Suốt gần hai tháng, chị An chỉ tranh thủ về nhà, mang thức ăn cho 3 bà cháu rồi lập tức đi luôn. Hai đứa con của chị, đứa lớn lúc ấy chuẩn bị vào lớp 3, con trai út mới 4 tuổi, chưa đi học, dự định có tiền rồi vợ chồng chị sẽ cho con đi học mẫu giáo. Hằng ngày, hai đứa trẻ ở nhà với bà nội. Cháu đang tuổi hiếu động, bà thì đã già, gần 80 tuổi, nên chẳng thể để ý hết từng chút của cháu.
![]() |
Một lần truyền thuốc hóa trị, đau đớn, nước mắt ướt đãm khuôn mặt nhỏ nhắn của con. |
“Đợt đó vợ chồng về, nghe bà nói bé út bị đau nhức ở chân, thấy con nóng sốt, chẳng biết bà ở nhà có mua được thuốc cho con uống không. Rờ cổ, nách, háng của con, chỗ nào cũng thấy nổi hạch chi chít, chúng tôi hoảng quá lập tức đưa con đi viện khám”, chị An kể.
Chị cứ ân hận mãi với đứa con trai tội nghiệp, nghe nói con bị đau cả tháng trời, nhưng bà nội chỉ nghĩ là đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa rồi bị đau nên cũng không hỏi. Khi đưa con lên Bệnh viện Nhi đồng 1, làm xét nghiệm máu, bác sĩ lập tức thông báo máu của con có vấn đề, yêu cầu lấy tủy đồ. Thế rồi phát hiện bệnh của con, bạch cầu lympho cấp (ung thư máu).
Chị An tâm sự: “Về sau, khi cho con nhập viện Bệnh viện Ung bướu, tôi hỏi thăm mới biết các bé khác đi khám mãi mới phát hiện bệnh, trong khi con mình vừa khám đã thấy khác thường, tôi lại càng thương con hơn. Chẳng biết đứa trẻ đã phải chịu đau đớn bao lâu trước khi được cha mẹ phát hiện. Chúng tôi chẳng thể trách bà, vì bà đã già vậy nhưng vẫn phải trông 2 đứa nhỏ để vợ chồng tôi đi làm. Chúng tôi chỉ thương cơn”.
![]() |
Chị An xót thương con trai bị bệnh cả tháng trời mà không hay biết. |
Bé Nguyễn Chí Thức bị bệnh, số tiền vợ chồng chị bẫy chuột suốt 2 tháng trời bay biến trong chốc lát. Ở dưới quê, hiếm trường hợp bị bệnh, bé Thức trở nên “nổi tiếng”, được nhiều hàng xóm thương tình, gom góp với gia đình mỗi người 100 – 200 nghìn đồng tiền sữa. Nội ngoại hai bên có bao nhiêu cũng hỗ trợ, cho vay mượn.
Thế nhưng căn bệnh hiểm nghèo khiến con phải điều trị lâu dài. Từ khi phát hiện đến nay gần một năm, Chí Thức đã được truyền khoảng 10 toa thuốc hóa trị. Bởi khi được phát hiện, bệnh của con đã trở nặng, có nhiều toa con phải sử dụng thuốc ngoài danh mục bảo hiểm, chi phí khoảng 12 triệu đồng. Thêm tiền ăn uống, tẩm bổ để con có sức chống chọi với bệnh tật, hóa chất, lẫn tiền xe cộ đi lại, có tháng, gia đình chị phải tiêu tốn khoảng 20 triệu đồng. Khoản tiền mà trước đó, vợ chồng chị An chưa bao giờ được cầm trong tay.
Ở quê chị, ngoài công việc chính là làm ruộng, người dân ít việc để làm mướn. Mùa mưa đi bắt cá, mùa khô đi bẫy chuột. Ngày nào thu hoạch khá thì được khoảng 150 -200 nghìn, nhưng cũng có hôm đi về tay không. Nếu cuộc sống bình an thì qua ngày, còn chẳng may có người bệnh như gia đình chị thì chỉ còn cách vay mượn, nợ nần. Đến nay, vợ chồng chị An đã “ôm” số nợ khoảng 100 triệu. Chưa kể, sang năm con trai đủ 6 tuổi sẽ phải mua bảo hiểm y tế, lúc ấy con chỉ còn được hưởng 80% chi phí, gia đình chị sẽ cần phải vay mượn nhiều hơn nữa.
![]() |
Căn nhà lợp lá, cột kèo dựng tạm của gia đình chị cầm cố chẳng được bao nhiêu. Mọi chi phí đều là nhờ vay mượn từ người thân, hàng xóm. |
Bình thường, bé Thức là đứa trẻ khá nhanh nhẹn, ngoan ngoãn, nhưng từ ngày bị bệnh, con đổi tính, trở nên ít nói, hay quạu, người lạ khó tiếp xúc. Tuổi nhỏ, ở trong bệnh viện, chứng kiến các bé khác mất, con vẫn ngây thơ, chẳng hiểu vì sao các ba mẹ lại khóc. Con hỏi chị An tại sao? Chị chẳng biết trả lời con thế nào. Vậy là những lần sau đó, có bé nào mất, chị chỉ biết ẵm con trai đi “trốn”. Chị sợ con sẽ hỏi về bệnh của mình, lúc ấy chị sẽ không biết đối mặt với con thế nào.
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:Được một mạnh thường quân tặng quà, Hoàng tập trung khám phá, nghiên cứu. Con chỉ mong nhanh khỏe để về đi học.
Một lần, bắt gặp mạnh thường quân đến trao quà cho các bệnh nhi tại bệnh viện Ung bướu, tôi đặc biệt ấn tượng với cậu bé bụng to bự. Khi được tặng thú bông, con nhất quyết chọn màu hồng. Nhiều người thấy vậy thì bật cười. Mạnh thường quân hỏi: “Tại sao con trai mà lại thích màu hồng?”. Con có phần ngại ngùng đáp: “Con xin về cho em gái. Em con ở nhà không có đồ chơi”.
Câu trả lời của con khiến tôi bất ngờ. Thường những bé đang điều trị tại đây có suy nghĩ đòi quà sẽ có, vì biết mình bệnh. Nhưng cậu bé đã bỏ qua niềm yêu thích của bản thân mà nghĩ đến em gái ở nhà. Sâu xa hơn, Trung Hoàng biết nhà mình nghèo, em gái ở nhà không được mua đồ chơi bao giờ.
![]() |
Bé Trung Hoàng bị bệnh khi đang học lớp 1. Con phải nghỉ học để chữa bệnh. |
Chúng tôi đến thăm bé Trần Trung Hoàng một ngày nắng nóng sau khi con truyền thuốc hóa trị. Trong phòng bệnh ồn ã, nóng nực, đứa trẻ đang vùi mặt vào gối ôm, giấc ngủ nặng nề. Chị Linh, mẹ của con giãi bày: “Hôm qua truyền thuốc xong con khó chịu cả đêm. Cứ hễ vô thuốc là con kém ăn, ngủ cũng không ngon giấc. Nhiều lúc đau đớn, con chỉ cắn răng chịu đựng, không kêu ca cũng chẳng đòi hỏi”.
Thương cho đứa trẻ mới 7 tuổi còn dang dở lớp 1 đã phải dừng đến trường. Mỗi khi lớp học chữ trong bệnh viện mở cửa, ánh mắt con rạng rỡ khiến chị Linh dâng trào nước mắt. Cũng chỉ vài tháng trước đó thôi, con đang ngồi ngoan ngoãn trong lớp học, say mê nghe thầy cô giảng bài học mới.
Trước khi được phát hiện bệnh bướu tụy ác hồi tháng 4, Trung Hoàng là đứa trẻ khỏe mạnh, ít ốm vặt. Hôm ấy, thấy con bị đau bụng, nghĩ con bị tiêu chảy, chị Linh mua thuốc cho uống nhưng không đỡ. Nhưng qua ngày hôm sau, cơn đau vẫn chưa đỡ, chị đưa con đi khám tại Bệnh viện Tân Bình thì được bác sĩ yêu cầu làm thủ tục cho Trung Hoàng nhập viện gấp. Sau đó chuyển tuyến lên Bệnh viện Nhi đồng 1.
“Khi bác hỏi tại sao trước đó tôi không cho con đi siêu âm, trong bụng con rất nhiều dịch. Tôi ngớ người. Trước đó con bình thường, không có biểu hiện gì. Sau khi làm xét nghiệm, lấy mẫu sinh thiết, phát hiện bị bướu tụy ác, con lập tức được chuyển sang bệnh viện Ung bướu để hóa trị. Đã vài tháng rồi mà tôi vẫn còn bất ngờ vì con bị bệnh”, chị Linh đau đớn nói.
![]() |
Sinh nhật năm ngoái, Trung Hoàng cùng em gái được cô giáo tổ chức liên hoan tại lớp học. Còn năm nay, con phải đón tuổi mới trong bệnh viện, với kim truyền và thuốc. |
Căn bệnh khiến bụng của Trung Hoàng cứ phình dần ra đau đớn. Con ngại ngùng với cơ thể khác lạ của mình, nhưng không hay biết sự nguy hiểm của căn bệnh đang mang. Ngày nào, con cũng hỏi: "Khi nào con khỏi bệnh hả mẹ?". Chị Linh ra sức dỗ dành: “Con phải ráng ăn uống mới nhanh khỏi bệnh”. Con tin mẹ nên lần nào cũng gắng ăn, dù những khi vô thuốc, con ăn xong lại ói ra luôn.
Hay tin cậu học trò hiền lành, chăm ngoan có hoàn cảnh khó khăn bị bệnh hiểm nghèo, nhiều thầy cô giáo trong trường thương xót, kêu gọi nhau hỗ trợ. Nhưng cũng chỉ được phần nào bởi bệnh của con nặng, phải dùng thuốc ngoài danh mục bảo hiểm. Thêm vào đó, bảo hiểm y tế học sinh chỉ hỗ trợ 80%. Mỗi toa thuốc gia đình đều phải trả hơn 10 triệu đồng.
Hai vợ chồng chị Linh rời quê Tiền Giang lên Bà Điểm, Hóc Môn, TP. HCM mướn phòng trọ, làm công nhân với 2 bàn tay trắng. Anh Hiếu làm công nhân nhà máy may. Lương mỗi tháng chỉ khoảng 5 triệu đồng. Chị Linh từ ngày sinh 2 đứa nhỏ phải nghỉ làm ở công ty. Hằng ngày, tranh thủ các con đi học ở trường, chị Linh làm giúp việc theo giờ, mỗi tháng cũng được khoảng 3 triệu đồng. Thu nhập của vợ chồng chị vừa đủ cho tiền nhà trọ, ăn uống sinh hoạt và tiền học của 2 anh em Trung Hoàng.
![]() |
37 tuổi mới có con, chị Linh đã vô cùng hạnh phúc khi mang thai "rồng phượng". Căn bệnh đột ngột của Trung Hoàng khiến gia đình chị điêu đứng. |
Đợt dịch covid vừa rồi, chị Linh phải nghỉ hoàn toàn. Còn công ty của anh Hiếu chuyển từ Hóc Môn về tận Long An. Đường xa, công việc giảm tải khiến thu nhập của anh chẳng còn được bao nhiêu. Số tiền tích cóp ít ỏi bấy lâu nay hết sạch trong mùa dịch. Khi Trung Hoàng phát hiện bệnh, hai vợ chồng chị Linh chạy vạy vay mượn của người thân và của chủ nhà, nơi chị Linh làm mướn. Thế nhưng chẳng thấm tháp so với chi phí chữa bệnh của con. Gia đình lại chẳng có gì để cầm cố.
“Bác sĩ nói bệnh của con chẳng thể tiên lượng trước. Chúng tôi chỉ mong có đủ điều kiện để chữa trị gấp rút cho con trong giai đoạn này. Vì gia đình đã không thể xoay sở tiếp được nữa”, chị Linh khẩn cầu.
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:Lãnh đạo Sở Nội vụ Hà Tĩnh đã công bố Quyết định số 2579/QĐ-UBND ngày 11/8/2020 của UBND tỉnh về việc bổ nhiệm ông Đoàn Hoài Sơn - Quyền Hiệu trưởng giữ chức vụ Hiệu trưởng Trường ĐH Hà Tĩnh. Thời hạn bổ nhiệm là 5 năm.
Bà Bùi Thị Quỳnh Thơ - Trưởng phòng Quản lý khoa học - được bổ nhiệm giữ chức vụ Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Hà Tĩnh. Thời hạn bổ nhiệm là 5 năm.
Phó Chủ tịch Thường trực UBND tỉnh trao quyết định bổ nhiệm giữ chức vụ Hiệu trưởng Trường ĐH Hà Tĩnh cho TS Đoàn Hoài Sơn (bên trái). Ảnh: Báo Hà Tĩnh
Thay mặt các đồng chí nhận nhiệm vụ mới, TS Đoàn Hoài Sơn bày tỏ quyết tâm cùng tập thể nhà trường đưa Trường ĐH Hà Tĩnh vượt qua khó khăn, thách thức, phát triển xứng đáng với niềm mong đợi của tỉnh.
TS. Đoàn Hoài Sơn sinh ngày 30/7/1968, quê quán tại Đức Thọ, Hà Tĩnh. Ông là giảng viên chính, Tiến sĩ Vật lý.
Đầu tháng 8 vừa qua, Trường ĐH Vinh cũng đã tổ chức lễ công bố các quyết định của Bộ trưởng Bộ GD-ĐT công nhận Hội đồng trường, Chủ tịch Hội đồng trường và Hiệu trưởng nhà trường nhiệm kỳ 2020-2025.
Ông Nguyễn Viết Lộc - Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ, Bộ GD-ĐT đã trao Quyết định số 1968/QĐ-BGDĐT công nhận Hiệu trưởng Trường ĐH Vinh nhiệm kỳ 2020-2025 cho GS.TS Nguyễn Huy Bằng.
![]() |
GS.TS Nguyễn Huy Bằng (trái ảnh) được bổ nhiệm làm Hiệu trưởng Trường ĐH Vinh |
GS.TS. Nguyễn Huy Bằng (sinh ngày 26/1/1977, quê quán huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh) bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ Vật lý tại Viện Hàn lâm khoa học Ba Lan năm 2008 (31 tuổi), được phong học hàm Phó Giáo sư năm 2015 (38 tuổi) và học hàm Giáo sư năm 2019 (42 tuổi).
Phát biểu nhận nhiệm vụ, GS.TS. Nguyễn Huy Bằng bày tỏ sự mong muốn cùng tập thể nhà trường đưa Trường ĐH Vinh vươn tầm ra khu vực và quốc tế, nằm trong tốp 500 trường đại học hàng đầu châu Á.
Ngân Anh
- PGS.TSKH. Vũ Hoàng Linh vừa được bổ nhiệm làm Hiệu trưởng Trường ĐH Khoa học Tự nhiên - ĐH Quốc gia Hà Nội.
" alt=""/>Hai tiến sĩ Vật lý được bổ nhiệm hiệu trưởng đại học