Cách đối xử giống như trừng phạt của ĐH Oxford với những sinh viên không thể tiếp tục việc học tập bị chỉ trích là đã quá cũ kỹ giống như tuổi đời của ngôi trường này.Tôi đã học tới năm cuối chuyên ngành tiếng Anh của ĐH Oxford. Biết rằng khối lượng bài vở sẽ rất nặng, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng cho cường độ của khoá học thường xuyên yêu cầu 2 bài luận mỗi tuần này.

|
Nathalie Wright đã nghỉ ốm một năm và phải tham gia một bài thi tái hoà nhập ĐH Oxford khi quay trở lại trường |
Với mỗi bài luận, chúng tôi có thể phải đọc tới 3 cuốn tiểu thuyết cùng với một lượng lớn tài liệu khác. Bạn bè và tôi chẳng thể nghĩ đến chuyện gì ngoài việc trở thành những con cú đêm suốt cả tuần.
Hàng ngày, trong bữa sáng, chúng tôi trò chuyện với nhau về nỗi thống khổ của mình – có người phải thức liền 3 ngày để đọc xong cuốn “Tội ác và trừng phạt”, người khác thì dọn đến thư viện để ăn, ngủ và đánh răng luôn ở đó.
Rồi đột nhiên, tôi lăn ra ốm trong kỳ đầu tiên của năm học cuối. Tôi bị viêm tuyến bạch cầu, và nó sẽ dẫn tới ME – một căn bệnh suy nhược kinh niên. Không thể tiếp tục khoá học, với yêu cầu của bác sĩ gia đình, tôi xin nghỉ một tuần. Nhưng đề nghị của tôi bị trường từ chối.
Bất chấp yêu cầu nghỉ ngơi của bác sĩ, tôi đành lê mình tới thư viện. Vào cái ngày tôi ngã lăn ra sân trường, tôi biết rằng mình cần phải về nhà. Lúc đó, bệnh đã nặng hơn và rõ ràng là tôi sẽ không thể sớm quay lại trường. Tôi cần một năm nghỉ ngơi.
Bệnh tật đã đủ khổ rồi, nhưng phản ứng của trường còn khiến tôi khốn đốn hơn nhiều. Một lãnh đạo của trường đã 2 lần gọi điện thuyết phục tôi quay trở lại vào kỳ học tới, như thể tôi chỉ cần bình tĩnh lại là mọi thứ sẽ tốt hơn. Tôi cảm thấy họ không tin là tôi đang ốm, như thể họ nghĩ rằng tôi được gì đó sau một năm nghỉ học, chứ không phải là một năm sống đau đớn vì bệnh.
Mặc dù tôi đã tới gặp một số bác sĩ ở Yorkshire, và một trong số họ đã gửi các giấy tờ y tế tới trường để xác nhận bệnh tình khiến tôi không thể tiếp tục học, nhưng trường vẫn nói rằng như thế là chưa đủ. Chỉ có bác sĩ của trường mới đủ thẩm quyền quyết định cho tôi nghỉ.
Sau nhiều tuần đàm phán, tôi được phép tạm ngừng việc học tập trong một năm cùng với các điều kiện kèm theo. Đó là tôi không được phép bén mảng tới khuôn viên trường, nơi mà tất cả bạn bè tôi đang sống, trong năm đó. Tệ hơn, để quay trở lại học tập sau thời gian nghỉ, tôi sẽ phải tham gia một bài thi dài 6 giờ và phải đạt tiêu chuẩn 2:1. Kỳ thi này chỉ dành cho những sinh viên nghỉ ốm.
ME là một căn bệnh mà bất kỳ sự gắng sức nào về cả thể chất và tinh thần đều khiến nó trầm trọng hơn. Do đó, việc làm thêm bài thi này sẽ khiến bệnh của tôi càng nặng hơn. Vì thế tôi đã đề nghị được quay trở lại trường mà không phải làm bài thi, nhưng người hướng dẫn nói rằng đó là thù tục cần có để chứng minh rằng tôi có thể học tiếp năm cuối. Một người nói rằng tôi cần phải “cứng rắn hơn”.
Cuối cùng, tôi thương lượng với nhà trường giảm xuống thành một bài thi dài 3 tiếng. Tôi đã mất 2 tiếng đồng hồ không biết phải viết gì, nhưng bằng cách nào đó, tôi đã vượt qua.
ĐH Oxford là một ngôi trường lâu đời và có truyền thống. Website của trường tự hào nói rằng họ là trường đại học lâu đời nhất trong thế giới nói tiếng Anh.
ĐH Oxford dùng từ “rustication” để nói về việc nghỉ học một năm. Từ này có nguồn gốc từ tiếng Latin: “rus” có nghĩa là vùng quê. Từ này được sử dụng lần đầu tiên đối với những sinh viên bị trục xuất bằng cách đưa về quê nhà. Từ “suspension” mới được sử dụng gần đây, nhưng những người hướng dẫn và sinh viên vẫn gọi là “rustication”.
Và đó không chỉ là vấn đề về cách dùng từ. Nó liên quan đến một quan điểm từ cách đây nhiều thế kỷ cho rằng ốm thì nên bị phạt, và dường như những người cần nghỉ học vì lý do sức khoẻ là những sinh viên có vấn đề cần bị trục xuất, và họ cần phải chứng minh rằng mình xứng đáng trước khi được phép quay trở lại.
Những kỳ thi tái nhập học không phải là chính sách chính thức của ĐH Oxford, nhưng được thực hiện thường xuyên ở nhiều trường trực thuộc.
Năm ngoái, một sinh viên tên là Sophie Spector của Balliol College - một trường trực thuộc ĐH Oxford - khẳng định rằng cô cảm thấy mình bị buộc phải rời khỏi trường vì các loại bài thi. Luật sư nhân quyền Chris Fry miêu tả những kỳ thi này là “một trong những ví dụ cực đoan về sự phân biệt đối xử mà tôi từng chứng kiến”.
Trái với nhiều trường đại học khác, phần lớn điểm số ở ĐH Oxford dựa vào các bài thi cuối kỳ. Vào năm cuối, thời lượng làm bài thi có thể lên tới 30 giờ, và đó là một bài kiểm tra sức chịu đựng về tinh thần cũng như thể chất, các kỹ năng học thuật, kiến thức khác.
Những lập luận chống lại việc thay đổi truyền thống này luôn luôn giống nhau: Để bảo vệ sự toàn vẹn của khoá học, hay đó là sự trải nghiệm “độc nhất” ở Oxford. Tuy nhiên, sự nghiêm ngặt về trí tuệ đã bị nhầm lẫn với sự phù hợp về thể chất và tinh thần.
Tôi đã nói chuyện với một số người từng trải qua “restication”. Một người tốt nghiệp năm 2015 từng gặp vấn đề về sức khoẻ tâm thần, khiến cô tự làm mình đau. Những bức thư của trường gửi tới cô đề cập tới “hành vi” của cô vào thời điểm đó là “hành vi sai trái nghiêm trọng”. Họ nói rằng cô sẽ bị đình chỉ và không được phép sử dụng các trang thiết bị của trường như phòng học chung, phòng máy vi tính, hội trường ăn, sảnh, thư viện và khu nhà ở của trường. Bác sĩ của cô nói rằng một lãnh đạo cấp cao của trường đã miêu tả cô như một “quái vật”.

|
Wright được phép nghỉ học một năm với điều kiện không được sử dụng các trang thiết bi của trường trong năm đó, và không được đặt chân vào khuôn viên trường |
Một sinh viên chuyên ngành lịch sử gần đây đã tổng kết cảm xúc của mình sau khi xin nghỉ một năm bằng từ “bị làm bẽ mặt”. Trong một bức thư, trường nói rằng cô không được phép tới trường mà không có giấy phép trong suốt quá trình nghỉ “để đảm bảo rằng những sinh viên đang học không bị gián đoạn”. Cô cũng phải chuẩn bị làm 2 bài thi và phải đạt 60% tổng số điểm để có thể quay lại học.
“Về cơ bản, toàn bộ quá trình này tôi cảm thấy như bị trừng phạt” – sinh viên này cho biết.
Trường trực thuộc Magdalen cũng từng bị chỉ trích vì cấm những sinh viên đình chỉ học tham gia một buổi khiêu vũ của trường.
May mắn thay, cũng có nhiều sinh viên được đối xử tốt hơn. Tuy nhiên, các trường trực thuộc không đưa ra nhiều quy định riêng.
Nhiều năm nay, sinh viên ĐH Oxford đã vận động nhà trường cải thiện việc quan tâm tới những sinh viên nghỉ ốm. Gần đây đã có một số cải cách nho nhỏ như: Sinh viên tạm ngừng học có thể mượn tài liệu từ thư viện trường trong năm họ nghỉ, và vẫn có quyền truy cập vào email của mình. Nhưng điều này vẫn là chưa đủ.
Các trường đại học khác đã làm thế nào?
Trang Giáo dục của tờ Guardian đã liên hệ với 30 trường đại học để tìm hiểu về các thủ tục khi một sinh viên cần nghỉ học vì lý do y tế. Các trường thường gọi đó là “sự gián đoạn” hay “đình chỉ tạm thời”.
Từ “restication” dường như chi có ĐH Oxford, ĐH Cambridge và ĐH Durham sử dụng. Và ở hầu hết các trường, từ “đình chỉ” chỉ được dùng khi sinh viên đã phạm một số lỗi nhẹ.
Chúng tôi đặt câu hỏi, liệu sinh viên có được yêu cầu phải gặp một bác sĩ hoặc một chuyên gia chính thức của trường (ngoài bác sĩ riêng của họ) để chứng minh rằng họ bị bệnh thật không? Câu trả lời là “Không”. Tất cả các trường đều nói rằng chỉ định của bác sĩ gia đình là đủ rồi.
Hầu hết các trường đều cho biết những sinh viên đã nghỉ học đều được thoải mái sử dụng các trang thiết bị của trường, được tới thăm bạn bè và tham gia các hoạt động xã hội của trường chỉ với một số ít giới hạn.
Tất cả những trường đã trả lời, ngoại trừ ĐH Cambridge, nói rằng họ không bao giờ yêu cầu sinh viên phải làm lại bài thi để kiểm tra khả năng quay trở lại trường của họ.
Phát ngôn viên của ĐH Cambridge cho biết, các kỳ thi đôi khi được đặt ra, nhưng hiếm. “Đó là vấn đề phúc lợi bởi vì chúng tôi muốn sinh viên đó được chăm sóc tốt. Chúng tôi muốn cả sinh viên và trường đều yên tâm rằng họ đã sẵn sàng quay trở lại và hoàn thành khoá học của mình”.
Nhưng việc đánh đồng thành tích trong một bài thi học thuật với sức khoẻ tâm thần, thể chất để quay lại trường liệu có ổn không? “Làm bài thi để chứng minh rằng bạn phù hợp là thứ mà tôi chưa từng nghe nói, và nếu có thì rất ít” – ông Ruth Caleb, giám đốc tư vấn của ĐH Brunel kiêm điều phối viên của tổ chức Mental Wellbeing in Higher Education (Sức khoẻ tâm thần trong giáo dục đại học) nhận định.
Có rất ít hướng dẫn cho các trường về cách chăm sóc tốt nhất những sinh viên nghỉ ốm. Tuy nhiên, hầu hết các trường, với mong muốn nhìn thấy sinh viên hoàn thành khoá học của mình, đều cung cấp những hỗ trợ cần thiết khi họ quay trở lại.
Nguyễn Thảo (Theo Guardian)
" alt=""/>Cách đối xử kỳ quặc của ĐH Oxford với sinh viên nghỉ ốm
- Nhận được học bổng toàn phần của 2 ngôi trường danh giá thuộc hàng “top” thế giới, rời nhà đi du học từ năm 16 tuổi, ít ai nghĩ xuất phát điểm của Trần Tuấn Sơn là một cậu học trò nhập cư tới từ ngôi trường làng và chưa từng mơ giấc mơ Ivy League.

|
Trần Tuấn Sơn, sinh năm 1993 - cựu học sinh UWC Singapore và cựu sinh viên ĐH Brown (Mỹ). Ảnh: NVCC |
Tự viết câu chuyện cuộc đời mình
Trần Tuấn Sơn sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ bên ngoài thủ đô Prague, Cộng hòa Séc. Đến năm 16 tuổi, cậu nhận được học bổng toàn phần của Trường Thế giới Liên kết Đông Nam Á và sang Singapore học tập.
Chàng trai sinh năm 1993 cho biết, chính trải nghiệm học tập ở UWC đã giúp cậu nhận được học bổng Davis – học bổng lớn nhất dành cho sinh viên quốc tế ở Mỹ và theo học ĐH Brown – một trong tám trường Ivy League.
“Tôi luôn ghen tị với bạn bè khi họ được đi du lịch nhiều quốc gia trong các kỳ nghỉ của gia đình, và tôi mơ ước cũng được đặt chân tới các thành phố, quốc gia khác nhau từ khi biết đọc” – Sơn kể.
Suốt thời phổ thông, cậu nhận ra những kiến thức mình thu nhận được không đủ, “vì chương trình học ở trường không thực sự thách thức và học sinh không quan tâm quá nhiều đến chuyện học tập cho tới năm cuối”.
Vì thế, cậu quyết định cải thiện khả năng tiếng Anh trong suốt những năm học phổ thông để chắc chắn rằng có thể thể hiện tốt trong các cuộc phỏng vấn. Đồng thời, Sơn cũng duy trì điểm số cao cho tới khi nộp hồ sơ, cố gắng đọc nhiều về chính trị, văn hóa và xã hội nước ngoài khi có thời gian rảnh rỗi.
Bắt đầu tìm kiếm học bổng du học từ năm 15 tuổi, cuối cùng Sơn tìm thấy UWC – một ngôi trường lâu đời với hệ thống cơ sở ở gần 20 quốc gia. Khi còn ở Séc, Sơn chỉ học tập ở một ngôi trường bình thường ở địa phương – một yếu tố mà Sơn cho rằng không phải là lợi thế của mình so với các ứng viên khác. “Đến với UWC Singapore là lần đầu tiên tôi theo học một ngôi trường có những sinh viên quốc tế tham vọng và đầy động lực. Trước đó, tôi chỉ học ở một trường địa phương của Séc – nơi tôi là 1 trong 4 người dân tộc thiểu số của trường”.
Hãy làm mình đặc biệt

|
Sơn và các bạn ở UWC Singapore. Ảnh: NVCC |
“UWC có thể là trải nghiệm quan trọng nhất trong cuộc đời tôi vì nó định hướng tôi đến với Brown. Tôi được nhận vào Brown là nhờ những động lực mà tôi nhận được ở UWC” – Sơn khẳng định.
Tuy nhiên, cậu cũng thừa nhận nguồn gốc Việt – Séc đã giúp hồ sơ của cậu trở nên khá đặc biệt.
“Bài luận của tôi nói về việc mình lớn lên ở Séc với tư cách là thế hệ đầu tiên được sinh ra ở châu Âu. Tôi nói về sự mâu thuẫn của mình khi vừa muốn hiểu và duy trì những giá trị của bố mẹ nhưng vừa muốn hòa nhập với cộng đồng. Chứng kiến bố mẹ làm việc vất vả trong một cửa hàng nhỏ, tôi nói về ước mơ và tham vọng của bản thân và những tác động tích cực mà giáo dục của Brown với tương lai của gia đình tôi” – Sơn chia sẻ về bài luận gửi tới ĐH Brown.
“Du học là niềm đam mê của tôi, nhưng tôi chưa từng mơ được vào một trường Ivy trước khi tôi vào được UWC. Việc chứng kiến bạn bè được nhận vào các trường như Harvard, Oxford đã thực sự truyền cảm hứng cho tôi, giúp tôi nhận ra rằng ít nhất cũng nên thử một lần”.
Sơn cho biết, học bổng Davis là một hỗ trợ rất lớn cho việc học tập của cậu ở nước Mỹ đắt đỏ và đó cũng là lựa chọn rẻ nhất cho gia đình cậu. Những người nhận được học bổng này sẽ được hỗ trợ 20-40% học phí bởi gia đình Davis. Phần còn lại được chi trả trực tiếp bởi trường đại học, trong trường hợp của Sơn là ĐH Brown. “Hồ sơ về thu nhập của gia đình sẽ quyết định ngân sách dành cho mỗi sinh viên là bao nhiêu” – Sơn chia sẻ.
Ngoài ra, các hoạt động vì cộng đồng, kỹ năng lãnh đạo, hoạt động thể thao, văn hóa, mối quan hệ với các vấn đề của thế giới… cũng là những yếu tố mà ban tuyển sinh của trường muốn nhìn thấy ở một ứng viên.

|
Sơn cùng nhóm cựu học sinh UWC ở ĐH Brown. Ảnh: NVCC |
Với những bạn trẻ muốn nộp hồ sơ xin học bổng, Sơn khuyên các bạn nên chỉ ra điểm mạnh, điểm yếu, đam mê của mình để bạn trở thành một ứng viên đặc biệt. “Trong trường hợp của tôi, tôi biết kỹ năng Toán học của mình không phải là thế mạnh và nó ảnh hưởng tới điểm SAT của tôi. Vì thế tôi học tập chăm chỉ hơn, trao đổi với giáo viên toán thường xuyên hơn để đảm bảo rằng sẽ đạt kết quả tốt ở các kỳ thi, đồng thời hiểu về kiểu tính cách và “profile” học tập mà các trường đang tìm kiếm. Ví dụ như ĐH Brown tìm kiếm sự cởi mở với những ý tưởng mới, khả năng viết tốt và sự quan tâm với các vấn đề xã hội”.
Tận dụng cơ hội để được đi
Trong quá trình theo học Brown, Sơn có cơ hội được trải nghiệm cuộc sống và môi trường học tập ở nhiều quốc gia khác nhau. Năm thứ 3, Sơn dành một học kỳ ở ĐH Yonsei, Hàn Quốc. ĐH Brown có chính sách khuyến khích các sinh viên ngành Quan hệ quốc tế có những trải nghiệm khác bên ngoài nước Mỹ. Và Sơn đã chọn Hàn Quốc vì quan tâm tới các chính sách kinh tế của nước này và sự phát triển của các tập đoàn như Samsung, Hyundai.

|
Sơn trong ngày tốt nghiệp ĐH Brown. Ảnh: NVCC |
Kỳ học tiếp theo, Sơn chọn Paris vì muốn cải thiện khả năng tiếng Pháp và muốn được tiếp cận việc nghiên cứu chính sách. Cậu dành mùa xuân năm đó để học về chính trị Pháp và thực tập ở một công ty cố vấn của Pháp. Cũng nhờ một học kỳ ở đây mà trình độ tiếng Pháp của Sơn tiến bộ khá nhanh.
Với tiếng Hàn, Sơn chưa ở mức thành thạo nhưng đủ để giao tiếp hội thoại đơn giản. Ngoài 2 ngoại ngữ này, cựu sinh viên Brown cũng thành thạo tiếng Séc, tiếng Việt và tiếng Anh. Tuy nhiên, với tiếng Việt, Sơn thừa nhận không được học bài bản nên chỉ giao tiếp tốt về các chủ đề thường ngày trong gia đình, chứ không tự tin khi đọc và viết. “Tôi rất muốn được học tiếng Việt một cách bài bản”.
Trong quá trình học tập ở UWC hay Brown, Sơn cũng tận dụng mọi cơ hội để khám phá các quốc gia, những nền văn hóa mới. Khi còn ở UWC, cậu có cơ hội được đi nhiều quốc gia Đông Nam Á như Malaysia, Philippines, Timor Leste, Ấn Độ, Đài Loan, Nhật Bản, Hồng Kông, Thái Lan. Khi ở châu Âu, Sơn cũng đi thăm thú một số nơi vì đi lại ở đây rất thuận tiện.
“Nhận học bổng ở trường quốc tế là một bắt đầu hoàn hảo. Thậm chí, bây giờ tôi quyết định tìm kiếm việc làm trong ngành tư vấn quản lý vì muốn có một công việc có nhiều cơ hội được đi và khám phá những vùng đất mới” – Sơn nói.
Hãy cởi mở và mạo hiểm

|
Sơn và gia đình chụp ảnh kỷ niệm trước Nhà Trắng. Ảnh: NVCC |
Sơn chia sẻ, gia đình cậu sống một cuộc sống điển hình của người Việt nhập cư Séc. Bố mẹ cậu có một cửa hàng tạp hóa và một cửa hàng đồ gia dụng ở đây. Họ phải làm việc rất vất vả, kể cả những ngày cuối tuần. Tuy nhiên, họ luôn nói với con cái về tầm quan trọng của giáo dục đại học và khuyến khích con theo đuổi. “Bố mẹ tôi chưa từng mơ đến một ngày tôi có thể học tập ở Mỹ. Ngày tốt nghiệp là khoảnh khắc tự hào của gia đình tôi. Bố mẹ tôi không chỉ mơ ước được đặt chân tới New York hay Washington DC, mà đó còn là lần đầu tiên gia đình tôi thực sự có một kỳ nghỉ cùng nhau”.
“Mặc dù cả bố mẹ tôi đều không đủ may mắn để được học đại học và không thực sự hiểu về những gì tôi đã trải qua, nhưng họ luôn ủng hộ những quyết định của tôi. Họ tin vào khả năng đối mặt với những thách thức mới của tôi và giúp tôi cảm thấy vững tin. Tôi cực kỳ biết ơn bố mẹ”.
Được đi nhiều nước, học ở nhiều nơi, nói nhiều ngoại ngữ, Sơn cho rằng để trở thành công dân toàn cầu, “quan trọng là phải cởi mở và mạo hiểm”. Không những thế, bạn còn phải trở thành đại sứ cho đất nước mình.
“Tôi tin rằng những bài học mà chúng ta học được ở nước ngoài nên được sử dụng không chỉ để cải thiện bản thân, mà còn để đất nước phát triển. Đừng mắc kẹt trong quá khứ, mà hãy nhìn về phía trước và nghĩ đến những cách mà bạn có thể tạo ra sự khác biệt. Bằng cách này, bạn có thể tìm được những cơ hội học tập hay làm việc ở khắp nơi trên thế giới. Và khi bạn ở nước ngoài, hãy là chính mình và làm tốt nhất có thể trong mọi khoảnh khắc mà bạn được gặp gỡ một người mới”.
" alt=""/>Chàng trai 23 tuổi tốt nghiệp Ivy, nói 5 ngoại ngữ, đi hàng chục quốc gia