Tính tôi là vậy, nhỏ đi học thì đặt mục tiêu phải là đứa đứng đầu lớp, lớn đi làm thì đặt mục tiêu phải là người xuất sắc nhất, không chỉ hoàn thành công việc đúng trách nhiệm mà phải vượt chỉ tiêu, trước deadline.
Công việc thăng tiến cùng lúc với từng người tình cứ bỏ tôi mà đi, người thì lén lút gặp đối tượng khác sau lưng tôi những lúc tôi căng thẳng bù đầu hoàn thành dự án, người thì nói thẳng với tôi rằng tôi có lẽ chỉ cần kết hôn với công việc của mình thôi, đừng lấy ai mà tội cho người đó và những đứa con hai người sẽ có sau này.
Gần 40 tuổi, tôi đã lên được vị trí giám đốc dự án, quản lý hơn 50 nhân sự trong một team xuất sắc nhất mang về phần lớn lợi nhuận cho công ty. Các sếp không bạc đãi tôi, thậm chí trả công tôi hậu hĩnh nên ngoài nhà, ngoài xe, tôi còn có tiền gửi ngân hàng và sở hữu khối cổ phiếu không nhỏ của công ty giá vẫn đang rất tốt.
Tôi chỉ thiếu tình cảm mà thôi, nhiều tối muộn ở một mình trong căn hộ xinh đẹp nhưng tôi thấy trống trải vô cùng, phải chi mình có một người bạn để cùng nhấm nháp chút rượu vang, ăn nhẹ một cái gì đó, cùng xem phim và trò chuyện thì vui biết mấy.
Vũ bước vào cuộc đời tôi ngay khi ước ao đó của tôi ngày một lớn. Anh là nhân sự mới trong đội tôi phụ trách, kém tôi đến gần chục tuổi nhưng luôn có phong thái rất đạo mạo, chững chạc.
Cần phải nhấn mạnh rằng để vào được đội tôi đều phải là những người xuất sắc, tài năng đã được ban giám đốc công nhận mới có thể bước chân vào. Năng lực nghiệp vụ của Vũ không có gì cần bàn, anh còn có thêm lợi thế là rất thông minh, ăn nói đầy thuyết phục, có óc hài hước nữa.
Những cuộc gặp gỡ khách hàng nếu có Vũ đi cùng thì phần lớn là thuận lợi. Vũ hay gọi tôi là "chị đẹp", lúc mới vào đã chủ động chat bàn công việc với tôi, rồi hỏi han cả chuyện riêng, rồi mua đồ ăn trưa, ăn chiều cho tôi, rồi rủ tôi đi ăn trưa chỉ có hai người nữa.
Tình ý của Vũ với tôi vô cùng rõ ràng. Anh nói không thể hình dung nổi một bông hoa có cả hương lẫn sắc như tôi mà lại ẩn mình lâu như vậy, đến giờ còn chưa kết hôn, anh nói đầy ẩn ý rằng rất mong muốn được là người sẽ hái bông hoa đó, nếu tôi cho phép.
Có thể là do tính thời điểm, tôi đang cần một người đàn ông nên nhanh chóng bị Vũ tán đổ. Mọi người trong công ty biết chuyện cũng ra sức đẩy thuyền, ai cũng bảo tình yêu không phân biệt tuổi tác đâu, Vũ là người có tài, rất hợp với tôi đấy.
Từ một người tối ngày lủi thủi, tôi đã có bạn đến căn hộ của mình, làm những điều như tôi ước ao: Nhấm nháp rượu vang, ăn mỳ Ý do Vũ nấu, ăn nho do Vũ mang sang, xem phim tình cảm lãng mạn cùng nhau, và làm tình ở bất cứ đâu trong căn hộ xinh xắn của tôi nữa.
Sau 6 tháng hò hẹn lâng lâng hạnh phúc, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Vũ thuyết phục tôi rằng sự nghiệp đã có rồi, giờ là lúc tôi nên tập trung lo cho gia đình, sinh cho anh những đứa con xinh như tôi và chăm sóc nuôi dạy chúng được giỏi như tôi nữa.
Nghe lời chồng, tôi chuyển giao tài khoản chứng khoán của mình cho anh nắm giữ và tự quyết định đầu tư. Số tiền gửi trong ngân hàng chưa dùng đến cũng gộp cùng với tiền của anh để đầu tư bất động sản, do Vũ nói có mối thân quen mua được dự án giá siêu tốt. Tôi chỉ còn tập trung vào việc ở công ty, dẫn dắt đội làm đúng trách nhiệm công ty giao phó.
Tôi u mê trong hạnh phúc với chồng trẻ nên đánh rơi mất sự khôn ngoan của mình, rất nhiều việc tôi đã không tự mình đi xác minh, tuyệt đối tin chồng khi anh nói đã lo xong xuôi tất cả.
Cho đến ngày liên tiếp các khoản đầu tư của anh được báo là thua lỗ, tôi không thể tin tại sao một người thông minh, xuất sắc như Vũ lại đưa ra những quyết định đầu tư như vậy, cho nên tôi đã bí mật nhờ bạn bè và cấp dưới điều tra tìm hiểu thông tin, cuối cùng phát hiện ra chính chồng tôi móc nối với một người khác để chuyển khối tài sản của tôi đi chỗ khác trong khi về báo với vợ là làm ăn thua lỗ. Người khác đó là nhân tình của anh.
Tôi ngã quỵ trước sự thật mà người bạn nói với mình. Anh chồng trẻ, đẹp, tài giỏi lại yêu thương vợ rất mực của tôi hóa ra ngay từ đầu đến với tôi đã là có mục đích. Giờ tôi chưa biết nên xử lý mọi chuyện thế nào. Tôi vẫn chưa kịp có con, ly hôn thì chưa ràng buộc con cái nhưng số tài sản tôi đã giao cho Vũ sẽ mất trắng.
Nếu nấn ná ở lại cuộc hôn nhân này để nghĩ cách lấy lại tài sản thì thực lòng tôi lo lắng khi kề cận bên một kẻ ăn ở hai lòng, bên ngoài ấm áp bên trong bụng chứa toàn dao găm sắc lạnh. Tôi cũng lo sợ sự ngọt ngào của anh ta rồi lại khiến tôi mờ mắt. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Dân Trí
Tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì khi ngoại tình với một người thua kém chồng về mọi mặt. Đã vậy, cô ấy còn muốn ly hôn và sẵn sàng ra đi với hai bàn tay trắng.
" alt=""/>Mê muội trong tình yêu cuồng nhiệt của trai trẻ, tôi cay đắng với cú lừaĐúng 9g thì cả đoàn xuống tàu tham quan đảo. Vừa xuống tàu là cô vợ gia đình nămngười chụp lấy áo phao phân phát cho cả nhà. Đầu tiên là chồng, hai đứa con, mẹ,và cuối cùng là cô, chiếc áo phao bị gãy một khóa. Hàng ghế bên kia, có tiếngông 50 đang càu nhàu vợ tội béo quá, mặc áo phao không vừa, rồi để mặc bà vợ hìhụi tự tháo giãn dây khóa áo, còn mình thì ung dung ngồi rung đùi ngắm biển. Tàura đảo thứ nhất, hướng dẫn viên hẹn đúng 10g có mặt để sang đảo kế tiếp, hai giađình ba người, mỗi gia đình gồm một mẹ và hai đứa con đều ra trễ 15 phút, lý do:mấy đứa nhỏ mải mê chọn quà lưu niệm. Nhìn kỹ, tuy bắt người khác chờ, nhưng cảnhóm đều mặt buồn như nhau. Có cô bé còn đang khóc thút thít, bà mẹ lầm bầm:“Thứ con gì đâu, y như của nợ, biết vậy cho ở nhà với ba mày”. Cô bé phụng phịutrả lời lại: “Tại má biểu chớ con muốn đi đâu. Đi với má chán chết, cái gì cũngcấm cản”.
Tàu đến đảo thứ hai. Tiếng là tham quan đảo nhưng mọi người không được lên bờ.Một số người mướn đồ lặn xem san hô, hoặc lượn mô tô nước. Có tám người trên tàutham dự tiết mục này, gồm một cặp kiều nữ đại gia, hai cặp nam thanh nữ tú ngườiHàn và hai cô gái người Ba Lan. Phía gia đình năm người lại có tiếng tranh cãi,anh chồng bảo vợ đưa tiền, vợ không đưa, bà má vợ góp thêm dầu, lặn có chút xíumà tốn bằng tiền chợ cả tuần, nhịn đi, mai mốt về dưới, ra sông, lặn cho đã. Từlúc đó, anh chồng không nói gì, ngồi như tượng đá, nhìn đăm đăm ra biển. Cho đếnkhi các cô gái đẹp trở lại tàu, mặt anh chồng mới giãn ra. Mà không chỉ mìnhanh, các quý ông còn lại đều như vậy. Bà 60 gọi chồng, rớt kìa, rớt kìa, ôngchồng quay lại hỏi rớt gì, bà vợ liếc xéo, rớt con mắt chớ rớt gì... Ông chồnglầm bầm, bà liệu hồn.
Cùng với những tiết mục mỗi lúc một vui hơn như chương trình văn nghệ hát chonhau nghe, bữa tiệc rượu trên biển thì tình hình chiến sự cũng càng lúc càngcăng thẳng. Bà 60 càu nhàu, hát như ễnh ương kêu mà cũng xung phong. Bà 50 trừngmắt nhìn theo hướng mấy ông chồng đang đứng ngắm say sưa các nàng tiên cá lượnlờ dưới nước trong bộ cánh bikini. Cô vợ nhà năm người quay sang thầm thì vớimình: “Đi nghỉ mát mà mát đâu chẳng thấy, chỉ thấy máu nóng dồn lên đầu. Năm sauđừng có hòng mà đi đâu nữa”. Mình nhớ mấy năm trước mình cũng từng ở trong tìnhcảnh này, thậm chí vừa lên xe, là chồng với đồng nghiệp đã lôi rượu với mồi ranhậu, để mặc vợ con tự xoay xở. Có lần, 12g đêm, mình và các chị bạn phải rabiển lôi xềnh xệch từng ông chồng về phòng. Bà nào cũng hận lòng, thề không đinữa. Vậy mà, sau đó lại quên ngay, cứ y như đau đẻ.
Tối, chẳng biết làm gì, mình lang thang dạo biển. Vừa qua khỏi cổng khách sạnmột chút thì gặp cô vợ nhà năm người đi vào, trên tay là các bọc thức ăn, nướcuống, cô giải thích, hồi chiều, ổng với tụi nhỏ ăn không no. Đi thêm một đỗi thìphát hiện phía trước là ba ông chồng cặp đôi 60, 50. Các ông mải mê vung tayvung chân nói chuyện. Một câu nói khá to lọt vào tai mình: “Ối giời, đi nghỉ mátvới các bà ấy, chẳng khác nào đi đày”.
Sự thật lúc nào cũng làm ta đau. Nhưng đau để tỉnh ra thì hẳn là cần thiết.
(Theo Phunuonline)
" alt=""/>Đi nghỉ mát với vợ chả khác gì... đi đày