Thấy chồng lâu nay không kiếm ra tiền nay có bố mẹ chồng kêu gọi cùng làm ăn nên em cũng vui vẻ để anh thử sức ở việc mới. Tuy nhiên do việc kinh doanh tốn nhiều tiền nên anh muốn em mượn giúp một khoản vốn.
Ảnh: Nguyễn Sơn |
Bạn bè em đều không phải là người giàu có nên không thể vay mượn được nhiều. Đúng lúc ông bà ngoại bán được mảnh đất gần 700 triệu đồng, em vội thưa chuyện với ông bà.
Thấy con rể quyết tâm làm ăn, bố mẹ em cũng mừng. Ông bà quyết định cho vợ chồng em vay 500 triệu để đầu tư.
Số tiền đó với ông bà vô cùng quý vì bố mẹ em tích góp cả đời mới mua được miếng đất trên.
Sau đó, vợ chồng em đưa hết tiền cho mẹ chồng để chuẩn bị cho chuyện làm ăn. Tuy nhiên sau khi cầm số tiền trên, mẹ chồng không nói gì đến chuyện làm ăn nữa. Một thời gian, thấy sốt ruột, chồng em hỏi thì bà nói rằng, đang dịch bệnh nên đầu tư thời điểm này là chưa thích hợp.
Chồng em nghe bà bàn cũng thuận tai, đồng ý chờ thêm một thời gian nữa. Vậy nhưng đến nay gần 10 tháng trôi qua, em vẫn không thấy dự án đầu tư kinh doanh của mẹ chồng và chồng em khởi động.
Cuối cùng rất tình cờ, em biết rằng, em trai chồng em trước đó vướng vào món nợ lô đề cờ bạc lên tới hơn 1 tỷ đồng.
Tất nhiên với số tiền lớn như vậy, em chồng hoàn toàn không thể trả nổi. Bố mẹ chồng em cũng không khá giả gì. Vậy mà, sau đó em được biết, em chồng đã trả hết số nợ kia. Em nghi ngờ, ông bà đã dùng số tiền 500 triệu vay từ bố mẹ em để đưa cho con trai trả nợ.
Mặc dù những điều trên đều là suy luận nhưng em tin đó là sự thật. Ông bà vẽ ra câu chuyện đầu tư làm ăn mục đích là để vay tiền mọi người “giải cứu” cho con trai.
Vì ngoài 500 triệu vay từ bố mẹ em, ông bà cũng phải vay mượn hơn 500 triệu nữa cho em chồng thoát khỏi bọn đòi nợ thuê.
Em vô cùng bàng hoàng với màn kịch này của nhà chồng. Thấy chồng em không làm ăn, bố mẹ đẻ em có ý hỏi lại số tiền kia. Thế nhưng bố mẹ chồng em cứ làm lơ, không nói gì đến việc trả nợ.
Vì việc này, vợ chồng em cãi nhau rất lớn. Chồng em bực bố mẹ chồng nhưng cũng không thể làm gì vì ông bà thẳng thừng đáp, bố mẹ già yếu, nhà chẳng còn tiền, chồng em phải xoay sở để giải quyết khoản nợ trên.
Em nghe vô cùng bức xúc. Bản thân em đang bầu bí ở tháng cuối cùng, không làm gì ra tiền. Trong khi đó, công việc của chồng em cũng không ổn định, lấy đâu ra 500 triệu để trả nợ cho bố mẹ em.
Bố mẹ em biết chuyện rất giận. Ông nói rằng, từ xưa nay, chưa bao giờ thấy nhà thông gia nào lại tráo trở như bố mẹ chồng em. Ông bà yêu cầu, trong vòng 1 tháng phải hoàn trả lại số nợ trên. Thời hạn sắp hết nhưng nhà chồng cũng chẳng đoái hoài gì đến việc trả nợ. Vì vậy giữa hai bên thông gia liên tục to tiếng với nhau.
Bố mẹ em nói nếu không nhận đủ 500 triệu, ông bà không bao giờ nhìn mặt thông gia. Bên cạnh đó, năm tới đây, em trai em cưới vợ. Nhà ngoại em cũng cần một khoản để lo việc lớn cho em. Vậy mà nay, toàn bộ số tiền lại bị nhà chồng em lừa mất.
Là người đứng giữa, em rất đau đầu. Em vừa giận nhà chồng vừa mất mặt và áy náy với bố mẹ em. Hiện, em nên làm thế nào để vẹn cả đôi đường. Xin độc giả cho em lời khuyên!
1 tuần nay, tôi ôm con về nhà ngoại vì không thể chấp nhận sự lừa dối mà chồng đã dành cho mình. Chồng tôi tìm mọi cách để níu kéo nhưng lòng tôi đã nguội. Mâu thuẫn bắt đầu từ lần anh đi họp lớp...
" alt=""/>Vay mẹ đẻ 500 triệu đưa cho mẹ chồng, chết lặng khi biết sự thậtỞ tuổi 41, cậu lấy mợ.
Mợ lúc đó mới 23 tuổi nên không muốn vướng bận con cái sớm. Cậu chiều mợ, đồng ý để mợ được rong chơi thêm một thời gian.
Bốn năm sau, cậu mới được làm bố. Đứa trẻ sống với cậu mợ 2 năm thì bỏ đi mãi mãi. Cậu vật vã, người gầy tọp đi, mắt trũng sâu, gương mặt khắc khổ. Nhưng mỗi lần tôi và mẹ động viên, quan tâm, cậu đều bảo, hãy dành sự quan tâm ấy cho mợ. Mợ mang nặng đẻ đau, rồi lại đầu tắt mặt tối với bỉm sữa. Mất con, cậu đau 1 thì mợ đau 10...
Cứ thế, cậu quan tâm mợ từng chút, từng chút. Đến mức, tôi là cháu, nhìn thấy mợ được cậu chiều hết mực, tôi mừng cho mợ nhưng cũng có phần ganh tỵ.
Có lần, tôi nói với mợ: "Chẳng có ai sướng như mợ, chúng cháu lấy chồng cũng chỉ mong kiếm được người tâm lý, quan tâm bằng một nửa sự quan tâm của cậu dành cho mợ. Như thế đã thấy mãn nguyện rồi".
Mợ tôi không phản đối nhưng mợ bảo, cậu già rồi, có những việc, cậu nghĩ là chiều nhưng lại không phù hợp với tính cách của mợ. Ví như, mợ thích đi bar, ăn uống nhà hàng, thỉnh thoảng đi du lịch mạo hiểm. Cậu chỉ thích cơm nhà, nghe nhạc cổ điển và vùi đầu vào công việc.
Cậu cho mợ tiêu tiền thoải mái nhưng cậu không bao giờ là người có thể chia sẻ với mợ những niềm vui, nỗi buồn.
Cậu muốn được làm bố một lần nữa nhưng mợ đã quá mệt mỏi và hụt hẫng sau lần mang thai và mất đi đứa con đầu. Mợ không dám đối diện với việc mang thai một lần nữa... Vì thế, cậu và mợ vẫn có những khoảng cách.
Tôi đem những lời đó kể lại cho mẹ. Mẹ tôi thở ngắn thở dài vì thương cậu. Nhưng trước mặt mợ, mẹ tôi vẫn không dám thể hiện điều không hài lòng.
Mẹ bảo, trong quan hệ gia đình, nếu mẹ chồng - con dâu hay chị chồng - em dâu mâu thuẫn thì người khổ nhất là người đàn ông ở giữa. Mà cậu tôi thì đã quá khổ rồi.
Năm cậu 14 tuổi, ông bà ngoại tôi mất. Mẹ tôi lúc đó đã lấy chồng, có con, kinh tế không khá giả nên mẹ chỉ nuôi cậu ăn học được đến năm 18 tuổi. Sau đó, cậu sang nước ngoài làm thuê, kiếm sống. Trở về, cậu học thêm bằng cấp, từ từ cố gắng mới đạt được thành tựu như hiện tại.
Vì vậy, mỗi khi thấy cậu buồn, khổ, mẹ tôi lại như đứt từng khúc ruột. Mẹ bảo, mợ làm gì cũng được, miễn là cậu đồng ý và thấy vui.
Từ đó đến nay, nhiều năm đã trôi qua, tôi đã lấy chồng, sinh con. Mợ tôi vẫn mải mê với những buổi rong chơi. Còn cậu thì vẫn cắm đầu vào công việc. Nhưng mỗi lần gặp, thấy cậu cười mãn nguyện, tôi và mẹ cũng thấy yên lòng.
Không ngờ, gần đây, tôi phát hiện mợ ngoại tình. Người đàn ông này kém mợ 4 tuổi, là hướng dẫn viên du lịch.
Tôi đã vào trang cá nhân của anh ta, thấy những bức ảnh tình tứ của anh ta và mợ được đăng tải công khai. Tôi uất lắm nên đã nhắn tin hỏi mợ.
Tôi chỉ mong mợ sẽ chối, sẽ giải thích một cách vòng vo gì đó để thấy rằng, mợ vẫn nghĩ đến cậu và cảm thấy có lỗi với cậu. Thế nhưng, mợ nhận ngay. Mợ còn nói, cậu tôi rất tốt, nhưng mợ thật sự muốn ly hôn để đến với người đàn ông đó. Với mợ, đó mới là người mang lại cho mợ hạnh phúc.
Mợ cũng bảo, cậu tôi đã biết chuyện nhưng vẫn không đồng ý ly hôn. Bây giờ, mợ nhờ tôi tác động để mợ được sống với hạnh phúc của mình.
Tôi thẫn thờ, miệng không nói được lời nào. Sao cậu tôi lại khổ thế? Sao người như cậu lại không thể có được hạnh phúc?
Bây giờ, tôi nên làm gì? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Tôi xin cảm ơn.
Thay vì đi tìm lời giải cho việc đàn ông ngoại tình, sao chúng ta không đi tìm câu trả lời dễ hơn cho câu hỏi dễ hơn? - nhà văn Hoàng Anh Tú viết.
" alt=""/>Say đắm tình trẻ, người phụ nữ tha thiết muốn bỏ chồngDù hơi khác biệt gia cảnh, bố mẹ tôi hài lòng khi tôi dẫn anh về ra mắt. Bố tôi cũng xuất thân từ vùng quê nghèo, tự gây dựng cơ ngơi từ hai bàn tay trắng nên bố rất quý anh. Bố tin rằng anh có tư chất tốt sau này sẽ thành công.
![]() |
Ra trường, anh tự kiếm việc ở doanh nghiệp tư nhân còn tôi vào một cơ quan nhà nước. Tuy nhiên anh không hài lòng với công việc này do xích mích với đồng nghiệp và sếp. Bố tôi đã gọi anh về công ty gia đình có bố là một trong những cổ đông chính còn anh con bác ruột tôi làm giám đốc điều hành.
Chúng tôi làm đám cưới sau khi anh ổn định công việc. Mọi người xì xào bàn tán anh vào nhà tôi như "chuột sa chĩnh gạo". Tôi khuyên anh bỏ ngoài tai những lời gièm pha, chỉ cần tập trung vun vén gia đình và thể hiện tốt trong công việc là được.
Cuộc sống cứ thế diễn ra êm đềm, sung túc. Hai công chúa nhỏ lần lượt ra đời. Chồng tôi cũng đã lên chức trưởng phòng kinh doanh.
Sau khi sinh con thứ hai, em bé hơi quấy nên tôi khá bận rộn với con. Thời gian vợ chồng gần gũi nhau cũng không còn nhiều như xưa. Gần đây tôi thấy chồng hay đi sớm về khuya nhưng tôi hỏi anh họ tôi về khối lượng công việc thì anh bảo công ty không quá bận. Tôi bắt đầu sinh nghi, chưa kịp tìm hiểu gì thì cô bồ của anh đã nhắn tin khiêu khích khiến tôi ngã ngửa.
Cô ta chỉ mới ngoài hai mươi, làm nghề gội đầu ở cửa hàng tóc quen của chồng tôi. Theo như cô ta nói thì chồng tôi tán tỉnh cô ta mấy tháng nay. Giờ cô ta bảo tôi hãy ly hôn để họ đến với nhau, nếu không sẽ gửi loạt ảnh giường chiếu cùng anh ta đến cơ quan tôi và công ty nhà tôi cho tôi bẽ mặt vì bị chồng cắm sừng.
Trần đời tôi chưa thấy ai trơ trẽn, lấy cả ảnh nóng của mình ra làm vũ khí. Người đàn ông lén lút vợ qua lại với loại đàn bà như vậy tôi cũng không màng níu giữ. Anh ta biết chuyện thì ngay lập tức đến chửi bới doạ nạt cô kia và quay về xin tôi tha thứ. Anh ta luôn miệng nói còn yêu tôi nhiều, chẳng qua do phút bồng bột nhất thời.
Nhưng nhìn thấy tôi thái độ cứng rắn, gã chồng phản bội quay sang sỉ vả tôi và gia đình tôi bao năm nay nhìn anh ta với ánh mắt thương hại, cho anh ta một công việc, một ngôi nhà làm gì để rồi coi anh là "chó chui gầm chạn". Anh ta còn bảo, với năng lực của mình đáng ra thừa sức làm giám đốc rồi mà mãi chỉ lẹt đẹt chức trưởng phòng.
Tôi đi từ cú sốc chồng ngoại tình đến cú sốc chồng lật mặt, điêu ngoa. Sống với nhau hơn 5 năm, nhưng tôi biết quá ít về bản chất con người này. Hằng ngày anh ta luôn hoà nhã, khiêm tốn, chưa bao giờ tỏ chút thái độ với nhà vợ. Gia đình tôi cũng không phải hách dịch, luôn tôn trọng ý kiến của anh ta từ việc gia đình đến việc công ty. Chức danh là tương xứng với năng lực. Nếu đủ giỏi, anh ta đã có thể mở công ty riêng hoặc ra ngoài làm để chứng tỏ bản thân chứ không phải ngậm bồ hòn làm ngọt bao lâu nay.
Thật nực cười anh ấy đổ lỗi cho phận ở rể nhiều ấm ức nên đã lầm đường lạc lối đi ngoại tình. Tôi thấy thương bố mẹ tôi bao năm nuôi ong tay áo còn mang bị "con rể quý" gán tội coi thường khiến anh ta ức chế nên đã phản bội con gái mình. Tôi xót cho mình và các con rới vào bất hạnh chỉ vì tôi đã tin lầm người.
Không phải tôi không yêu chồng, tôi rất yêu anh ấy là đằng khác. Đó là thứ tình cảm dành cho người yêu đầu tiên, và cũng là cha của các con mình, rất chung thuỷ nhưng đôi khi quá cầu toàn, kiểm soát.
" alt=""/>Chồng đã ngoại tình còn đổ lỗi cho nhà vợ