Vì không muốn chồng ăn chơi để lại sản phẩm, chị Thủy quyết triệt sản cho chồng.
Cách đây 5 năm, khi tôi đang mang bầu đứa con thứ hai, anh ấy cũng ăn nằm với một cô sinh viên khiến cô ấy có bầu. Khi cái thai lớn, cô gái kia hoảng loạn muốn phá bỏ thì đứa trẻ đã được hơn 5 tháng. Anh ta và cô ấy quỳ xuống trước mắt tôi xin lỗi. Tôi đã âm thầm giúp cô sinh viên kia sinh con rồi cho đứa trẻ làm con nuôi một người ở tận Việt Trì”.
Chị Thủy tưởng chồng sẽ biết điều, không còn ăn vụng nhưng một thời gian sau, chị lại nhận được tin cô bồ khác của anh có bầu. Điều khiến chị Thủy cay đắng nhất là chuyện chồng mình đi ăn chơi để lại sản phẩm.
Chị là người giải quyết, đưa tiền cho cô gái kia đi phá thai. Là mẹ của hai đứa trẻ, chị không muốn gây oan nghiệt cho sinh linh nào nhưng chị không hề muốn chồng có con riêng.
Đến tháng 8 năm ngoái, một cô gái đã đến tận nhà chị Thủy bắt đền chồng chị Thủy vì anh ta không chịu góp tiền nuôi con. Lúc này, chị chết ngất.
Chị Thủy bật khóc “Anh ta đi bóc bánh trả tiền, tôi cũng tức nhưng quên nhanh. Đằng này anh ta lại cặp bồ với ai đó rồi liên tục để có bầu. Tôi đã bất chấp lời phản đối của người thân để đến với anh ấy, giờ ly hôn, tôi đã thua mọi người”.
Triệt sản rồi "thả rông" chồng
Chị Thủy kể đến nay chị không rõ mình còn yêu chồng nữa hay không. Anh ta bồ bịch nhưng mỗi khi gây ra chuyện sai trái lại về xin chị tha thứ. Chị Thủy lại bỏ qua tất cả cho anh ta.
Nhà đã có hai con, trai gái đủ cả. Chị Thủy tìm hiểu trên sách báo có nghe đến phương pháp triệt sản nam. Ngày đầu chị băn khoăn nhưng khi nguy cơ anh ta có con rơi bên ngoài ngày càng nhiều, chị đã tính đến việc triệt sản cho chồng. Chị nghĩ chỉ với biện pháp này, anh ta có ra ngoài lăng nhăng chị cũng không lo đi giải quyết hậu quả.
Khi chị đưa ra ý kiến về chuyện triệt sản, chồng chị ban đầu phản ứng gay gắt vì cho rằng vợ đòi biến mình thành thái giám nhưng sau khi biết mục đích của vợ cộng thêm bản tính ăn vụng không biết chùi mép, anh đành đồng ý cùng vợ đến phòng khám làm triệt sản phòng hậu họa.
Bác sĩ Nam khoa Nguyễn Khắc Lợi cho biết khi gặp vợ chồng chị Thủy với lời đề nghị triệt sản, ông đã khuyên hai vợ chồng suy nghĩ kỹ nhưng sau đó họ vẫn quyết định lựa chọn biện pháp triệt sản.
Mặc dù sau triệt sản, bệnh nhân vẫn có thể có con trở lại nếu được nối lại ống dẫn tinh. Tuy nhiên, đây là một vi phẫu đòi hỏi bác sĩ phải được đào tạo chuyên ngành vi phẫu. Bởi kích thước của ống dẫn tinh có đường kính dài khoảng 1 đến 2 mm, lòng ống dẫn tinh chỉ khoảng 0,5 mm nên việc phục hồi hệ thống dẫn tinh đòi hỏi thực hiện dưới kính hiển vi phẫu thuật và sử dụng chỉ phẫu thuật rất nhỏ để khâu nối.
Tỷ lệ thành công khoảng 80%, thời gian từ khi thắt đến khi nối càng ngắn thì tỷ lệ thành công càng cao. Nhiều người sau khi nối lại cũng khó có con. Dù biết cái lợi và cái hại của việc triệt sản nhưng người vợ vẫn kiên quyết triệt đường sinh sản của chồng phòng phải giải quyết hậu quả của anh ta ở bên ngoài.
(Theo Khánh Ngọc / Infonet.vn)
" alt=""/>Liên tiếp có con rơi, vợ dắt chồng đi triệt sảnKhó nhất là lận đận mãi tôi vẫn chưa xin được việc làm, mẹ chồng càng có cớ để xỉa xói, khinh thường. Nghe những lời đay nghiến, nhiều lúc tôi cũng điên tiết, nhưng nghĩ mình là phận dâu con nên nín nhịn. Bị đè nén mãi, vốn là người trầm tính, tôi càng trở nên kiệm lời. Tôi quyết định xin việc làm để khỏi sống cảnh phụ thuộc, chấp nhận làm một nhân viên bán hàng với mức lương bèo bọt 1,5 triệu/tháng, nhưng tôi cũng cảm thấy vui vì sáng sớm là đi, chập choạng mới về, ít phải chạm mặt mẹ chồng. Không bị “trói chân” nhưng hết giờ là tôi về nhà, không lượn lờ, la cà, vậy mà có hôm tắc đường về muộn là bị mẹ chồng mắng nhiếc, nào là đi làm không đủ nuôi cái mồm, nào là trốn tránh việc nhà...
Có lẽ vì bị khủng hoảng tinh thần nên hai năm sau ngày cưới tôi mới có thai. Sinh con, những tưởng tôi sẽ có được niềm vui từ con, thằng cháu nội mà ông bà trông ngóng sẽ giúp thu dần khoảng cách giữa tôi với nhà chồng. Nhưng không, một lần nữa, tôi lại bị đánh bật ra. Vì sinh mổ và bị nhiễm trùng vết khâu phải nằm viện nên tôi không có sữa. Nằm trong viện, tôi đã khóc rất nhiều, thương con vừa mới chào đời đã phải cách ly mẹ. Chị tôi lặn lội từ quê xuống chăm em, còn gia đình chồng bỏ mặc. Tôi tự an ủi mình là họ bận chăm sóc con tôi nên không một lời trách cứ. Đếm từng ngày để xuất viện về nhà, tôi sững sờ khi mẹ chồng không muốn cho tôi gần con. Trước mặt chị gái tôi, bà giả lả là tôi còn chưa hết đau nên cứ nghỉ ngơi. Tôi ngờ ngợ nhưng cũng phải nghe lời bà. Hàng ngày tôi vẫn sang phòng con, nhưng hễ tôi đến gần nó là bà lại tìm cách tách ra. Chưa hiểu bà có ý đồ gì nhưng bức xúc nên tôi hỏi: “Sao mẹ lại như vậy, nó là con của con cơ mà”. Mẹ chồng tôi cũng chẳng cần ý tứ: “Con cô sinh ra nhưng là máu mủ, dòng giống nhà này. Tôi không muốn cháu tôi lớn lên nhếch nhác, kém cỏi như mấy đứa trẻ con trên bản nhà cô”.
Cay xộc sống mũi, nước mắt cứ thế trào ra, lần đầu tiên, từ khi làm dâu tôi “bật” lại bà. Thế là mẹ chồng lu loa là tôi hỗn láo rồi gọi chồng tôi và các chị về họp gia đình. Chị chồng chửi bới tôi không tiếc lời, mắng chồng tôi không biết dạy vợ. Chồng tôi ngồi trơ như tượng gỗ không một lời bênh vực vợ. Khi chỉ có hai vợ chồng, tôi vừa mở lời giải thích thì anh quát: “Im ngay, sai lè lè mà còn to mồm”.
Tôi vừa uất ức vừa thất vọng về chồng. Nghĩ về tương lai của mình chỉ là bức tranh ảm đạm, tôi đã tính đến chuyện ly hôn nhưng con tôi còn quá nhỏ. Đêm đó, mẹ tôi lại gọi điện khóc lóc báo tin chị tôi bị chồng ngược đãi nên ôm con bỏ về nhà. Tôi không muốn con tôi lớn lên mà không có bố bên cạnh, cũng không muốn mẹ tôi, người phụ nữ già nửa đời người chưa thuộc hết con chữ lại phải gánh thêm một nỗi đau. Tờ đơn ly hôn chính tay tôi viết rồi lại tự đốt nó đi.
Từ hôm ấy, tôi sống trong nhà lầm lũi như một cái bóng. Ngày ngày tôi đi làm, tôi cố gắng gom góp, dành dụm để có tiền lo cho con rồi sau này có điều kiện sẽ ra ở riêng. Tôi đã gồng mình lên làm thêm đủ thứ việc để có thêm thu nhập. Thời gian ở bên con thật ít ỏi, mà nếu có nhiều cũng chẳng dùng hết, vì từ việc con ăn, con ngủ mẹ chồng tôi đều giành làm hết. Nhiều lúc không chịu đựng được sự vô lý của bà, tôi đã đôi co. Những lần như thế, trong nhà lại căng thẳng và đã có lần vì tôi phản ứng quyết liệt, chồng tôi đã cho tôi một cái tát như trời giáng.
Đã có lúc, tôi tính thuê nhà ở riêng nhưng mẹ chồng tôi ra điều kiện: “Đi đâu thì đi, để thằng cháu lại”. Tôi biết không dễ để ra đi nên đành ngậm ngùi ở lại. Bốn năm qua, tôi vẫn sống bên lề cuộc sống của con. Sự đau đớn, mệt mỏi như vắt kiệt sức sống của tôi, nhất là khi phát hiện ra chồng tôi có người đàn bà khác. Tôi thấy mình không thể tiếp tục cuộc sống như thế này nữa. Một người bạn tốt bụng cho tôi mượn nhà để ở trong thời gian ba năm cô ấy ra nước ngoài. Trước tòa, tôi có thể chứng minh thu nhập của tôi đủ nuôi con. Được bạn bè tiếp sức, tôi có thêm can đảm để lần thứ hai viết đơn ly hôn.
Hôm đó, tôi xin nghỉ trọn một ngày, đưa con đi chơi. Vậy mà chốc chốc mẹ chồng lại gọi điện rối rít giục đưa nó về. Con của mình mà cứ như là đi mượn. Nghĩ thế, nước mắt chực trào, tôi ôm con vào lòng, hỏi: “Mai mốt mẹ con mình dọn ra ngoài sống, con có thích không?”. Không ngần ngừ, con trai tôi đáp: “Không!”. “Sao lại không?”, tôi hoảng. “Vì mẹ không thương con, mẹ đi suốt ngày, mẹ bỏ mặc con cho bà. Nếu ở với mẹ, mẹ sẽ bỏ con một mình cả đêm cho thạch sùng cắn chân, con học dốt không có ai dạy bảo. Mẹ không có nhà, không có tiền mua dép cho con đi, không có tiền cho con ăn quà, mua đồ chơi…”. Tôi sững sờ nhưng cố trấn tĩnh: “Ai nói với con như thế?”. “Bà nội. Mà con không thích sống với mẹ đâu, con muốn ở với bà cơ”.
Tôi chết lặng, không thể tin chính mẹ chồng tôi đã "bơm" vào đầu đứa cháu bé nhỏ những điều xấu xa và vô vàn nỗi sợ đó. Nhìn con vùng khỏi tay tôi để chạy đi tìm bà, nước mắt tôi ứa ra. Lẽ nào tôi đã mất con?
(Theo Thu Nhật/Phunuonline)" alt=""/>Lẽ nào tôi đã mất con?