Bé Sahana Khatun
Hiện các bác sĩ ở bệnh viện Đại học Y của Dhaka đang tiếp tục xác xét nghiệm để xem bé có những rối loạn khác thường nữa hay không.
Không có nhiều người trên thế giới mắc hội chứng hiếm gặp này, nhưng cho tới nay không có ai mắc bệnh là nữ, Samanta Lal Sen - bác sĩ phụ trách khoa bỏng và phẫu thuật thẩm mỹ cho biết. "Chúng tôi tin đây là trường hợp nữ đầu tiên mắc bệnh", Sen nói.
Cha cô bé - một lao động nghèo ở vùng nông thôn phía bắc Bangladesh cho hay, lúc đầu ông không để tâm lắm khi những bướu cây đầu tiên xuất hiện trên mặt con khoảng 4 tháng trước. Tuy nhiên, các bướu này phát triển nhanh chóng khiến ông lo lắng và đưa Khatun lên thủ đô khám chữa.
“Chúng tôi rất nghèo, con tôi đã mất mẹ khi cháu mới 6 tuổi. Tôi hy vọng rằng các bác sĩ có thể cắt bỏ những khối bướu ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp của con gái", người cha nói.
Theo lời một chuyên gia khác, trường hợp người bệnh còn trẻ tuổi sẽ có cơ hội hồi phục nhanh hơn những người lớn tuổi khác.
Bệnh viện cũng đang điều trị một bệnh nhân nam bị mắc hội chứng này nhưng ở tình trạng nghiêm trọng hơn nhiều và đã thu được kết quả khả quan sau 16 cuộc phẫu thuật.
Các khối u bướu cây khổng lồ nặng tới 5kg mọc trên tay của Abul Bajandar, 27 tuổi - người Bangladesh đầu tiên mắc hội chứng này. Cảnh ngộ của anh đã thu hút sự chú tâm của cả nước và Thủ tướng Sheikh Hasina đã hứa bệnh nhân sẽ được điều trị miễn phí.
Thái An (Theo Guardian)
" alt=""/>Tin sức khỏe: Bé gái mắc bệnh lạ chứng cây mọc trên ngườiLàm chồng, nhưng trong căn nhà này anh luôn có cảm giác mình là một khách trọ. Đã là một khách trọ, có khi bạn sẽ là thượng khách, được bà chủ niềm nở chào đón, hớn hở chăm lo, nhưng cũng có lúc bà chủ có thể đuổi bạn ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, tùy thuộc vào thái độ.
Ngày chúng mình còn yêu nhau, anh là một gã trai từ tỉnh lẻ dạt về Hà Nội. Công việc nhàng nhàng đủ bia bọt qua ngày đoạn tháng, đủ xả láng cà phê là cà gái gú, nhưng tuyệt nhiên không đủ tích góp để mua nổi một căn nhà, dù nó be bé nhỏ xinh vừa đặt đủ một căn giường.
Lúc đó, em từ đâu rơi xuống cuộc đời anh. Một cô gái mới chớm 30 đã là một nữ doanh nhân thành đạt. Bà chủ của một cửa hàng ăn uống phát đạt giữa phố thị. Anh yêu em không nhuốm màu vật chất, em yêu anh không tính toán giàu nghèo.
Khi tính đến chuyện lấy nhau, em hùng hồn tuyên bố: Nhà em cũng là nhà anh, tài sản của em cũng là của anh, anh cứ về sống với em là được, mọi dị nghị để em lo. Thế đấy, đàn ông yêu vào rồi thì người mình yêu nói mặt trời quay quanh trái đất còn tưởng là thật nữa là việc nhỏ nhoi ấy.
Thế nhưng hôn nhân không như là mơ, anh bắt đầu ý thức được phận kiếp trọ khi đã là chồng của em, khi tình yêu không còn đủ sức giằng néo sự tôn trọng chồng trong mắt em.
![]() |
Anh không thể chịu đựng được cảnh ở trọ nhà em (Ảnh minh họa) |
Anh sẽ không bao giờ quên ngày anh được cậu bạn là họa sĩ tặng cho một bức tranh đẹp. Cậu bạn nói, bức tranh này treo ở giữa phòng khách nhà mình thì hợp vô cùng, vì phòng khách nhà ta có vẻ u ám.
Anh hớn hở đem về nhà, hớn hở đóng lên bức tường phòng khách nhà em một chiếc đinh nhỏ xíu để treo bức tranh lên. Anh ngồi trầm ngâm ngắm nó và tưởng tượng ra cảnh em vui mừng thế nào khi thấy sự hiện diện của bức tranh, anh thậm chí còn nghĩ ra cả cách giới thiệu về nguồn gốc của bức tranh ấy, về tình cảm bao nhiêu năm thân thiết với đứa cho tranh.
Nhưng tất cả đều không theo dự kiến khi em trở về, vừa nhìn thấy bức tranh lạ trong nhà mình, em đã tức giận leo đến, giật bức tranh xuống, tức giận nhìn chiếc đinh treo trên tường rồi hét lên, sức hét chưa từng thấy có sức vang tầm ảnh hưởng đến ba bốn khu nhà. Tiếng em tròn vành rõ chữ: Ai cho anh làm cái trò này trong nhà em, ai cho phép anh đóng đinh lên tường hả?
Em đã không cho anh có thời gian để giải thích, mà kể cả có thời gian anh cũng chẳng biết giải thích gì được nữa. Rõ ràng anh đã quên thân phận khách trọ của mình, đã là khách trọ mọi tác động lên vật chất xung quanh đều phải xin phép bà chủ.
Đêm hôm ấy, anh đã rời nhà và gọi một thằng bạn thân lâu năm ra nhậu, hôm đó trong cơn chếnh choáng say anh đã nói với bạn anh rằng: Thân phận một thằng ở trọ nhục lắm mày ạ. Đến cái đinh trong nhà tao còn không được đóng thì sao mà làm chồng được.
À mà thật ra thì cũng có một việc anh làm được cho bà chủ, tức vợ mình mà không phải thằng ở trọ nào cũng làm được, đó chính là làm cho bà chủ nhà có thai.
Nhưng giai đoạn này cũng đã đánh dấu nấc thang mới trong sự chịu đựng của anh. Khi em gần sinh, anh đã tức tốc điều mẹ anh từ quê hương thôn dã lên chăm sóc em, mà thật ra anh nghĩ đúng hơn là phục dịch em. Mẹ anh đã chăm sóc em nhiều hơn chăm sóc một cô con dâu, chăm sóc em như chăm sóc một bà hoàng.
Nhưng tất cả điều đó có đâu có là em, bà chủ thật sự của căn nhà anh và mẹ mình đang ở hài lòng. Trong một lần vô ý, để dơ đồ ăn xuống nền nhà, em đã rú lên với mẹ anh: Thôi mẹ về đi, ăn ở kiểu này không ở trong nhà con được đâu. Mẹ anh về luôn trong đêm ấy, và thật sự lúc đó nếu em không phải đang có thai anh thề sẽ để lại trên má em dấu vết của một cái tát đậm đà.
Thời gian kiếp trọ trong nhà, đã bao lần em đuổi anh, đuổi cả bạn anh ra khỏi nhà với tư cách của bà chủ. Anh có thể chịu đựng tất cả mọi sự sỉ nhục lên mình, đơn giản vì anh nghèo hơn em. Mà nguyên lý kinh điển của xã hội đã chỉ ra, kinh tế quyết định chính trị cơ mà. Nhưng em à, không một người đàn ông bình thường nào lại có thể chịu để bố mẹ mình bị sỉ nhục.
Vậy nên, anh sẽ phải là người ra đi. Mà suy cho cùng sự ra đi của một khách trọ có gì là ghê gớm đâu em nhỉ, bởi là bà chủ rồi em sẽ đón thêm những vị khách mới mà thôi. Chúc em may mắn.
(Theo Khám phá)
" alt=""/>Trai tỉnh lẻ: Ở trọ nhà em, nhục lắm vợ ơi!Theo người nhà bệnh nhân đến từ xã Thanh Yên (huyện Điện Biên), buổi sáng những người này ăn bún ở một cơ sở tại địa phương. Đến 10h, các bệnh nhân bắt đầu biểu hiện người ớn lạnh, buồn nôn, đau bụng… Một số trẻ đi học có biểu hiện ngộ độc nên nhà trường đã liên hệ gia đình đưa đi cấp cứu.
Tương tự, các trường hợp trú tại thành phố Điện Biên Phủ cũng ăn sáng tại các cơ sở dịch vụ ăn uống trên địa bàn.
Ngay sau khi tiếp nhận bệnh nhân, các bác sĩ khoa Cấp cứu đã nhanh chóng tiến hành đánh giá tình trạng và xử lý theo đúng phác đồ điều trị ngộ độc thực phẩm. Bệnh nhân đã được truyền dịch và sử dụng kháng sinh đường tiêu hóa.
Bác sĩ Nghĩa cho biết thêm đến tối nay sức khỏe tất cả bệnh nhân đều tạm thời ổn định, tỉnh táo, không còn đau bụng, tiêu chảy.
Ngoài ra, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Điện Biên cũng báo cáo Sở Y tế tỉnh Điện Biên về các trường hợp này để các cơ quan chức năng xác định rõ nguyên nhân dẫn tới ngộ độc.