Tổ hợp quảng trường - phố đi bộ sẽ là bệ phóng cho các hoạt động kinh tế, tài chính và thương mại của khu vực trong tương lai.
Nắm bắt tiềm năng đó, Taseco Land đã nghiên cứu và đưa ra thị trường dự án Central Square tích hợp phố đi bộ kết hợp với quảng trường trung tâm để mở rộng một không gian giao thương sầm uất và gia tăng giá trị bất động sản toàn khu vực.
Phố đi bộ Central Square: Điểm nhấn sôi động cạnh quảng trường Vạn Xuân
Central Square không chỉ đại diện cho mô hình bất động sản quảng trường lần đầu tiên xuất hiện tại Phổ Yên mà còn được dự báo sẽ trở thành "viên kim cương" sáng giá trên thị trường bất động sản. Sở hữu những lợi thế vượt trội về vị trí đắc địa, quy hoạch hợp lý và chiến lược triển khai bài bản, Central Square nhanh chóng khẳng định vai trò quan trọng trong phát triển đô thị.
Tọa lạc tại trung tâm của những công trình trọng yếu như quảng trường Vạn Xuân, đại công viên 22 ha, trung tâm hành chính công, nhà hát thành phố và đại lộ Đông Tây 100m, Central Square không chỉ hưởng lợi từ cơ sở hạ tầng đồng bộ mà còn tạo ra một không gian mua sắm và an cư, nơi giao thoa của những giá trị văn hóa, thương mại và du lịch.
Sở hữu tọa độ đắc địa là yếu tố quyết định giúp Central Square trở thành biểu tượng thịnh vượng của Phổ Yên trong tương lai gần.
Central Square được xây dựng trên diện tích 2,1 ha, bao gồm hai phân khu chính, mỗi phân khu mang một vai trò khác biệt nhưng cùng kiến tạo không gian sống, làm việc và thư giãn. Khu liền kề xây dựng trước, là thương phố sầm uất với 94 căn shopsquare phiên bản giới hạn, có thể kinh doanh từ mua sắm, ăn uống đến vui chơi, giải trí, thư giãn...
Đây sẽ là điểm hội tụ những thương hiệu, dịch vụ cao cấp, góp phần tạo nên sức sống sầm uất cho con phố đầu tiên ngay cạnh quảng trường lớn nhất Phổ Yên.
Đây là chiến lược của chủ đầu tư Taseco Land nhằm kích hoạt các tiện ích thương mại và giải trí trước, từ đó thu hút khách hàng. Bên cạnh đó, Taseco Land phát triển tòa tháp với 112 căn hộ đẳng cấp cùng hệ tiện ích sang trọng tạo nên không gian sống tinh tế, thượng lưu cho những cư dân tinh hoa hoặc các chuyên gia đang làm việc tại Phổ Yên.
Central Square hứa hẹn không chỉ là nơi sống và làm việc mà còn là biểu tượng thịnh vượng, đánh dấu sự chuyển mình mạnh mẽ của Phổ Yên trên hành trình trở thành đô thị hiện đại.
Cùng với lần ra mắt thị trường này, Central Square tung chính sách bán hàng ưu việt: đóng 10% tiền đất ký ngay hợp đồng mua bán; chiết khấu 1,5%/giá bán trước thuế (số lượng có hạn cho những khách hàng đầu tiên); hỗ trợ lãi suất 0% lên tới 70% giá trị hợp đồng trong 18 tháng; chiết khấu 8%/giá bán nhà ở trước thuế dành cho khách hàng thanh toán sớm 95% hoặc chiết khấu 2%/giá bán nhà ở trước thuế dành cho khách hàng thanh toán theo tiến độ.
" alt=""/>Sức hút từ phố đi bộ, nơi "tọa độ kim cương" của Phổ YênNăm 1964, bà được người mẹ quảng giao gửi sang học Chính trị, Triết học và Kinh tế tại Oxford – nơi mà người giám hộ đã giới thiệu bà với Michael Aris. Lúc đó, ông đang học Lịch sử ở ĐH Durham nhưng luôn có niềm đam mê đặc biệt với đất nước Miến Điện và bà là hiện thân cho tình yêu tuyệt vời của ông với phương Đông.
Chuyện tình của người phụ nữ quyền lực nhất Myanmar nghe giống như những bộ phim Hollywood: một cô gái xinh đẹp, sắc sảo, dè dặt tới từ phương Đông gặp một chàng trai bảnh bao và nồng nhiệt tới từ phương Tây.
Kết quả của chuyện tình đẹp này là lời cầu hôn của Michael giữa những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng của Myanmar – nơi mà ông được thuê làm gia sư cho gia đình hoàng gia. Tuy nhiên, khi chấp nhận lời cầu hôn, bà đưa ra một đề nghị: Nếu đất nước cần, bà sẽ ra đi. Và ông đã đồng ý.
![]() |
Bà Suu Kyi và chồng Michael Aris thời trẻ |
Suốt 16 năm sau, bà trở thành người vợ, người mẹ hết lòng tận tụy vì chồng con. Như bao bà mẹ khác, bà lo sắp xếp chu đáo các bữa tiệc, chuẩn bị những món ăn cầu kỳ cho bọn trẻ. Bà thậm chí còn khăng khăng đòi là tất cho chồng và tự mình lau dọn nhà cửa.
Cho tới một buổi tối yên bình vào năm 1988 khi bà đang cùng chồng ngồi đọc sách ở Oxford thì nhận được một cú điện thoại thông báo mẹ bà bị đột quỵ.
Ngay lập tức, bà đáp chuyến bay tới Rangoon – chuyến đi mà bà dự tính chỉ mất vài tuần.
Nhưng khi tới nơi, bà chỉ thấy một thành phố hỗn loạn, những cuộc đối đầu bạo lực với quân đội đẩy đất nước đi vào bế tắc. Và khi tới bệnh viện thành phố Rangoon chăm sóc mẹ, bà thấy giường bệnh đầy những sinh viên bị thương và đã chết.
Lúc đó, một đại diện của giới học giả đề nghị bà dẫn đầu phong trào đòi dân chủ, bà đồng ý và nghĩ rằng khi nào bầu cử kết thúc, bà sẽ nhanh chóng trở về Oxford. Chỉ hai tháng trước, bà vẫn đang là một bà nội trợ hết lòng vì chồng con, còn giờ đây bà dẫn đầu cuộc nổi dậy của quần chúng chống lại chế độ.
Ở Anh, Michael chỉ biết âm thầm theo dõi tin tức về sự nổi tiếng nhanh chóng của vợ, trong khi quân đội gây phiền nhiễu mỗi bước đi của bà. Nhiều thành viên trong Đảng của bà bị bắt giữ và tra tấn. Michael lo sợ vợ mình có thể bị ám sát giống như bố vợ ông. Năm 1989 khi bà bị quản thúc tại nhà, niềm an ủi duy nhất của ông là ít nhất bà cũng được an toàn ở đó.
Bấy giờ, Michael mới đáp lại tất cả những năm tháng bà Suu tận tụy vì chồng con bằng cách làm của riêng mình. Ông bắt tay vào một chiến dịch cấp cao nhằm xây dựng hình ảnh của bà trở thành một biểu tượng quốc tế để quân đội không dám làm gì ảnh hưởng tới tính mạng bà. Tuy nhiên, ông đã rất thận trọng để chuyện này không lộ ra ngoài, bởi vì khi bà nổi lên như một người lãnh đạo phong trào dân chủ mới, quân đội đã dựa vào cái cớ bà kết hôn với một người nước ngoài để xuyên tạc sự thật trên truyền thông Miến Điện.
![]() |
Bà Suu Kyi nhận bằng Tiến sĩ danh dự của ĐH Oxford năm 2012 |
5 năm sau, khi 2 con trai bà đã trở thành những chàng trai, bà vẫn bị quản thúc tại gia và bị cô lập. Bà dành thời gian để thiền, đọc về đạo Phật, nghiên cứu các bài viết của Mandela và Gandhi. Michael chỉ được thăm vợ 2 lần duy nhất trong suốt thời gian đó. Tuy nhiên, đây là một loại giam giữ rất đặc biệt, vì bất cứ lúc nào bà đều có thể yêu cầu được đưa tới sân bay để trở về Anh.
Nhưng hai vợ chồng bà chưa từng nghĩ tới điều đó. Là một nhà sử học, Michael luôn cố gắng tiếp tục gây áp lực cho các nhà chính trị phía sau hậu trường. Ông biết rằng vợ mình đã trở thành một phần của lịch sử. Ông trang trí những bức tường bằng giấy chứng nhận của nhiều giải thưởng mà bà được trao, trong đó có giải Nobel Hòa bình năm 1991. Phía trên giường ông nằm, ông treo một bức ảnh lớn của bà.
Trong suốt thời gian dài đằng đẵng đó, ông từng sợ rằng bà có thể sẽ chết. Và thứ kỳ lạ duy nhất mà những người qua đường nói lại khiến ông phần nào yên tâm là tiếng đàn piano vang lên từ trong ngôi nhà. Nhưng thời tiết ẩm thấp của Đông Nam Á đã khiến chiếc đàn bị hỏng. Manh mối duy nhất của ông cũng không còn nữa.
Đến năm 1995, Michael bất ngờ nhận được điện thoại từ vợ. Bà gọi từ Đại sứ quán Anh và cho biết bà lại được trả tự do. Michael và các con được cấp visa bay qua Myanmar.
![]() |
Bà Suu Kyi gặp lại con trai Kim Aris sau nhiều năm xa cách |
Khi gặp Kim – con trai út, bà vô cùng ngạc nhiên khi thấy con đã trở thành một người đàn ông. Bà thừa nhận sẽ không nhận ra con nếu gặp trên đường.
Câu hỏi đầu tiên mà nhiều người phụ nữ đặt ra khi câu chuyện của bà được dựng thành bộ phim “The Lady” là làm thế nào mà bà có thể bỏ lại các con. Con trai út Kim đã trả lời thay mẹ: “Bà đã làm những gì phải làm”. Bản thân bà Suu Kyi từ chối trả lời về chủ đề này, dù vậy bà thừa nhận rằng những giây phút tăm tối nhất là khi “tôi sợ rằng bọn trẻ đang cần tôi”.
![]() |
Bộ phim The Lady kể lại câu chuyện cuộc đời người phụ nữ này |
Chuyến gặp gỡ năm 1995 là lần cuối cùng Michael và Suu được phép gặp nhau. 3 năm sau, ông phát hiện mắc ung thư. Ông gọi cho vợ để thông báo và ngay lập tức nộp đơn xin visa để nói lời từ biệt. Khi visa bị từ chối, ông tiếp tục gửi đơn thêm hơn 30 lần nữa. Giáo Hoàng và Tổng thống Clinton viết thư can thiệp giúp ông nhưng đều vô ích. Cuối cùng, một quan chức của quân đội tới gặp bà và nói rằng bà có thể nói lời từ biệt chồng nhưng chính bà phải là người quay về Oxford.
Sự lựa chọn ngầm đã ám ảnh bà suốt 10 năm xa cách giờ đây trở thành một tối hậu thư rõ ràng: đất nước hay là gia đình. Nếu bà rời Myanmar, cả hai đều biết rằng đó sẽ là một cuộc lưu đày vĩnh viễn. Tất cả những nỗ lực đấu tranh từ trước tới giờ đều trở nên vô nghĩa.
Anh trai sinh đôi của Michael – Anthony kể rằng, khi Suu nhận ra mình sẽ không bao giờ được gặp Michael nữa, bà đã mặc chiếc váy có màu mà ông yêu thích nhất, cài một bông hoa hồng lên tóc rồi tới Đại sứ quán Anh - nơi bà ghi lại những thước phim tạm biệt chồng và nói rằng tình yêu cùa ông dành cho bà vẫn còn mãi. Đoạn phim bí mật được chuyển ra nhưng khi tới nơi thì Michael đã qua đời 2 ngày trước.
Bi kịch là sau 10 năm liên tục đấu tranh để đảm bảo sự an toàn cho vợ, Michael qua đời mà chưa kịp nói lời từ biệt vợ mình.
Không ai biết tới vai trò thầm lặng của ông Michael bởi ông đã cố gắng giữ gìn quá lâu để gia đình không bị nhòm ngó. Câu chuyện chỉ được công khai khi các con trai của họ đã trưởng thành và khi Michael qua đời. Bạn bè và người thân của họ cho rằng đã đến lúc cần phải chia sẻ một cách cởi mở và tự hào về vai trò thầm lặng của ông trong suốt quá trình đấu tranh của người phụ nữ có tinh thần thép này.
![]() |
Thầy Thạch (phải) cùng học trò trong cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia |
Thầy Nguyễn Đức Thạch là thầy giáo rất đặc biệt vì có 11/14 năm huấn luyện học trò hai tỉnh Ninh Thuận, Bình Thuận tham dự chương trình Đường lên đỉnh Olympia với 14 thí sinh leo núi và 17 vòng nguyệt quế lớn nhỏ ở các đợt thi.
Có khá nhiều học trò của thầy Thạch thành đạt trên đường đời và không ít trong số đó đi du học và trở về Việt Nam cống hiến.
Ở góc độ là một thầy giáo và cũng là một người gắn bó với các thí sinh Olympia, ông đã có một cái nhìn khách quan và riêng biệt để lý giải vì sao có câu chuyện của Doãn Minh Đăng.
Đồng thời, ông cũng phân tích những ứng xử cần thiết với các mâu thuẫn kiểu Doãn Minh Đăng còn tồn tại trong môi trường sư phạm.
Đăng nên xem lại cách hòa nhập của chính mình
![]() |
Thầy giáo của các học trò Olympia Nguyễn Đức Thạch |
Là người thầy từng bồi dưỡng đi thi Olympia và đa số họ đi du học, ông hẳn luôn dõi theo những bước đường sự nghiệp của họ chứ, thưa ông?
Điều đó là tất nhiên. Tuy nhiên tôi không nêu tên cụ thể các em ra trong nội dung này vì không muốn các em phân tâm hay bị làm phiền nhưng có thể tổng kết là tôi thấy các em đều có tinh thần chung muốn về Việt Nam làm việc.
Các em tự kiếm được học bổng hoặc được doanh nghiệp tài trợ học bổng chứ không dùng tiền ngân sách nên tự mình quyết định làm ở đâu.
Học trò từng đi du học của tôi làm tư nhân, làm nhà nước đều có và chưa nghe phiền hà gì.
Đã có một số học trò của ông về nước và vào cơ quan Nhà nước làm việc. Ông thấy họ có hòa nhập được không, thưa ông?
Tôi nghĩ là khó. Cái mà người được đào tạo cần làm là chuyên môn nhưng vào nhà nước thì có thể đưa đến một vị trí ít khi đúng chuyên môn.
Ví dụ như trường hợp của Doãn Minh Đăng khi về khoa Điện- Điện tử- Viễn thông của Đại học Kỹ thuật- Công nghệ Cần Thơ là đúng chuyên môn nhưng khi kỷ luật thì đưa qua phòng Đào tạo làm nhân viên.
Điều này là vô lý, nó chỉ hợp với người được đào tạo quản lý giáo dục chứ không phải Đăng.
Ngoài ra, vào nhà nước thì còn có vấn đề quy hoạch nhưng vấn đề là người được đào tạo có được sử dụng đúng sở trường họ yêu thích để làm lợi cho xã hội hay biến họ chỉ thành một công chức đơn thuần.
Tôi chỉ nhắn nhủ học trò hãy trở thành một người Việt Nam tử tế dù ở bất kỳ đâu.
Việc họ về hay ở là lựa chọn. Nhưng đa số ở nhiều hơn về. Ông nói gì về điều này với tư cách là một người khá hiểu các học trò của mình?
Một trong các yếu tố để du học sinh không quay về Việt Nam là thiếu một môi trường tự do làm khoa học. Bố trí sai chỗ thì phí chuyên môn, gây ức chế nên cần phải tôn trọng họ để họ làm được việc có ích nhất có thể.
Mà ngay cả chuyện đóng góp cho xã hội, cho khoa học thì trong thế giới phẳng này ở đâu cũng là đóng góp vậy.
Tóm lại, nếu muốn lo cho gia đình và phát huy năng lực khoa học thì làm theo Nguyễn Thành Vinh (Á quân Olympia mùa đầu tiên), ở lại nước ngoài.
Nếu muốn góp sức cụ thể cho quê hương thì làm như Đăng và sẵn sàng trả nợ ràng buộc khi thấy cần ra đi.
Tôi tiếp xúc và phỏng vấn cả ông Doãn Minh Đăng lẫn ông Dương Thái Công (hiệu trưởng Đại học Kỹ thuật - Công nghệ Cần Thơ) và có cảm giác cả hai đều biết rõ mình đang ở đâu. Có điều cái “ở đâu” của hai bên lại không trùng nhau, ông nghĩ sao?
Có thể Doãn Minh Đăng quá thẳng thắn nên làm mấy ông bà quản lý sốc văn hóa. Tôi đoán Đăng sẽ ra đi nhưng sẽ làm cho “ra môn, ra khoai” với hai mục đích: Cảnh báo với hệ thống quản lý nhà nước và mở đường cho người sau.
Có thể ví nó như phán quyết Bosman trong bóng đá. Theo tôi, đó là một đóng góp tích cực và nên được nhìn nhận theo hướng tích cực.
Nhưng Đăng và những người như Đăng cũng cần xem lại cách mình hòa nhập với quê hương bởi cách ứng xử Tây- Ta, khoa học- đời sống đều có sự lệch pha.
Tôi nghĩ Đăng chưa điều hòa được và nghĩ “sinh ta ra trời có chỗ dùng” nên sẵn sàng tung hê hết. Còn cách làm của trường Đại học Kỹ thuật – Công nghệ thì cũ kỹ quá.
Nó có thể đúng quy trình khi báo cáo nhà nước nhưng quy trình ấy phù hợp với xã hội đang vận động từng ngày hay chưa thì nên xem lại.
Nếu cứ bảo thủ, sẽ còn tỵ nạn giáo dục và phí tiền đào tạo
Cơ chế làm khó nhân tài vẫn là một thực tế đang tồn tại. Mâu thuẫn đó có thật và đang dần đẩy đến đỉnh điểm khi không ít nhân tài trở về thành kẻ bất đắc chí. Là một nhà sư phạm trong cơ chế đó, ông nhìn nhận vấn đề thế nào, thưa ông?
Dĩ nhiên là từ cơ chế. Vấn nạn của giáo dục Việt Nam ngoài chạy theo thành tích thì còn là chưa đào tạo được nhiều nhà khoa học thực sự và đào tạo rồi thì không biết cách sử dụng hợp lý.
Hệ quả sẽ là tăng tỵ nạn giáo dục và phí tiền đào tạo, phí luôn chất xám đã đào tạo, phí luôn cơ hội phát triển của người được đào tạo.
Ông nghĩ chuyên của ông Doãn Minh Đăng và trường Đại học Kỹ thuật- Công nghệ có thể cứu vãn nếu từ đầu có cách khác không?
Chuyện cứu vãn giờ như lấy lại bát nước đã đổ đi, khó lắm. Chuyện qua rồi thì không thể. Mà hiện tại nên nhìn vào sự tích cực trong câu chuyện để rút ra những bài học về sau.
Tôi nghĩ người làm công tác quản lý hiện nay cần có cái nhìn thoáng hơn nữa từ góc độ điều hành lẫn góc nhìn cá nhân trong đời sống.
Và nên làm quen với việc nghe nói thẳng, tiếp thu góp ý từ những lời “nghịch nhĩ”. Làm vậy mới giữ được nhân tài!
Chúng ta hãy cùng nói một chút về chủ đề “con ông cháu cha” (COCC) nhé! Ông nghĩ sao về việc này trong giới du học sinh hay trong công tác quản lý nhà nước, họ đi và về được trải thảm?
Doãn Minh Đăng có thể cũng được bị gọi là COCC khi có mẹ từng là quản lý tại Trung tâm Đại học tại chức- tiền thân trường Đại học Kỹ thuật- Công nghệ Cần Thơ nhưng vấn đề là anh ta có năng lực và không ỷ lại. Nếu ỷ lại đã mất một phần lực rồi.
Muốn biết lực học, lực làm có tốt không thì không chỉ cứ nhìn vào bảng điểm mà còn nhìn xem anh ta làm được gì trước khi “bỗng dưng lên chức”.
Giới du học sinh biết nhau hết, COCC dạng đi học “theo suất” rồi được “dọn đường” về làm có trình độ ra sao, có dựa dẫm hay không họ biết rõ chứ.
Câu hỏi riêng dành cho ông cuối trước khi kết thúc cuộc phỏng vấn: Ông có bao giờ rơi vào cảm giác “bất đắc chí” khi hoạt động giáo dục ở Ninh Thuận quê ông từ trước đến nay?
Cũng đôi khi tôi có cảm giác bị gò bó nhưng nhìn chung đến giờ với những gì đang làm thì tôi có niềm vui của mình.
Xin cảm ơn ông!
(Theo Tri Thức Trẻ)
Xem thêm:
Á quân Olympia nêu lý do không trở về nước làm việc" alt=""/>Thầy giáo Olympia: Cơ chế và nhân tài đang rất lệch pha