Khi A gửi đến B một nguồn năng lượng lành và B cũng gửi về A một nguồn năng lượng lành, thì sự tương tác giữa hai cá thể này diễn ra rất an ổn. Nhưng nếu A cứ gửi về B năng lượng lành, mà B không chịu gửi trả lại hoặc gửi trả bằng năng lượng bất lành, thì B sẽ phải nợ A.
Nợ thì phải trả. Không tự trả thì vũ trụ sẽ tìm cách đòi lại để duy trì thế cân bằng giữa mọi cá thể. Cho nên, biết ơn và trả ơn là nghĩa vụ hiển nhiên của mỗi cá thể trong vũ trụ, chứ chẳng phải là hành động gì cao cả. “Uống nước nhớ nguồn” vốn là lẽ tự nhiên!
Khi ta biết ơn và trả ơn thì tức là ta đã nắm được một trong những nguyên lý cơ bản vận hành của trời đất. Ta đang sống thuận theo trời đất. Mà nếu lúc nào ta cũng tỉnh thức, lúc nào cũng sống trong ý thức biết ơn và tìm cách trả ơn, thì năng lượng lành sẽ không ngừng sản sinh trong ta.
Tự nhiên ta sẽ không nói năng hay hành động gây tổn hại đến người khác, thậm chí ý niệm giận hờn hay phán xét cũng không có. Ta sẽ mời lên hàng loạt tâm lý tích cực dễ thương như chấp nhận, chịu đựng, bao dung, tha thứ, nâng đỡ, chia sớt, buông xả…
Nói chung là lòng biết ơn rất gần với lòng từ bi. Nói một cách khác, người có tình thương lớn thì chắc chắn có lòng biết ơn rất lớn.
Biết ơn và trả ơn có thể xem là quyền lợi chứ không chỉ là trách nhiệm bổn phận của mỗi người.
Làm công tác trị liệu tâm lý lâu năm, Thầy có thấy có rất nhiều bậc cha mẹ muốn con cái phải báo đáp công ơn, nếu không thì oan trách hay từ bỏ. Ngoài ra, họ có gây trở ngại rất lớn đối với sự nghiệp hay hạnh phúc của con cái? Vậy đó có phải là tình thương có điều kiện không?
ĐĐ. Thích Minh Niệm: Bên cạnh những bậc cha mẹ hy sinh cả đời để con mình được ấm no, hạnh phúc, thì cũng có những bậc cha mẹ nghĩ về bản thân mình nhiều hơn nghĩ cho con cái. Thậm chí, nuôi con chỉ để sau này con nuôi lại mình.
Họ tự quyền quyết định chuyện học hành, chọn nghề nghiệp và cả chọn bạn đời cho con nữa. Nhân danh tình thương, họ chẳng cần biết đến cảm nghĩ, khả năng hay khát vọng của con mình. Nếu con có phản ứng, đòi lại quyền làm chủ bản thân, thì họ kết tội là đứa con bất hiếu. Ta đã từng chứng kiến có biết bao đứa con khổ đau và cả quyên sinh vì cha mẹ.
Ở Việt Nam thời xưa có một món ăn rất kỳ lạ, đó là ếch trắng. Người ta khoét một lỗ nhỏ trên trái dừa nạo và bỏ con nòng nọc (tức con ếch con) vào trong đó rồi chôn xuống đất. Khoảng chừng 2-3 tuần sau người ta lấy lên, bổ trái dừa ra và có được một con ếch béo tròn màu trắng đục.
Nhưng điều thương tâm là con ếch đó bị mù, vì suốt thời gian ấy nó sống trong điều kiện chật chội, đen tối, không có chút ánh nắng. Con ếch tuy trắng trẻo, béo tròn, nhưng nó ngoan ngoãn ngồi bất động như một chú ếch bằng nhựa. Thử nghĩ có con ếch nào muốn được trở thành như vậy không?
Tôi nghĩ không có bậc cha mẹ nào muốn làm khổ con mình cả, nhưng có thể do họ không ý thức hành động thương yêu của họ sẽ mang tới khổ lụy cho con cái như thế nào. Thương nhau mà không hiểu nhau thì đó không phải là tình thương đích thực, mà đó là sự thỏa mãn nhu cầu muốn được thương yêu.
Một sự đổi chác. Một sự ích kỷ. Cho nên, làm cha mẹ cũng phải học tập và rèn luyện rất nhiều, chứ không phải hễ có khả năng sinh con là trở thành cha mẹ đâu.
Khi cha mẹ ý thức được con mình không chỉ là tác phẩm của riêng mình mà còn là sự kết hợp tinh hoa từ tổ tiên nhiều đời hay năng lượng của trời đất, nó không chỉ là sự tiếp nối của mình mà còn mang theo sứ mệnh thiêng liêng của vũ trụ, thì mình sẽ bớt can dự hay nhồi nặn cuộc đời con theo ý kiến nông cạn của riêng mình.
Mình sẽ không muốn con mình trở thành chú ếch trắng mù lòa tội nghiệp. Mình sẽ tìm thấy hạnh phúc nơi sự vững chãi, tự do và cống hiến của con mình.
Con cái ngày này có vẻ khó chịu lúc gần với cha mẹ, nên khi gặp những bế tắc tâm lý cũng không muốn giãi bày để tìm sự trợ giúp. Thầy có lời khuyên nào dành cho các bạn trẻ không?
ĐĐ. Thích Minh Niệm:Ở bên Mỹ, có rất nhiều người trẻ mặc chiếc áo T-shirt có ghi hàng chữ “take me home”, nghĩa là “hãy đưa tôi về nhà”. Những người trẻ ấy đi ngơ ngác trên đường phố, trong học đường hay cả trong công sở. Họ lạc lõng, không nơi nương tựa.
Trước kia họ chỉ tin vào tiền bạc, quyền lực hay sắc dục mà chẳng hề đoái hoài đến quan hệ gia đình. Có khi cả năm trời họ cũng chẳng thèm gọi điện cho cha mẹ. Đến khi bị thất bại, bị bỏ rơi, bị sụp đổ thì họ chới với và nghĩ tới gia đình.
Họ biết gia đình chính là nơi an ổn nhất, có thể che chở được họ, nhưng họ không đủ bản lĩnh để lê gót trở về. Một phần vì sĩ diện. Một phần vì lo sợ cha mẹ trách mắng. Nhưng phần lớn là vì không đủ sức để rứt mình ra khỏi những đam mê, nghiện ngập.
“Hãy đưa tôi về nhà” chính là lời thỉnh cầu, van xin, mong ai đó đừng tiếp tục đưa họ vào cạm bẫy nữa, và cũng mong ai đó thương tình đưa tới một cánh tay nâng đỡ để giúp họ đủ nghị lực mà lên đường trở về nhà.
Cho nên, dù cha mẹ không hiểu được mình hay có khó khăn như thế nào, thì tôi vẫn mong các bạn trẻ cũng phải cố gắng giữ vững liên hệ với gia đình, xem đó như là bài tập thử thách đầu đời phải vượt qua. Các bạn phải có trách nhiệm làm cho cha mẹ lắng nghe và cảm thông mình, chứ đừng bắt họ phải tự lo liệu lấy. Họ cũng có nhiều khó khăn, áp lực, và nhiều khi là họ cũng đang kiệt sức.
Sau này trải nghiệm nhiều năm trong cuộc đời, nhất là khi có con cái, thì các bạn sẽ thấy vai trò làm cha mẹ khó tới dường nào. Và khi ấy các bạn sẽ thấm thía hai chữ “gia đình”. Mà cần gì đợi đến khi ấy, nay mai có sa cơ lỡ vận thì tự dưng bạn sẽ biết là các bạn cần ai và tin tưởng ai nhất trong cuộc đời này. Đừng để tới khi cần mới tìm kiếm, có khi là muộn màng!
Thầy có lời khuyên nào - để người trẻ thể hiện lòng biết ơn cha mẹ một cách thiết thực nhất?
ĐĐ. Thích Minh Niệm: Nên dành cho mình một khoảng lặng để nhìn lại mối liên hệ giữa mình với đấng sinh thành. Nếu thấy mình còn nhiều thiếu sót hay đã gây ra lầm lỡ thì nên trực tiếp nói lời xin lỗi. Cũng có thể viết một lá thư tay bày tỏ nỗi lòng, và kèm theo lời cảm ơn chân thật tự đáy lòng.
Tốt nhất là nên dành nhiều thời gian để gắn kết sâu sắc trở lại với cha mẹ. Món quà lớn nhất mà cha mẹ luôn chờ đợi đó chính là sự có mặt đích thực của con cái. Đã lâu rồi, chắc các bạn bận rộn với khá nhiều vai mà quên mất một cái vai rất dễ chịu, rất ngọt ngào và cũng dễ thương, đó là được làm con.
Xin cám ơn Thầy đã dành thời gian cho cuộc trò chuyện này!
Theo Đức Nhân - Lê Hà/Giác ngộ
Tiêu đề bài viết do VietNamNet đặt lại. Xem bài viết gốc tại đây.
" alt=""/>Bài chia sẻ sâu sắc của thầy Minh Niệm về cha mẹ, con cái![]() |
Nghĩa sang Hàn Quốc sinh sống và làm việc một năm trước khi đại dịch Covid-19 bùng phát. |
Cuộc sống trong dịch bệnh
Đầu năm 2020, Hàn Quốc là một trong những quốc gia bùng phát dịch Covid-19 đầu tiên. Lúc đó, tương tự nhiều người ở đây, Nghĩa hoang mang đến nỗi không dám đi siêu thị, ăn uống, thậm chí không ra ngoài. Dần dần, anh mới thích nghi với việc sống chung với dịch.
“Khi mới bùng dịch, mình thấy ở Việt Nam, nhiều công ty đóng cửa hoặc cho nhân viên nghỉ tại nhà để chống dịch. Trái lại, ở Hàn, dù dịch bùng phát mạnh, hầu như không có doanh nghiệp nào ngừng hoạt động hay cho nhân viên làm việc tại nhà. Tức là mặc dù phải đối diện với nguy cơ mắc bệnh rất cao, mọi người bắt buộc phải đến công ty mỗi ngày. Đó là điều mình nhận thấy Hàn Quốc rất coi trọng công việc”, chàng trai nói với Zing.
Nghĩa chưa từng là F0. Sau Tết Âm lịch, biến chủng Omicron hoành hành, công ty anh có hơn 50% nhiễm bệnh. Ai cũng hoang mang không biết khi nào sẽ tới lượt mình.
Thời điểm đó, Nghĩa luôn đeo khẩu trang, xịt khuẩn phòng và quần áo mặc trên người mỗi khi đi làm về. Anh cũng xông mũi và uống vitamin để tăng đề kháng. Khi bạn chung nhà mắc Covid-19, chàng trai chuyển ra ngoài khoảng một tuần.
“Hiện tại, dịch bệnh ở Hàn Quốc vẫn diễn biến phức tạp. Mỗi hôm trung bình 300.000 ca mắc mới, có thời điểm lên đến hơn 600.000 ca/ngày. Số ca nhiễm cao dẫn đến hệ thống y tế quá tải. Đa phần F0 khai báo y tế và tự cách ly, điều trị tại nhà trong vòng 7 ngày. Chính phủ và người dân quyết định sống chung với dịch từ lâu, trong khi tỷ lệ tiêm chủng khá cao, nên mọi người cũng an tâm, ai có bệnh thì tự chữa”.
Với Nghĩa, dịch bệnh ảnh hưởng nhiều đến việc về thăm gia đình trong 3 năm qua. Một phần vì các chuyến bay về Việt Nam bị hạn chế, rất khó đăng ký được chỗ cộng thêm chi phí quá cao.
Hiện tại, việc đi lại giữa Việt Nam - Hàn Quốc dễ dàng hơn do số lượng chuyến bay tăng lên.
“Theo thông báo từ phía Hàn Quốc cách đây 2 tuần, người từ Việt Nam sang Hàn Quốc (kể cả người Hàn) phải cách ly 7 ngày. Nhưng thông báo mới nhất cách đây vài ngày, quy định cách ly được gỡ bỏ với người được tiêm đủ liều vaccine”, Nghĩa nói.
Đất nước của công việc
Tại Hàn Quốc, việc sếp và nhân viên tụ tập nhậu, ăn uống sau giờ làm còn được biết tới với tên gọi “hwaesik”. Với Nghĩa, đây là nét văn hóa thú vị.
“Tiệc công ty là dịp để sếp, quản lý và nhân viên hiểu nhau hơn cũng như trò chuyện sau những giờ làm việc căng thẳng. Tuy nhiên, vẫn có biến tướng như đi tăng 2, 3 hoặc tình trạng ép nhân viên tham gia, quấy rối tình dục trong tiệc hwaesik. Bên cạnh đó, dù không thích, nhân viên vẫn phải đi nhậu vì có cấp trên. Bởi vốn dĩ, Hàn Quốc là đất nước mà trong văn hóa làm việc rất coi trọng thứ bậc (cấp dưới phải cung phụng, nghe lời cấp trên)”, anh cho biết.
“Là người ngoại quốc đang làm việc ở Hàn, mình đều tham gia để có những trải nghiệm vui ở đây”, Nghĩa nói thêm.
Với Nghĩa, Hàn Quốc là đất nước của công việc nên văn hóa 996 (làm việc từ 9h đến 21h, 6 ngày/tuần) không hề xa lạ. Chuyện nhân viên chưa xong việc ở lại công ty đến 21-22h là bình thường. Do công việc bận rộn, mọi người phải đi làm đúng giờ và làm hết năng suất. Thời gian ngồi tán gẫu dường như là không có hoặc rất hiếm.
![]() ![]() |
Nghĩa không ngại trải nghiệm văn hóa nhậu với cấp trên và đồng nghiệp sau giờ làm vì muốn có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. |
“Nếu là công nhân, bạn phải làm luôn tay, luôn chân trong khoảng thời gian làm việc. Còn là nhân viên văn phòng, bạn cũng bận rộn đánh máy, làm việc không chút ngơi nghỉ. Vì thế, mình thấy năng suất làm việc ở Hàn Quốc rất cao. Giờ tan tầm, trên các đường phố hay tàu điện, có thể cảm nhận được sự mệt mỏi sau một ngày làm việc của mọi người”.
Ngoài ra, bất kể công việc là gì, khi được cấp trên giao việc, trong lời nói của người quản lý luôn có câu cửa miệng “balli” (nhanh lên). Theo Nghĩa, đó là sự khác biệt khi ở Hàn người ta luôn hối thúc nhân viên nhanh chóng hoàn thành công việc.
Làm việc ở công ty Hàn Quốc khi ở Việt Nam nên khi mới sang đây, Nghĩa không quá bỡ ngỡ. Tuy nhiên, ban đầu, anh có chút sốc văn hóa khi bị cấp trên quát mắng.
“Vốn dĩ người Hàn rất nóng tính nhưng quát xong là hết. Lúc đầu, mình hơi sốc nhưng dần thành quen bởi đó cũng như đặc trưng ở môi trường làm việc bên này”, chàng trai nói.
![]() ![]() |
Nghĩa thích đặt chân tới nhiều địa điểm mà ít người biết tới và ghé đến. |
Cảm giác thân thuộc
Điều khiến Nghĩa thấy thú vị là Hàn Quốc có rất nhiều quán gà rán, từ kiểu truyền thống đến kiểu Mỹ. Người dân rất thích uống bia với gà nên câu cửa miệng mỗi khi rủ ai đó đi nhậu sẽ là “mek-chin” (gà bia).
Văn hóa đường phố, quán xá, vui chơi ở Hàn Quốc đều giống hệt trên các bộ phim. Đặc biệt, mỗi khi có dịp ghé Seoul, Nghĩa thích đạp xe ven sông Hàn và ngồi ăn gà, uống bia ngắm hoàng hôn.
“Hàn Quốc là đất nước đa sắc tộc nên người bản địa xem việc có nhiều dân ngoại quốc bên cạnh là chuyện bình thường. Các quán ăn Việt Nam ở Hàn Quốc cũng rất nhiều nên mình cảm giác thân thuộc cứ như ở nhà”.
Trong các dịp nghỉ lễ, người Hàn Quốc thường đi chơi. Tùy độ tuổi, họ sẽ tới những địa điểm khác nhau như bar, quán nhậu hay nơi có cảnh đẹp để ngắm cảnh.
Ở xứ sở kim chi, hoa được trồng nhiều để mỗi mùa, người dân đều có thể chiêm ngưỡng.
“Người Hàn thường đi chơi theo cả gia đình hoặc cặp đôi. Thường thì họ rất đẹp và lãng mạn nên nhìn sẽ hơi bị ghen tỵ”, Nghĩa cười nói.
Ngoài công việc, lý do lớn nhất đưa chàng trai đến Hàn Quốc là khám phá những địa điểm đẹp ở Hàn mà trước đó báo chí Việt Nam ít hoặc chưa đưa tin.
Hầu như mỗi cuối tuần, Nghĩa sẽ dành thời gian để đi đâu đó, khi là học tiếng Hàn, lúc lại chụp ảnh, check-in ở những nơi đã ghé thăm.
“Hiện, mình đã đi được rất nhiều điểm thú vị ở Hàn Quốc. Chuyến đi khiến mình nhớ nhất là leo núi tuyết vào mùa đông, dưới cái lạnh gần -25 độ C trong điều kiện thời tiết xấu, gió to. Đứng trên đỉnh núi cao hơn 1.600 m trong điều kiện thời tiết như vậy, chỉ cần thò tay ra khỏi găng tay là sẽ bị phỏng lạnh. Nhưng bù lại, mình được ngắm những bông hoa tuyết tận trên cao mà trước giờ chỉ thấy trên mạng”, anh kể.
Khoảng 1,5-2 năm nữa, Nghĩa sẽ về hẳn Việt Nam còn sắp tới, anh dự định về thăm nhà. Trước đó, chàng trai tiếp tục dành thời gian khám phá và trải nghiệm.
Theo Zing
" alt=""/>Văn hóa 996, nhậu với sếp ở Hàn qua lời kể của chàng trai ViệtTắc vòi trứng (tắc ống dẫn trứng/tắc buồng tử cung) là tình trạng vòi trứng bị chít hẹp, ngăn cản trứng và tinh trùng gặp nhau để thụ thai; hoặc trứng và tinh trùng đã thụ tinh không thể di chuyển vào buồng tử cung để "xây nhà". Chính vì vậy có thể dẫn đến phôi làm tổ ngay tại vòi trứng gây ra tình trạng thai ngoài tử cung rất nguy hiểm.