Cả đời nghĩ về nhiếp ảnh
“Nói chung tôi yêu nghệ thuật nhưng tôi chỉ viết về nhiếp ảnh. Tôi đã nhìn nó và nghĩ về nó gần như suốt cuộc đời mình”, Aletti chia sẻ trên tạp chí Vanity Fair.
“Cha tôi là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, nhờ vậy tôi lớn lên trong một căn phòng rửa ảnh trên gác mái. Chúng tôi có rất nhiều cuốn US Camera, những tuyển tập ảnh đẹp nhất trong năm, từ thương mại đến ảnh nghệ thuật”, ông cho biết thêm.
Nơi Vince Aletti sống cũng là một không gian nghệ thuật. Hiện nay, căn hộ của ông tại East Village chứa hơn 10.000 cuốn sách và tạp chí được xếp gọn gàng. Viết bài phê bình, tổ chức triển lãm tại Trung tâm Nhiếp ảnh Quốc tế, biên tập sách nghệ thuật, ông biến niềm đam mê nhiếp ảnh trở thành nghề nghiệp chính sau khoảng 2 thập kỷ viết về âm nhạc.
“Trước khi viết về nhiếp ảnh, tôi là nhà phê bình nhạc rock được 20 năm. Tôi viết về âm nhạc cho nhiều tạp chí khác nhau, bao gồm cả Rolling Stonevà Creem. Dần dần, tôi bắt đầu theo dõi các cuộc triển lãm nhiếp ảnh tại The Village Voice, sau đó trở thành nhà phê bình nhiếp ảnh chính và biên tập viên nghệ thuật của họ. Sau đó, tôi chuyển sang The New Yorkervà viết đánh giá triển lãm hàng tuần”, ông kể lại quá trình chuyển đổi sự nghiệp.
Phê bình dưới góc nhìn khán giả
Trước khi nhận giải thưởng tại AIPAD 2024, Aletti có cuộc trao đổi với với Vanity Fair về giai đoạn đầu trong sự nghiệp cùng với 30 năm tiếp theo ông dành để viết bài đánh giá nhiếp ảnh và niềm đam mê sách, tạp chí.
Khi được hỏi về những người dẫn dắt trên con đường phê bình âm nhạc, Vince Aletti đề cập đến một số tên tuổi lớn bao gồm Richard Goldstein, Bob Christgau, Lester Bangs và Jon Landau.
Ở họ, ông học được cách phê bình dưới góc độ một khán giả thay vì chuyên gia và áp dụng điều đó cả trong sự nghiệp sau này. “Tôi không cố ra lệnh. Tôi khuyến khích mọi người đến xem các chương trình đang diễn ra và nghĩ về chúng”.
Aletti xác nhận có mối quan hệ thân thiết với Peter Hujar, nhiếp ảnh gia người Mỹ nổi tiếng với những bức chân dung đen trắng. “Ông ấy dạy tôi cách nhìn nhận mọi thứ. Tôi thấy thú vị khi cố gắng đoán Peter đang tập trung nhìn vào điều gì mà bản thân mình không nhận ra”, Aletti cho biết.
Nói về phê bình nhiếp ảnh, khi Aletti viết cho tạp chí The Voice, ông thường thực hiện những bài viết dài, thông qua các cuộc trò chuyện với nhiếp ảnh gia, nhiều người ở giai đoạn đầu sự nghiệp.
Ông quan tâm đến cách họ xoay sở với công việc. “Tôi nghĩ chúng ta đều hiểu rằng nghệ thuật không xuất phát từ một nơi cao quý nào đó, nó đến từ quá trình làm việc chăm chỉ, đôi khi gặp nhiều trở ngại”, ông nói thêm.
Sưu tập sách, tạp chí vì mê… ảnh bìa
Cũng trong cuộc trao đổi với Vanity Fair, Vince Aletti để lộ sở thích sưu tầm sách, tạp chí. Phòng khách của ông chất đầy những ấn phẩm mua trong vòng 4 tháng qua trên eBay. Gần đó là những chồng sách, tạp chí vừa mới sưu tập hoặc dự định đọc lại.
“Nhiều khi tôi mua tạp chí vì bị ấn tượng bởi bức ảnh bìa. Chúng sẽ nằm trên đỉnh một chồng sách trong thời gian ngắn trước khi bị những quyển khác phủ lên”, ông cho biết.
Chỉ riêng bộ sưu tập tạp chí thời trang của Vince Aletti cũng là một kho đồ sộ. Ông muốn lưu trữ tất cả ấn phẩm của Voguevà Harper's Bazaartừ những năm 1930 đến nay.
“Tôi bắt đầu mua một số tạp chí thời trang vì chúng có những bức ảnh bìa tuyệt vời của Penn hoặc Avedon. Sau đó tôi nhận ra họ (các tạp chí thời trang) sở hữu những bức ảnh của 2 nhiếp ảnh gia này nhưng chưa từng xuất hiện trong quyển sách ảnh nào”, Aletti tiết lộ. Từ đó, ông quyết định sưu tầm tất cả.
Ngay sau vai tổng tài Giang trong Chúng ta của 8 năm sau,Khôi Trần đảm nhiệm một vai diễn có màu sắc khác hẳn trong Kẻ sát nhân cô độc phần 2 lên sóng từ 24/4. Nam diễn viên lột xác hoàn toàn với vai phản diện Kha. Trong phim, Kha có một tổ ấm nhỏ với vợ và cậu con trai 3 tuổi. Kha sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha anh là một người chồng vũ phu, người cha tàn nhẫn, luôn dùng vũ lực để xử lý tất cả mọi vấn đề trong gia đình.
Từ nhỏ chứng kiến sự bạo hành của cha, sự giáo dục một cách cực đoan và tàn nhẫn của ông khiến suy nghĩ của Kha lệch lạc. Kha luôn cho rằng đàn ông phải mạnh mẽ và quyết định mọi thứ. Căn bệnh tâm lý của Kha có tên khoa học là 'tính nam độc hại'. Ám ảnh tuổi thơ khiến Kha luôn muốn mình trở thành một người chồng, người cha tốt.
Kha luôn đấu tranh để quên đi nỗi đau của quá khứ, không cho nó ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp ở hiện tại. Nhưng cuộc sống không như Kha mong muốn. Áp lực cuộc sống, xung đột vợ chồng làm tâm lý của Kha ngày càng bất ổn, vô tình đẩy gia đình và bản thân vào một âm mưu đen tối.
Khôi Trần chia sẻ với VietNamNet: "Đây là lần đầu Khôi thể hiện một vai phản diện. Kha là nhân vật nặng về tâm lý nên Khôi cũng rất lo lắng khi đảm nhận vai này. Đối với Kha, ánh mắt là điều quan trọng để lột tả về nhân vật. Đây là một thử thách rất lớn với tôi. Hy vọng khán giả sẽ đón nhận vai diễn mới của Khôi".
Vào vai phản diện ngay sau khi có lượng lớn khán giả yêu thích trong 'Chúng ta của 8 năm sau', anh chuẩn bị tinh thần nhận gạch đá từ người xem, thậm chí bị ghét lây vì vai diễn?
Trước câu hỏi này, nam diễn viên cho biết: "Đối với tôi, diễn viên phải hoá thân ở nhiều dạng vai khác nhau để khám phá khả năng và giới hạn của bản thân. Khán giả có ghét, có ném đá chứng tỏ vai diễn thành công.
Khán giả yêu thích Khôi Trần nhờ hình tượng tổng tài Giang trong phim Chúng ta của 8 năm sau và tôi chắc họ sẽ luôn yêu Khôi Trần vì tính cách, lối sống và sự nghiêm túc trong công việc chứ không phải đơn thuần là qua các vai diễn. Thật sự tôi không ngại khi nhận nhân vật phản diện. Khi đã nhập vai, chắc chắn tôi sẽ tập trung để vai diễn đạt hiệu quả cao nhất".
Khôi Trần trong 'Kẻ sát nhân cô độc 2':
Quỳnh An
Dymund Dina, 31 tuổi, đến từ London (Anh) bắt đầu thèm đất sét khi mang thai con trai đầu lòng vào năm 2013. Kể từ đó, cô vẫn thèm ăn đất sét mỗi ngày. Số tiền cô đã chi cho "món ăn kỳ lạ" này lên đến 4.000 USD (gần 95 triệu đồng).
"Lúc mang thai, tôi ăn hết 10 túi đất sét/ngày, mỗi túi khoảng 2g. Sau khi sinh xong, tôi vẫn có thể ăn no đất sét", cô cho biết.
Cô mô tả cảm giác thèm ăn của mình như một "cơn nghiện" và không thể giải quyết cho đến khi thỏa mãn được cơn thèm.
"Đất sét có mùi rất đặc biệt và khi mang thai, tôi bị hấp dẫn bởi mùi vị đó. Tôi cảm thấy nó có mùi như mưa mới vào mùa hè", cô chia sẻ.
Trong lần mang thai đầu tiên, ở những tuần đầu của thai kỳ, cô bị ốm nghén, buồn nôn liên tục, không muốn ăn bất cứ thứ gì. Khi thai được 12 tuần, cô thấy thèm ăn đất sét. Cô nhận thấy món này giúp giảm chứng ốm nghén. Cô ăn đất sét bất cứ khi nào có cơ hội.
"Mẹ tôi, bà Odette, 58 tuổi, cũng ăn đất sét khi mang thai nên tôi đã biết món ăn này", cô nói.
Dymund Dina mua đất sét từ các cửa hàng địa phương. Cô kể rằng đôi khi chồng cô phải đi hơn 1 giờ đồng hồ để tìm đất sét cho cô. Có lần, các cửa hàng địa phương đều không có đất sét, trong khi đó, Dymund lại thèm không chịu nổi. Cô phải nhờ người em họ là Naomi Mpia sống ở Pháp mua giúp, theo New York Post.
Đất sét Dymund lựa chọn có tên gọi là mabele - loại đất sét cao lanh ăn được, từ Congo hoặc một số quốc gia châu Phi khác. Một số dân tộc châu Phi vẫn giữ truyền thống ăn đất sét mabele khi mang thai. Họ ủng hộ việc sử dụng đất sét chống buồn nôn.
Dymund ước tính cô đã chi khoảng 1.000 USD để mua đất sét trong mỗi lần mang thai và tổng chi phí cho món này tính đến nay là khoảng 4.000 USD. Bà mẹ 5 con thèm ăn đất sét liên tục trong mỗi lần mang thai và tiếp tục tiêu thụ loại thức ăn đặc biệt này cho đến bây giờ.
"Tôi bị hấp dẫn bởi hương vị và kết cấu của nó. Tôi chỉ thích loại đất sét có vị mặn. Ngay cả việc nói về nó cũng khiến tôi chảy nước miếng", cô nói.