- Thời bao cấp,ôngnghệlàmđẹprùngmìnhcủachịemthờibaocấronaldo kiểu tóc phi dê (uốn xoăn) là mốt làm đẹp được phái nữ vô cùng ưa chuộng. Không có tiền ra tiệm, họ tự làm tóc ở nhà với những "công nghệ" tự chế không ít nguy hiểm.
- Thời bao cấp,ôngnghệlàmđẹprùngmìnhcủachịemthờibaocấronaldo kiểu tóc phi dê (uốn xoăn) là mốt làm đẹp được phái nữ vô cùng ưa chuộng. Không có tiền ra tiệm, họ tự làm tóc ở nhà với những "công nghệ" tự chế không ít nguy hiểm.
Nguyên nhân dẫn đến hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ đến từ nhiều phía. Chồng tôi vốn lười biếng, vô tâm, phụ thuộc vào cha mẹ, không có chính kiến. Mẹ chồng cổ hủ, khắt khe, luôn tìm cách gây sự khi tôi không chịu sinh tiếp để có cháu trai nối dõi.
Cuộc sống quá ngột ngạt, tôi đã tự tích lũy tiền, vay mượn thêm để mua nhà riêng với mong muốn sẽ níu kéo được hôn nhân. Nhưng chồng mặc tôi xoay xở còn tuyên bố, thà bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ cha mẹ.
Dù đã gần 40 tuổi nhưng chồng tôi chẳng khác gì một đứa trẻ to xác ở trong nhà, mọi nhu cầu đều do mẹ và vợ phục vụ. Anh đi làm về chỉ ôm máy ngồi chơi game, không đụng tay vào bất cứ việc gì hay quan tâm đến con cái.
Áo quần thay ra vứt ngổn ngang trong phòng nếu tôi không dọn thì mẹ chồng tôi làm rồi quay sang càu nhàu tôi không biết chăm chồng. Mỗi bữa ăn, mẹ chồng chỉ để ý anh thích ăn gì chứ không quan tâm đến người khác ra sao.
Có tuần mẹ chồng nấu món nhộng xào liên tục khiến mẹ con tôi không nuốt nổi cơm vì rất sợ món này. Về sau, tôi xin ra ăn riêng thì ba mẹ con ăn cùng nhau còn chồng vẫn ăn chung với ông bà.
Nếu chồng tôi nhức đầu sổ mũi thì cả nhà sẽ loạn lên vì anh kêu ca đòi hỏi còn tôi dù có ốm liệt giường cũng chẳng được nửa lời hỏi thăm. Chính vì thế, khi anh không đồng ý dọn ra ở riêng, tôi lập tức đề nghị ly hôn.
Giữa chúng tôi không có tài sản chung, chỉ có hai đứa con nên chia đôi, thủ tục hoàn tất nhanh chóng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, ly hôn chẳng ảnh hưởng gì vì từ trước tới giờ, tôi vẫn quen làm mọi việc một mình.
Nhưng chuyển ra ở riêng, tôi mới thấy trống trải vô cùng khi chỉ có hai mẹ con. Trước đây, dù chồng lười biếng vô tâm nhưng cả nhà vẫn ngủ chung giường rất ấm áp. Khi cơn gió lạnh ùa về, ôm con trên chiếc giường rộng tôi mới thấy cô đơn.
Có lẽ tôi thèm vòng tay của chồng ôm chặt mình khi ngủ. Cảm xúc cứ thế, tôi thấy mình vẫn lụy tình, nhớ nhung chồng cũ, nhất là những phút giây ân ái mặn nồng.
Tôi không có cảm giác thù hận, mỗi khi anh nhắn tin hỏi thăm, tôi đều trả lời, thỉnh thoảng vẫn khóc vì nhớ anh mỗi khi đêm về. Tôi cảm nhận anh cũng nhớ vợ con, thường ghé qua đón hai mẹ con để cả nhà đi ăn sáng.
Trong lần gặp gần đây, chồng cũ đưa ra đề nghị khá bất ngờ với tôi. Anh bảo: "Chúng ta không còn duyên làm vợ chồng nhưng anh chẳng thế nào quên đời sống chăn gối viên mãn trước đây, hay em làm tình nhân của anh, mình sẽ làm chuyện ấy tùy theo nhu cầu của cả hai".
Hôm đó, tôi khá ngỡ ngàng, cảm thấy có chút gì đó bị xúc phạm nên bỏ về trước. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy anh nói không sai, chính bản thân tôi cũng đang có nhu cầu.
Tuy nhiên, nếu đồng ý với đề nghị của chồng cũ, tôi thấy rất phân vân, làm vậy khác gì tôi tự biến mình thành "rau sạch" miễn phí của anh. Còn chuyện hàn gắn hôn nhân thì tôi không nghĩ tới vì biết mình không thể chịu đựng tính lười biếng, vô tâm của chồng thêm một lần nữa.
Tôi không nghĩ có ngày rơi vào tình cảnh này.
" alt=""/>Tôi băn khoăn trước đề nghị làm tình nhân của chồng cũTheo lời kể của Drew, không phải lúc nào bộ tộc này cũng mở cửa đón khách du lịch tới thăm. Nhờ một người bạn đồng hành có tên Diego, anh mới được "đặc cách" tới đây. Vậy nên, anh đã tận dụng 72 giờ quý giá để tìm hiểu nền văn hóa hấp dẫn của những người thổ dân sống trong rừng sâu này.
Được biết, rừng Lacandon vốn là rừng nhiệt đới rộng nhất khu vực Bắc Mỹ. Nơi này trải dài từ Chiapas, qua Guatemala và xuống tận Honduras. Những thổ dân sống ở đây cũng đặt tên của bộ tộc theo khu rừng.
Blogger người Mỹ cho biết, hiện còn khoảng dưới 1.000 người Lacandon sống trong 4 ngôi làng riêng biệt, tất cả đều nằm trong rừng sâu Lacandon ở bang Chiapas (Mexico) - nơi cách biên giới Guatemala chừng 10 dặm.
Drew cho biết, những người Lacandon thích mặc đồ trắng như biểu tượng của sự hòa bình. Họ thường để tóc dài và giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ độc đáo có tên gọi Hach tʼan.
Trên thực tế, người Lacadon chính là hậu duệ của người Maya cổ đại. Cuộc sống của họ gần như cắt đứt toàn bộ liên lạc với thế giới bên ngoài.
Một trong những điều thú vị khác trong văn hóa người Lacandon chính là một người đàn ông có thể lấy 4 vợ. Điều này khác tương tự với đạo Hồi. Do đàn ông ở đây thường sở hữu nhiều đất đai, nên họ cần nhiều vợ để hỗ trợ việc trồng trọt hay giặt quần áo.
Những người thổ dân Lacandon ngày nay đang sống tách biệt với bên ngoài nên phải tự sinh tồn. Trong suốt 72 giờ trải nghiệm ở đây, Drew cho biết, anh nhận thấy bộ tộc này "có một hệ thống tuyệt vời". Trong đó, phụ nữ sẽ đảm nhận việc bếp núc, chăm sóc con cái và dọn dẹp nhà cửa, còn người đàn ông trụ cột gia đình sẽ làm các dụng cụ và tìm kiếm thức ăn.
Thoạt nhìn có thể thấy cuộc sống trong những khu rừng nhiệt đới rất khó khăn. Nhưng thực tế, nguồn thực phẩm ở đây khá dồi dào. Theo lời kể của người bạn đồng hành Diego, họ có thể tìm thấy chuối, đu đủ, dừa và hành... Những món đồ này hoàn toàn tự nhiên, không ảnh hưởng bởi chất hóa học nên rất tốt cho sức khỏe.
Tại rừng nhiệt đới Lacandon nơi người dân đang sinh sống có tới hơn 100 loại trái cây và thực vật ăn được. Nguồn thực phẩm từ nước cũng rất dồi dào, có cá, ốc, ếch hay rùa - cung cấp nguồn protein.
Nhờ thực phẩm và chế độ ăn lành mạnh giúp người Lacando có tuổi thọ vượt xa so với ngưỡng trung bình ở Mexico (74 tuổi). Thậm chí, có những cụ ông, cụ bà trong làng sống tới cả trăm tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn.
Từ lâu, đảo Hawaii vẫn là nơi ẩn chứa nhiều điều bí ẩn. Bằng cách nào đó, lượng nước ngọt trong các tầng chứa nước ngầm dường như nhỏ hơn nhiều so với lượng nước mưa.
" alt=""/>Kỳ lạ bộ tộc trong rừng sâuĐàn ông ngoại tình có nhiều loại. Có những người lăng nhăng là bản năng. Có những người không ngoại tình không được vì họ quá giàu, quá giỏi, quá phong độ, xung quanh họ các cô gái đẹp vây quanh xếp hàng, thường thì mỡ treo miệng mèo không thể từ chối hết lần này đến lần khác. Có những người vì ngoại tình chỉ để giải khuây rồi lâu dần ngựa quen đường cũ.
Tôi thuộc loại thứ 3. Tôi đã không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình, nên tôi tìm niềm vui nơi chốn khác. Tôi chắc chắn không thể đổ lỗi cho vợ tôi. Vì tôi cũng thất bại trong việc giữ cuộc hôn nhân của mình bền vững. Nếu vợ tôi vì không hạnh phúc mà cắm sừng tôi, chắc tôi cũng đau lắm.
Tôi mong em sau khi khép lại cuộc hôn nhân này, sẽ sống bớt đau khổ hơn, đừng là em của ngày xưa, cứ ôm khư khư quá khứ và hoảng sợ vì tương lai nữa.
Nhiều năm trời vợ tôi đã dằn vặt chồng con và cả chính mình vì 1 bước đi sai lầm trong quá khứ là lỡ mang bầu trước khi lên đường đi du học. Cái thai đã khiến chúng tôi phải cưới vội, cô ấy đành gác lại việc học tập để cưới chồng, sinh con. Vợ trách móc tôi sợ mất người yêu nên cố tình khiến cô ấy có bầu trong khi chính cô ấy ngày hôm ấy đã nói rằng mình đang trong thời kỳ an toàn, không thể thụ thai.
Hai năm sau sinh con, vợ tôi chưa kiếm được việc làm. Kinh tế gia đình eo hẹp vì chỉ dựa vào đồng lương của tôi. Con mọn, sống nhà thuê, tài chính khó khăn, vợ tôi nhăn nhó, khó chịu. Tôi thấy đó cũng là điều dễ hiểu, ai trong hoàn cảnh ở nhà nuôi con gò bó chắc cũng ít nhiều bị như vậy.
Nhưng tôi khổ tâm nhất là việc vợ cứ mang sai lầm ngày cũ ra chỉ trích tôi, rồi tự trách mình, thậm chí trút giận lên cả con. Nhìn con bé xíu phải nghe mẹ nói những câu nặng nề như "Không đẻ con ra lúc đó thì mẹ đã không phải khổ thế này", tôi đã rất đau lòng.
Rồi khi vợ đi làm trở lại, tôi cũng có những cơ hội làm ăn ngoài bên cạnh công việc công sở, những tưởng cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cô ấy lại tự mua dây buộc mình với những nỗi lo không tên. Tôi biết phụ nữ suy nghĩ phức tạp, sẽ lo lắng nhiều hơn cánh mày râu vô tâm. Nhưng lo lắng bất tận như cô ấy khiến cuộc sống quá mệt mỏi.
Tôi kể về một dự án mới, muốn nhận được lời động viên, chúc mừng từ vợ, thì nhận lại là những câu hỏi dồn dập "lỡ như chủ đầu tư rút vốn giữa lúc đang dở dang thì sao?", "thời gian gấp vậy, anh kiếm đâu ra cộng sự?". Ngày chúng tôi dọn vào ngôi nhà mới, chưa kịp vui vẻ vì thành quả phấn đấu, tích góp của hai vợ chồng, đã nghe vợ tôi than thở vì còn nợ ngân hàng đến 400 triệu.
Khi phát hiện ra tôi ngoại tình, cô ấy đã chọn tha thứ. Tôi biết ơn vợ rất nhiều, nhưng chỉ ít ngày sau tôi cay đắng nhận ra rằng đó là sự tha thứ cực hình nhất. Mỗi ngày cô ấy đều đay nghiến lỗi lầm của tôi, mỗi khi tôi có một cuộc gọi đến hay phải ra khỏi nhà ngoài giờ làm, cô ấy đều thảng thốt nghi ngờ. Cô ấy còn lén cài đặt định vị vào điện thoại tôi nhưng tôi cũng giả vờ như không biết.
Giờ câu chuyện đã đi quá xa, vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Hai chúng tôi có những lúc gần như rơi vào trầm cảm, dù tôi cố chiều chuộng vợ bao nhiêu, cũng không thể kéo tâm hồn cô ấy về với hiện tại. Chính tôi là người phải viết ra tờ đơn ly hôn để giải thoát cho cả hai.
Giá như cô ấy hiểu hôm nay mình sống thật ý nghĩa, vui vẻ thì sẽ không còn ngày hôm qua và ngày mai nào đáng tiếc nữa.
Chồng phong độ, giỏi giang nhưng vợ tôi vẫn mê đắm người đàn ông kinh doanh thịt lợn.
" alt=""/>'Nếu em sống vì hiện tại đã không có ngày mai đầy hối tiếc'