười ý nhị rồi bước tiếp, để họ tự nghe những lời hay, dở đang thốt ra.
Chẳng ai có thể quyết định hay chế ngự được nỗi buồn đau, bất mãn của bản thân, ngoài chính mình. Mình còn chẳng tin mình, chẳng tự trân quý, thì định vin vào đâu để khiến người khác làm vậy.
Tôi, từ một con bé nhút nhát, luôn ngại ngùng cười trừ, giờ có thể tự tin ngẩng cao đầu mà đi, hay chăm chú nhìn vào người đối diện, như thật sự muốn hiểu họ đang nói gì, đang cần gì. Dần dần tôi trở nên đằm tính, điềm tĩnh, hiếm khi xao động, không hơi tí lại phiền muộn như thủa chưa hai mươi…
Anh ở đâu nơi những gì tôi đã trải qua? Tôi đã nghĩ hơn ai hết, anh là người hiểu rõ nhất vì sao tôi thay đổi, nhưng… Không sao mà, rồi sẽ có ngày, sẽ có một người hiểu tôi hơn…
Còn Dũng không trốn tránh, anh nhắn tin nói muốn gặp tôi trò chuyện. Anh bộc lộ nỗi nhớ nhung và cả sự thèm khát gặp lại tôi sau lần ấy.
" alt=""/>Luôn có người nói bạn thay đổi, nhưng không ai hỏi bạn đã trải qua những gìĐây cũng chính là tinh thần và mong muốn của Bảo hiểm FWD khi quyết định đưa Phan Thanh Nhiên đến với cuộc đua đầy thử thách và có một không hai này. Cuộc đua là cơ hội để Bảo hiểm FWD truyền cảm hứng cho mọi người theo đuổi đam mê, mạnh dạn khám phá các giới hạn bản thân.
![]() |
Phan Thanh Nhiên là đại diện duy nhất của Việt Nam trong đội hình chinh phục FWD Marathon Bắc Cực 2019 của Bảo hiểm FWD |
Dù đang trong giai đoạn chạy nước rút chuẩn bị cho FWD Marathon Bắc Cực, Phan Thanh Nhiên vẫn luôn tràn đầy tâm huyết và tận tâm với các hoạt động truyền cảm hứng. Tại buổi giao lưu gặp gỡ với các bạn trẻ khuyết tật được tổ chức tại văn phòng Bảo hiểm FWD ngày 18/3, những câu chuyện và chia sẻ của Phan Thanh Nhiên đã truyền lửa và giúp mọi người tiếp tục nuôi dưỡng ý chí bứt phá giới hạn bản thân và mở rộng hơn thế giới của chính mình.
“Nếu có điểm yếu làm mình tự ti và không dám đối mặt với nó, luôn muốn giấu giếm với xã hội thì hãy cố gắng suy nghĩ tích cực, cải tạo nó thành điểm mạnh. Luôn giữ thái độ tích cực và kiên trì tập luyện, những điểm yếu đó sẽ sớm trở thành điểm mạnh giúp mình tự hào” -Phan Thanh Nhiên cho biết.
![]() |
Nhiên giao lưu và chia sẻ câu chuyện bứt phá các giới hạn bản thân của mình cùng các bạn khuyết tật ngày 18/3/2019 |
![]() |
Câu chuyện của Nhiên thật sự đã truyền cảm hứng và động viên các bạn trẻ khuyết tật trong việc chinh phục các mục tiêu và bứt phá giới hạn bản thân mình. |
Ngay sau khi Phan Thanh Nhiên hoàn thành cuộc đua FWD Marathon Bắc Cực, Bảo hiểm FWD sẽ chuyển toàn bộ số tiền của Quỹ tặng chân giả cho Trung Tâm Nghiên Cứu & Phát Triển Năng Lực Người Khuyết Tật (DRD) để tiến hành thực hiện việc tặng chân giả cho người khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn trên toàn quốc. Đây là hoạt động ý nghĩa không chỉ giúp những người khuyết tật có chân giả để tự tin tiến bước và còn tiếp thêm nghị lực để họ tự tin vượt qua những rào cản của bản thân và mở rộng thế giới của mình.
Vân Anh
" alt=""/>Phan Thanh Nhiên quyết chinh phục đường băng 42km ở Bắc CựcĐám bạn tôi, chẳng có đứa nào có thể so bì ngoại hình với tôi được, ấy thế mà đứa nào cũng cưới được chồng giàu, kết hôn xong là ở nhà chơi, chồng nuôi hết. Với cái tính hiếu thắng và sự tự cao, tự đại, tôi quyết không muốn mình thua kém bạn bè. Vậy là bất chấp việc tôi biết, chồng mình chỉ là một anh nhân viên quèn cưới xong vẫn nghỉ ở nhà chơi để cho đám bạn cũng nghĩ mình sung sướng lắm.
Lời thú nhận của chồng trong ngày sinh nhật khiến tôi 'chết điếng'. Ảnh: M.A |
Tôi còn nhớ lúc đó, khi nghe tôi nói sẽ nghỉ làm ở nhà nội trợ, anh đã trầm ngâm khá nhiều. Anh bảo anh cũng rất muốn lo cho tôi được sung sướng nhưng hiện tại vợ chồng mới cưới, vốn liếng chưa nhiều. Tôi cũng mới chỉ có bầu hơn tháng, công việc đang làm cũng không quá vất vả, anh mong tôi cố gắng đi làm thêm một thời gian, cùng anh lo chuyện kinh tế.
Sau này khi tôi sinh con rồi, anh sẽ cố gắng lo liệu. Thế nhưng tôi không chịu, tôi nói anh là trụ cột gia đình, anh phải nuôi được vợ con. Câu nói đó của tôi đã khiến anh im lặng và rồi không bao giờ còn nhắc lại chuyện đó thêm một lần nữa.
Vậy là suốt gần 5 năm qua, tôi chỉ nhởn nhơ ở nhà, ngày nấu 3 bữa cơm, đưa đón con đi học. Thời gian rảnh rỗi tôi chăm sóc sắc đẹp, đi gặp gỡ bạn bè. Tôi luôn cố tỏ ra mình sang chảnh, giàu có mỗi khi gặp đám bạn…
Tôi chẳng cần biết anh kiếm tiền bằng cách nào, hàng tháng cần là tôi ới anh lo liệu. Anh cũng chưa bao giờ giải thích với tôi thu nhập hàng tháng ra sao. Anh chu cấp tiền cho tôi như một nghĩa vụ, còn tôi sung sướng khi thấy chồng chiều mình, lúc nào muốn có tiền thì đều có.
Tôi đã sống trong sự vô tâm đó cho tới ngày sinh nhật chồng. Buổi tối hôm trước, anh nói sẽ mời đồng nghiệp và sếp ở cơ quan tới nhà ăn cơm, tôi lo chuẩn bị mọi thứ. Tất nhiên, tôi đã khá hào hứng bởi vì tôi biết trách nhiệm của mình. Bao năm qua chồng tôi lao vào làm ăn, tôi không phải lo kinh tế, thế nên cơm nước ở nhà tôi phải chu toàn. Giờ anh tiếp đón bạn bè, dĩ nhiên tôi không để anh phải mất mặt.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm đi chợ, mua đồ chuẩn bị. Khi vừa về nhà, còn đang ngẫm xem sẽ bắt tay vào nấu món nào trước thì chồng tôi tiến đến từ phía sau. Anh nói:
- “Lát nữa có sếp của anh tới… Và anh nói thẳng luôn, đó là người mà anh cặp kè suốt 3 năm qua. Cũng nhờ có cô ấy mà anh mới thăng tiến được. Có thể lát nữa, em sẽ thấy những điều chướng tai gai mắt nhưng nếu không muốn cản trở sự nghiệp của chồng thì em liệu mà ứng xử. Anh không phải thánh thần để bao năm qua nuôi 3 mẹ con em như vậy, cũng phải đánh đổi đấy.
Em nhìn ra ngoài xem, quanh nhà mình, vợ chồng ai cũng kề vai sát cánh làm việc, kiếm tiền vì con, còn em ở nhà và phó mặc mọi thứ cho anh. Anh chỉ muốn nói vậy thôi, nếu nghĩ cho cuộc sống của cái gia đình này, cho chính em và các con, thì tốt hơn là nên biết điều. Anh sắp nhận được chức giám đốc chi nhánh. Anh sẽ chuyển đi, không làm gần chị ta nữa. Anh cũng sẽ tự tìm thời điểm thích hợp để chấm dứt mối quan hệ này. Anh thẳng thắn như vậy, hành động thế nào tùy ở em”.
Tôi đứng chết lặng trong căn phòng bếp. Tôi không ngờ có ngày chồng lại thản nhiên thừa nhận chuyện ngoại tình như thế. Cảm xúc trong tôi hỗn độn. Tôi biết mình không đúng trong cuộc hôn nhân này, tôi đã quá ích kỉ… Và giờ đây đang phải trả giá cho những gì mà mình tạo ra.
Bữa tiệc hôm đó, khi đoàn khách đến, có lẽ tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của chồng tôi và sếp nên đều khéo léo kéo ghế cho hai người họ ngồi cạnh nhau. Người phụ nữ đó nhiều hơn chồng tôi tới 7 tuổi, nghe đâu đã ly hôn. Cả bữa tiệc họ đánh mắt đưa tình với nhau, cười nói vui vẻ trong sự trêu đùa của những người đồng nghiệp. Chồng tôi còn gắp thức ăn cho chị ta, tình tứ và dịu dàng lắm.
Tôi thấy mình như một ô sin ngồi phục vụ những người trí thức và có tiền. Nhìn cách chồng ân cần đối xử với nhân tình, tôi thấy sao thật chua chát. Tôi không bao giờ nghĩ có ngày mình lại phải hầu chồng và nhân tình như thế.
Đêm hôm đó, khi mọi thứ đã tàn, khi chồng đã say mèm… tôi ngồi và suy ngẫm về tất cả. Tôi quyết định ngày mai sẽ đi xin việc làm… Chỉ có cách đó, tôi mới làm chủ cuộc sống của mình và nhận về được sự tôn trọng của chồng mà thôi. Hi vọng, tôi còn cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
10 năm làm 'phi công' cho nữ đại gia lớn tuổi, tôi sống cảnh quỵ lụy, làm đủ mọi việc bà sai khiến. Chẳng ngờ, tôi phải ôm hận.
" alt=""/>Chồng thú nhận ngoại tình ngày sinh nhật khiến tôi chết điếng