
Chị Thủy đành “rút” vào góc bếp với phận sự chợ búa, cơm nước cho cả đại gia đình. Chị chưa hết buồn thì cô em chồng, vì hôn nhân đổ vỡ nên khăn gói về sống với gia đình, thường xuyên hoạnh họe, đặt điều nói xấu chị dâu. “Ngó” sang mẹ chồng, chị Thủy tìm kiếm sự đồng thuận, bảo bọc vì đã từng… chung phe, nào ngờ, như bàn tay úp ngửa dễ dàng, mẹ chồng nghe con gái, lại không dám cãi lời chồng, cũng quay sang lạnh nhạt với chị. Chị Thủy rớm nước mắt, kể: “Khi bị ghét rồi thì cái gì ở mình người ta cũng ghét. Tôi nấu cơm sao họ cũng chê rồi rủ nhau đi ăn tiệm. Nhà tôi lau kỹ, em chồng quẹt tay từng ngóc ngách bảo bụi vầy coi sao được. Tủi thân hơn, họ bỗng tính toán từng đồng với tôi, đi chợ mua gì, giá bao nhiêu đều phải khai báo hết”.
Vốn hờ hững với vợ, Quốc cũng mượn cớ chửi mắng, ruồng rẫy chị Thủy: “Thứ đàn bà nhiều chuyện, không biết thân phận mình là vậy” và càng ít về nhà hơn. Niềm an ủi của chị Thủy, tưởng còn có hai con nhưng con trẻ ngây thơ, dễ bị “hấp dẫn” bởi cuộc sống muốn gì được nấy từ ông bà nội. Thấy các con được ông bà thương yêu, lo lắng chu toàn, chị Thủy rất mừng, nhưng kèm theo là nỗi lo khi các con quấn ông bà hơn mẹ ruột. Chị Thủy thầm mong mình chỉ đang bị họ “trừng phạt” nên cố hoàn thành tốt vai trò hòng sớm được thương yêu trở lại. Ngờ đâu, cái tin chồng ba năm nay chung sống với người khác, lại sắp lên chức cha khiến chị ngã quỵ.
Không bênh vực con dâu, ông Bảy còn giễu cợt: “Con không đi đánh ghen à? Phải đánh ghen cho nó “quê” mặt với bạn bè, đối tác làm ăn chứ! Mày giỏi mấy chuyện này lắm mà!”. Vợ chồng phải quấy với nhau, Quốc “khuyên” vợ: “Muốn yên thì cứ sống vậy, không muốn thì ly hôn. Nhà này chẳng ai giữ cô đâu”. Chần chừ mãi rồi chính sự ghẻ lạnh của gia đình chồng khiến chị không chịu nổi, đành phải xin ly hôn.
Công sức làm dâu
Chị và chồng không có tài sản chung. Ngoài yêu cầu ly hôn, chị còn đòi ông Bảy thanh toán khoản tiền lương (có tính lãi suất) bao năm chị giúp ông quán xuyến cửa hàng. Tuy nhiên, chị lại không chứng minh được khoản tiền lương được ông Bảy hứa trả và giữ giúp, bởi đó chỉ là thỏa thuận miệng. Chị đuối lý khi ông Bảy “lật ngược”: “Làm gì có chuyện thuê con dâu làm việc của nhà chồng. Đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận mà bất cứ người con dâu nào cũng phải thực hiện. Sòng phẳng mà nói, có làm có ăn, giờ muốn tôi trả lương thì cô ấy phải thanh toán các chi phí cơm nước, áo quần tôi đã lo cho cô ấy suốt thời gian qua”. Tương tự, công sức đóng góp tạo dựng ngôi nhà, chị Thủy cũng không có chứng cứ, trong khi ông Bảy trình bày được mọi việc lớn nhỏ ông đều khoán hết cho công ty xây dựng. “Chẳng lẽ việc lau nhà, quét dọn, sắp đặt nhà cửa cũng gọi là công sức đóng góp, giữ gìn mà tôi phải trả cho con dâu - người đang sống nhờ trong ngôi nhà của tôi” - ông Bảy nhấn mạnh. Chị Thủy đuối lý…
Tòa cố gắng hòa giải, phân tích việc người phụ nữ ra đi tay trắng sau ngần ấy năm hôn nhân là một sự thiệt thòi. Tòa khuyên, dựa vào tình cảm đã có, cũng như mối ràng buộc lớn nhất là hai đứa trẻ, không nên để chúng nhìn thấy sự tính toán khắt khe giữa những người ruột thịt, các bên nên tạo điều kiện giúp đỡ nhau. Anh Quốc nghe vậy liền níu tay cha: “Nó không xứng nhận thêm đồng nào nữa”… Phiên xử khép lại với bản án chị Thủy bị bác các yêu cầu. Đắng cay hơn, các con trình bày nguyện vọng ở với cha nên chị phải cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng một triệu đồng/hai đứa cho đến năm chúng tròn 18 tuổi. Theo anh Quốc, đó là khoản “lấy lệ” chứ gia đình anh không trông mong ở chị…
Ngày chị Thủy rời khỏi nhà, nhiều người bàn với nhau, chuột sa chĩnh gạo, lúc bị đuổi đi, ắt cũng đủ no bụng! Chị chỉ biết khóc thầm, vì có nói ra, chẳng ai tin chị từng bước vào ngôi nhà ấy ra sao thì giờ phải ra đi như vậy. Nhưng, chị không thể trách được ai…
(Theo Phunuonline)" alt=""/>Giúp mẹ chồng đánh ghen, con dâu ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắngDị dạng động tĩnh mạch não là dị tật bẩm sinh của hệ thống mạch máu não, các mạch máu kết nối động mạch và tĩnh mạch bất thường gây cản trở dòng chảy của máu và tuần hoàn oxy. Tình trạng này khiến các vùng nhu mô não xung quanh không nhận đủ lượng máu cần thiết, dẫn đến giảm chuyển hóa và tưới máu. Lâu dần, các tế bào não tại khu vực này suy yếu và chết đi.
Trong khi đó, lưu lượng máu từ động mạch đổ trực tiếp vào tĩnh mạch với áp lực cao làm tăng áp lực trong tĩnh mạch, đồng thời tăng chuyển hóa và tưới máu ở nhu mô não xung quanh. Theo thời gian, thành mạch máu (động mạch và tĩnh mạch) mỏng và yếu, dễ phình hoặc vỡ, có thể gây biến chứng như đột quỵ xuất huyết não hoặc nhồi máu não, tử vong.
Dị dạng mạch máu não thường tiến triển âm thầm, ít biểu hiện triệu chứng rõ ràng khi chưa hình thành túi phình lớn hoặc chưa xảy ra vỡ mạch máu. Khi túi phình đạt kích thước lớn hoặc mạch máu bị vỡ, triệu chứng có thể xuất hiện tùy thuộc vào vị trí tổn thương, mức độ chèn ép của túi phình hoặc lượng máu chảy vào nhu mô não. Người bệnh có khả năng bị đau đầu, giảm thị lực, tê hoặc yếu liệt nửa người, méo miệng, khó nói, co giật, hôn mê, tử vong.
Cũng như mình thấy bình thường khi bị chồng đối xử cục cằn không nương nhẹ. Hình như chồng cũng quen với không khí gia đình toàn những lời to tiếng hoặc sự im lặng nặng nề. Chỉ có đứa con nít ở giữa là thấy khó thở khi thiếu vắng ngọt ngào giữa những người lớn.
Nhớ ngày vợ chồng son rỗi, trước khi đi làm, chồng luôn cúi hôn cô vợ còn ngủ nướng, như một lời chào dịu ngọt buổi sáng. Nửa buổi thường có tin nhắn “Vợ ăn gì trưa nay, anh về đón?”; “Nhớ vợ hâm quá”… Còn tin nhắn của mình sẽ là: “Anh muốn bữa tối thịnh soạn không? Muốn thì đừng đi uống bia nhé”; “Em mà phát hiện còn hút thuốc thì chết với em! Ngoan em thương”…
Ríu rít như đôi chim cu từ sáng tới tối, đầm ấm suốt từ thứ Hai đến Chủ nhật, chồng đi chơi bida với đám bạn, vợ cũng gà gật ngồi cạnh đến 3g sáng như chó coi tát ao. Vợ thèm ăn ốc ăn nộm, chồng sợ món ấy vẫn ngồi bên tận tụy làm đại biểu dự thính. Tối nào ở nhà, sẽ cùng nhau pha trà ngắm cây cối ngoài ban công, xem phim đọc sách, hai đứa mà thấy yên ấm đầy đủ hơn cả thế giới ngoài kia.
Giờ thì nửa năm chưa là nổi cho chồng cái áo, ai đi ai về chẳng buồn cất giọng chào nhau. Mình cắt tóc, mặc áo mới đều vô hình trong mắt chồng. Tối chồng ôm ti vi, mình ôm con. Cuối tuần, mình ôm con, chồng ôm bàn cờ tướng. Mình hay ghì con bé nựng nịu “chỉ có con trong trái tim mẹ thôi”, hể hả liếc thấy mặt chồng ngắn tũn.
Đến bữa, mình đứng chống nạnh dưới nhà quát: “Xuống ăn cơm! Em còn một đống việc đây”. Không còn anh ơi anh à nữa, toàn mệnh lệnh thức “Dậy đi!”, “Ăn đi!”, “Phơi đồ chưa?”, “Biết vợ bận sao giờ này chưa đón con?”. Chồng thì khẩu vị thay đổi, không còn biết mở lời tấm tắc canh ngon cơm dẻo.
Cơ quan cách nhau 3km, cả năm rồi vợ chồng không ăn trưa chung vì “trưa được nghỉ một tí, về chỗ em xa lắm”, nhưng có gã bạn nào cách 10km huýt sáo nhẹ là chồng hớn hở cắp xe chạy tới. Vợ bỉ bai “dân trí” của bạn đời khi chồng xem phim hành động; chồng gắt gỏng: “Sách của em anh cũng không nuốt được, đừng có ép nhau cả chuyện thư giãn”… Thỉnh thoảng, hai đứa quay lưng lại nhau trong bóng tối, bất giác cùng thở dài, thấy mình như bị phí đời, từng ngày cắm cúi cho cuộc sống mà đâu thấy hạnh phúc…
Những lời ngọt ngào đã đau ốm. Những âu yếm dịu dàng đã mệt mỏi, héo úa. Tình yêu có thể chết dần bằng những thói quen thô bạo và sự vô tình vô cảm được bồi đắp qua mỗi ngày. Ừ, “tương kính như tân” - đáng lẽ phải cẩn trọng giữ gìn chính tình cảm của mình, giữ gìn mình trong mắt bạn đời để không bệ rạc đi trong cuộc sống chung. Hôn nhân liệu có phải là ta soi vào một tấm gương lớn, để thấy được hình ảnh bản thân như mình mong muốn?
Sự thờ ơ là một lớp bụi, nếu ta không siêng năng lau lớp bụi ấy đi, mặt gương sẽ mờ đục dần cho đến lúc ta không còn nhận ra chính mình khi soi cái gương đó. Có phải sẽ không bao giờ là muộn - nếu ta kịp nhận ra mình cần làm sáng rỡ lại mặt gương hôn nhân, để hai kẻ đã “thôn tính đời nhau” không thấy điều gì phải ân hận? Bởi chính là con người ấy, với tất cả sự sinh động hay ho và thói hư tật xấu, ta đã quyết chí lấy họ vì yêu cơ mà!
…Sáng nay mình dậy thật sớm, rón rén mở cổng để hai bố con ngủ nướng. Mùa thu đã len lén vào chợ bằng những sản vật chỉ có trong những ngày chớm heo may. Mình sẽ nấu món gì đó thật ngon để thết "hai bạn" cùng nhà, nhân một sáng Chủ nhật tuyệt đẹp. Lâu rồi mình không nấu ăn để thư giãn. Nấu như là được yêu. Như là một lời tỏ bày thầm kín…
(Theo Quỳnh Hương/PNO)" alt=""/>Khi những âu yếm dịu dàng đã mệt mỏi, héo úa