‘Có một số người phụ nữ châu Á nghĩ rằng cơ hội trong cuộc sống, tình yêu của mình sẽ cao hơn, có giá trị hơn nếu như mình dám hẹn hò với một người đàn ông da trắng và nói tiếng Anh’.
" alt=""/>Dại dột cho trai Tây 'sex miễn phí' chỉ vì vội vã tìm cách lấp chỗ trống sau ly hôn![]() |
Thời đó, tôi nhớ tôi gặp Thu khá tình cờ, hôm ấy các bạn tôi lên trước, tôi đi tiếp khách của công ty về muộn nên lên sau chẳng kịp thay bộ đồ công sở mà cứ mặc vậy vào bar, đang lơ ngơ tìm bạn thì Thu chắn ngay trước mặt cợt nhã hỏi tôi có phải lần đầu lên bar không rồi trước mặt nhiều bạn bè của anh anh thách tôi uống rượu cùng anh, nếu tôi uống được quá 3 chai 1 lúc anh sẽ bao hết bar đêm nay.
1 chút "máu chó" lẫn những bực bội cả ngày làm tôi cũng muốn xõa nên nhận lời, cười cợt rồi uống 1 mạch 5 chai trong sự ngỡ ngàng của anh. Có 1 điều mà tất cả bạn bè của tôi đều biết là tôi uống bia như uống nước, trong tất cả các cuộc nhậu dù uống nhiều tới đâu tôi vẫn là đứa thu dọn tàn cuộc, đưa các bạn về nhà, dăm ba chai bia có là gì với tôi.
Sau cuộc "đại chiến" trên bar, Thu chủ động xin số liên lạc rồi hẹn hò tôi. Sau này tôi mới biết hóa ra hôm đấy anh đã thấy tôi đứng khóc ở 1 góc vì áp lực quá nhiều nên chỉ muốn lấy chỗ cho tôi giải tỏa. Chính điều này khiến tôi tin tưởng và bắt đầu mối quan hệ với Thu vì trước đó tôi có thích Thu nhưng không dám tiến tới, trong suy nghĩ của tôi Thu quá phức tạp, đời sống phức tạp, gia đình cũng phức tạp, hơn nữa cách thức làm quen của Thu cũng khiến tôi không yên tâm về người đàn ông này.
Yêu Thu rồi tôi mới biết Thu là kiểu người tinh tế và vô cùng ga lăng với phụ nữ. Nhà Thu cũng thuộc dạng điều kiện nhưng anh khá tự lập, hiện có vài cơ sở xăm mình ở Hà Nội và cũng có 1 thương hiệu thời trang riêng. Sự nghiệp không hơn ai nhưng so với độ tuổi của Thu thì cũng tạm tạm gọi là ổn.
Biết tôi có người yêu, bố mẹ tôi giục giã mang về, nghĩ cũng thương 2 ông bà, ai đời 70 tuổi còn không có cháu bế. Bố mẹ tôi sinh tôi và em gái muộn, tôi năm nay cũng đã 30 tuổi mà vẫn độc thân, em gái tôi 27 cũng chẳng thấy có mối nào nên hồn. Mẹ tôi đi qua đi lại, xem bói khắp mọi nơi, lần nào về cũng nói "hay là nhà này vô phúc" khiến tôi đau đầu.
Sau khi yêu Thu được khoảng chừng hơn 1 năm thì tôi đề nghị anh tới thăm nhà chính thức, trước đó Thu nhiều lần đưa tôi về nhà nhưng chỉ đưa tới ngõ rồi tôi tự vào - tôi không muốn hàng xóm dị nghị. Buổi gặp đầu tiên diễn ra khá tự nhiên, bố mẹ tôi cũng quý Thu, có mỗi em gái tôi hôm ấy lại bận đi làm nên không có ở nhà.
Tôi và em gái không quá thân thiết, 2 chị em từ nhỏ đã như nước với lửa nên có người yêu lâu ngày tôi cũng chẳng giới thiệu với nó. Ngược lại đời sống cá nhân của nó tôi cũng không tiện để tâm. Thế nhưng, lúc tôi để tâm lại là lúc tôi chết lặng.
Buổi tối nọ, sau khi đi hẹn hò với Thu về, anh như thường lệ để tôi ở đầu ngõ. Đi bộ về tới nhà mới quên mất đã để chìa khóa phòng, cục xạc dự phòng trong túi của Thu mà điện thoại lại hết pin nên tôi vội vã chạy sang phòng em gái mượn điện thoại 1 chút.
Tôi bấm số gọi cho Thu nhưng màn hình hiện lên chữ "ATM", tôi gần như đánh rơi điện thoại, cố gắng nhập số gọi lại 1 lần nữa màn hình vẫn hiện lên chữ "ATM". Tôi tắt máy, tick vào số điện thoại đó thì bất ngờ tất cả đều là những cuộc hẹn chỉ thấy giờ giấc, địa điểm và tin nhắn báo đã chuyển tiền... Có tới cả trăm tin nhắn như vậy.
Khoảng chừng 1 phút sau cuộc gọi đến, là Thu gọi, khi nghe thấy giọng tôi anh như ngỡ ngàng vài giây rồi cũng kịp định thần hỏi tôi sao lại dùng số này gọi. Biết tôi đã biết mọi chuyện Thu mới giải thích, hóa ra mối quan hệ giữa anh với em gái tôi là "bóc bánh trả tiền", thỏa mãn đối phương, em tôi cần tiền còn anh cần tình dục.
Mọi chuyện kết thúc trong 1 đêm, Thu liên tục gọi điện thậm chí còn tới tận nhà xin tôi nghĩ lại và anh sẽ cắt đứt với em gái tôi hoàn toàn nhưng trong trường hợp này tôi là người ở giữa, cảm giác nhơ nhớp lẫn phản bội khiến tôi chỉ thấy ở anh sự khinh bỉ, tình yêu, suy cho cùng cũng là thứ quá xa rồi. Lắm lúc tôi thầm nghĩ, ngay từ đầu nếu anh dừng lại sớm hơn, anh đừng là kẻ ăn chơi, đừng đổ đốn thì biết đâu đó chúng tôi đã là 1 gia đình.
Thế mà trưa hôm qua tôi tháp tùng sếp cùng đối tác đi dùng bữa tại một khách sạn khá yên tĩnh trong thành phố, thì chết đứng chứng kiến cảnh vợ cùng một cậu trai vạm vỡ đang chờ lễ tân trao chìa khóa phòng...
" alt=""/>Chị gái chết lặng phát hiện chuyện ngoại tình của em gái và người yêuAi rồi cũng phải bước vào thế giới của người lớn… (Ảnh minh họa: Giáp Thương)
Cuộc đời luôn có cách vận hành riêng, bản thân mỗi người rồi cũng phải trưởng thành. Chúng ta trưởng thành từ những dông gió, từ nỗi cô đơn sâu thẳm và cũng từ những hạnh phúc bình dị nhất.
Chẳng ai có thể đưa ra định nghĩa trọn vẹn rằng thế nào là trưởng thành, chỉ biết rằng, giữ lại nụ cười tươi trên môi sau chặng đường khúc khuỷu, gập ghềnh đã hạnh phúc rồi.
Mỗi người có những câu chuyện riêng, guồng quay cuộc sống cứ cuốn tôi đi mãi, đi mãi, và rồi đến một lúc nào tôi lại mon men tìm bình yên bằng cách bám víu vào dĩ vãng, mà quá khứ sau lưng, làm gì có ai níu nổi?
Ngày còn bé, nghe cụm từ “người lớn” bỗng thấy ước ao lạ thường, cho đến khi lớn lên lại mong ngóng có tấm vé quay ngược thời gian. Cô đơn của một đứa trẻ là khi không có ai kề cạnh, nhưng cô đơn của người lớn lại là cảm giác đi giữa phố đông đúc vẫn thấy chơi vơi, lạc lõng.
![]() |
Giã từ những non nớt thiếu thời, chúng ta trưởng thành đi qua dông gió. (Ảnh minh họa: Giáp Thương) |
Thời gian cứ đằng đẵng chảy trôi, chúng ta chạm dần đến “miền đất hứa” của thế giới người lớn, mà thâm tâm lại không hề biết rằng, để trưởng thành phải trả giá, thậm chí cái giá ấy thật đắt. Chúng ta đánh đổi những hồn nhiên non nớt, buông rơi mất nụ cười vô tư, ánh mắt ngô nghê để nhận lấy bài học trưởng thành.
Đã bao giờ bạn cảm thấy cô đơn? Đã bao giờ bạn ngồi thừ trước gương hàng giờ đồng hồ chỉ để tự vấn, rốt cuộc mình là ai và từng là ai? Đã bao giờ bạn muốn trút bỏ những vướng bận, giã từ ồn ã về ôm lấy vạt áo sờn vai mẹ? Và đã bao giờ bạn trả lời được, để trưởng thành thì tim ta phải trải qua bao vết xước hay chưa?
Có đôi lúc chúng ta hoài nghi về những sự lựa chọn của chính mình nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài việc bước tiếp. Nỗi buồn của trẻ con là khi mất món đồ chơi yêu thích, còn nỗi buồn của người trưởng thành là có những thứ của mình vẫn buộc lòng phải tự tay nhường cho người khác.
Chúng ta không biết mình trưởng thành như thế nào, cho đến một ngày nhận ra đôi mắt mình ít ồn ào hơn trước, nụ cười cũng chẳng còn trong veo một màu.
Chúng ta đón đợi chuyến tàu trưởng thành cũng giống như việc đến lúc phải gửi lời tạm biệt một người bạn hồn nhiên, để làm quen với một bà cô già nua, hay cằn nhằn và cộc tính. Đi qua những ngày chông chênh, trưởng thành hơn, và mỗi chúng ta đều phải học cách để lớn lên, dù muốn hay không…
Sở hữu vẻ đẹp lai Tây cuốn hút thừa hưởng từ bố là người Pháp và mẹ là người Việt, Paris Noémie Bảo Nhi được khen ngợi hết lời trong bộ sưu tập thời trang mới.
" alt=""/>Trưởng thành là học cách đi qua những ngày chông chênh