Nhận định, soi kèo Phnom Penh Crown vs Visakha, 18h00 ngày 30/4: Bất phân thắng bại
Tôi và chồng bằng tuổi, cùng học cấp 3 với nhau. Sau này đi làm, chúng tôi gặp lại và nên duyên.Gia đình hai bên khá giả, kết hôn xong, nhà anh cho hai vợ chồng căn hộ chung cư, còn bố mẹ tôi cho 2 mảnh đất rộng.
Nhờ vậy, cuộc sống kinh tế của tôi khá thoải mái. Tuy nhiên, mẹ chồng và chị chồng có vẻ không hài lòng về tôi.
Ngay từ đầu, họ muốn chồng tôi lấy con vị sếp lớn nhưng anh kiên quyết phản đối.
Có lẽ vì chuyện đó, mối quan hệ của tôi với nhà chồng chẳng mấy khi vui vẻ.
Mỗi lần có giỗ hay lễ Tết tôi đến nhà bố mẹ chồng, họ đều có thái độ dửng dưng, lãnh đạm.
Tôi sinh con đầu lòng, mấy ngày ở viện chỉ ông bà ngoại qua lại chăm sóc, thuốc men. Bên nhà chồng không ai ngó ngàng.
Bao nhiêu dồn nén, tôi tâm sự với chồng. Anh không được câu động viên tử tế, quay ra trách tôi nhỏ nhen, ích kỷ.
Anh cho rằng bà nội lớn tuổi, đi lại khó khăn, chị gái bận rộn. Ở viện có ông bà ngoại chăm, khi nào về nhà bà nội sang chưa muộn.
Nghe chồng nói, tôi tức nghẹn cổ. Suốt 3 tháng ở cữ, vợ chồng tôi lục đục, nảy sinh nhiều mâu thuẫn.
Từ ngày đó, tình cảm giữa tôi và nhà chồng càng thêm xa cách. Tôi hạn chế đến mức thấp nhất việc phải va chạm, gặp gỡ họ. Được thể, mẹ chồng rêu rao con dâu sống dửng dưng, không hiếu lễ nghĩa.
“Không ưa, dưa cũng có dòi” - thuộc nằm lòng câu này nên tôi mặc kệ. Ai thích nói gì thì nói, tôi bỏ ngoài tai.
Nhưng chồng cáu gắt với vợ. Anh bảo tôi hạ tự ái cá nhân xuống, giữ hòa khí trong gia đình.
“Em không làm gì sai. Ngay từ đầu em cũng muốn thuận hòa nhưng chị và mẹ anh năm lần bảy lượt gây khó dễ, tỏ thái độ trước.
Em nhẫn nhịn nhiều quá, chịu làm sao được? Em sang nhà bố mẹ, chưa bao giờ nhận được nụ cười hay lời nói chân thành. Giờ anh muốn thế nào đây?”, tôi đáp trả chồng.
Cuối năm đó, 2 mảnh đất bố mẹ cho tôi làm của hồi môn bất ngờ được nhiều người tìm đến hỏi mua vì địa thế đẹp, nằm sát khu đô thị mới sắp xây dựng. Chồng tôi thấy giá cao, muốn bán lấy tiền đầu tư kinh doanh.
Tôi lưỡng lự, dù sao kinh tế vợ chồng không đến mức thiếu thốn, để đất đó sau này cho 2 đứa con, chẳng mất đi đâu. Còn bán lấy tiền, kinh doanh lỗ - lãi chưa biết thế nào có khi còn mất trắng.
Chẳng ngờ mẹ chồng nghe con trai kể chuyện, bắt taxi đến nhà tôi thuyết phục.
Lâu nay mẹ chồng ghét tôi cả họ ai cũng biết. Tối đó thấy bà đến nhà, tôi khá ngỡ ngàng.
Bà ra sức động viên tôi bán đất, nếu không đầu tư, gửi ngân hàng cũng có lãi.
Cả tháng đó, chị chồng cũng ra sức săn đón, ngọt nhạt mời tôi sang nhà ăn cơm, còn mua quà cáp cho 2 cháu. Chồng tôi cũng không càu nhàu, gắt gỏng với vợ.
Tôi chột dạ nhưng nghĩ chắc họ cũng muốn xóa bỏ hiểu lầm nên không để tâm.
Sau nhiều lần đắn đo, tôi và chồng thống nhất bán đất với giá 5 tỷ. Tôi bàn với chồng sẽ biếu ông bà ngoại 1 tỷ, gửi ngân hàng 2 tỷ, còn 2 tỷ đầu tư đất. Chồng tôi không trả lời, chỉ gật gù.
Thời điểm này, tôi phải đi công tác, mọi giấy tờ tôi ký trước, sau đó người mua sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng.
Sắp xếp xong xuôi, tôi lên đường sang Nhật. Hai tuần sau trở về, tôi giục chồng ra ngân hàng làm sổ tiết kiệm nhưng anh tìm cớ lẩn tránh.
Tôi nghi ngờ, tự mình kiểm tra mới phát hiện ra, chồng đã bí mật chuyển hết tất cả số tiền đó sang tài khoản ngân hàng của chị gái.
Tôi tức giận, gọi chồng về làm sáng tỏ. Anh thú nhận, chị gái làm ăn bị thua lỗ, nợ nần, cần khoản tiền lớn để cứu công ty.
Thấy vợ chồng em trai có mảnh đất đang lên giá, chị nhỏ to, gạ chồng tôi bán đất, lấy tiền cho mình vay.
Chồng tôi thương chị, tìm cách giục vợ bán đất. Cho rằng mình bị chồng lừa, tôi to tiếng. Anh không nể nang, giơ tay tát vợ.
Giờ hai vợ chồng tôi đang chiến tranh lạnh, tôi rất rối bời. Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Con dâu khóc ngất vì thói 'đốt' tiền của mẹ chồng trên chiếu bạc
Tôi khóc ngất khi mẹ chồng vướng vào trò đỏ đen, lợi dụng uy tín con dâu vay mượn tiền bạc trả nợ.
" alt=""/>Tâm sự uất ức của người vợ bị chồng lừa bán đất cho chị gái vay
Trong bức thư gửi cô giáo cũ Đặng Thị Phúc ngày 25/1, Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng viết:“Kính thưa cô giáo Đặng Thị Phúc, nhân dịp chuẩn bị đón Tết cổ truyền của dân tộc - Xuân Kỷ Hợi 2019 - em xin có mấy lời kính thăm Cô và gia đình.
Kính chúc Thầy Cô sang năm mới sức khỏe, trường thọ; chúc toàn thể gia đình an khang, mọi việc hanh thông, tốt đẹp, có nhiều niềm vui mới".
Ở cuối bức thư, người “học trò cũ” không quên gửi lời tri ân tới cô giáo: “Em vẫn giữ mãi những kỷ niệm sâu sắc, không bao giờ phai mờ trong những năm tháng được Cô dạy bảo”.
 |
Bức thư của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng gửi cô giáo được gia đình cô trân trọng. Ảnh: Gia đình cung cấp |
Cô giáo Đặng Thị Phúc năm nay 86 tuổi. Cô là giáo viên dạy môn Toán năm lớp 4 của Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng khi ông đang theo học tại Trường Tiểu học xã Mai Lâm, Từ Sơn, Bắc Ninh (nay thuộc Đông Anh, Hà Nội).
Ông cũng là một trong những học trò đầu tiên của cô Phúc trong quãng đời gần 40 năm gắn bó với nghề dạy học.
Cô Phúc còn nhớ, lớp 4 cô dạy khi ấy vì số lượng học sinh của xã Mai Lâm quá ít nên phải hợp lại với xã Đông Hội để đủ một lớp. Trò Nguyễn Phú Trọng là học trò nhỏ tuổi nhất trong lớp.
Dù bé nhất lớp nhưng học trò Trọng gây ấn tượng sâu sắc với cô bởi sự thông minh, chăm chỉ và chữ viết tròn trịa rất đẹp.
Sau hai năm dạy lớp 4, cô Phúc đi học và ra dạy cấp 2 môn Toán. Năm 2001, sau khi dự buổi họp mặt với học sinh lớp 4 năm ấy, có học trò báo tin: "Cô ơi, học trò Phú Trọng bây giờ làm to lắm".
Khi về nhà, nhớ về cậu trò nhỏ học giỏi nhất lớp năm xưa, cô đã viết bài thơ với tựa đề "Người trò nhỏ năm xưa" (tặng N.P.T).
Thế nhưng phải đến năm 2005, cô mới có dịp đọc bài thơ này ở hội thơ nhà giáo. Cô không ngờ, chính bài thơ đó đã giúp "người trò nhỏ năm xưa" tìm lại mình.
Hôm đó, khi đang làm việc nhà thì cô nhận được điện thoại. "Gần 50 năm rồi em mới được nghe tiếng nói của cô. Em vẫn còn giữ cuốn học bạ có chữ ký của cô đấy ạ! Em sẽ đến thăm cô".
Cô Phúc sững sờ khi biết đó là vị lãnh đạo Nguyễn Phú Trọng.
"Anh đã làm việc lớn, phục vụ nhân dân là quý lắm rồi. Anh bận nên không phải đến thăm cô đâu", cô Phúc nói.
Nhưng vài ngày sau, học trò đã đến thăm cô khi cô đang chuẩn bị bữa cơm chiều.
“Mấy chục năm rồi mới được gặp, thế mà cô còn không cho em đến”, học trò hờn trách.
Cô trò cứ thế nhìn nhau xúc động không nói nên lời.
 |
Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng khi còn là Chủ tịch Quốc hội đã đến thăm cô giáo cũ ngày 20/11 năm 2011. |
Bởi những tình cảm đầy trân quý ấy, khi nhận được bức thư tay chúc Tết của người đứng đầu đất nước, gia đình cô giáo Đặng Thị Phúc vô cùng xúc động. Từ hôm nhận được thư đến nay cả nhà đều vui. Riêng bà thì đi ra đi vào đưa bức thư ra đọc.
Chia sẻ với VietNamNet, anh Đoàn, con rể của cô Đặng Thị Phúc, hiện giảng viên cao cấp của Khoa Quốc tế, ĐH Quốc gia Hà Nội chia sẻ, nhận được bức thư tay giản dị của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, đại gia đình vô cùng cảm động và trân trọng tình cảm tri ân chân thành.
“Bà hiện ở cùng con trai út và chúng tôi thường xuyên qua thăm, trò chuyện cùng. Có lần sang, mọi người hỏi vui: “Nếu coi lá thư như bài văn thì mẹ chấm bao nhiêu điểm?”.
Bà đáp: “Chấm 10 điểm vì nội dung rõ ràng, đầy đủ và đặc biệt chữ vẫn rất đẹp”. Cả nhà thắc mắc là sao không cho là xuất sắc thì bà cười đáp, thời của bà thì 10 điểm là diện xuất sắc rồi”. anh Đoàn kể.
Dù tuổi đã cao nhưng hiện tại bà vẫn thường xuyên làm thơ, viết bài gửi cho các báo.
Chị Trần Thị Xuân Phương, giáo viên trường THPT chuyên Hà Nội - Amsterdam, con gái của cô giáo Đặng Thị Phúc chia sẻ: "Mẹ tôi năm nay đã 86 tuổi, sức khỏe đã yếu nhiều nhưng nhận được tình cảm, sự quan tâm của những người học trò cũ như bác Nguyễn Phú Trọng trong dịp Tết này khiến bà được tiếp thêm sức lực và niềm vui trong cuộc sống”.
Đến bây giờ, trong ấn tượng của bà thường kể lại với chị Phương, học trò Nguyễn Phú Trọng thông minh, học giỏi, chữ viết tròn và đẹp, hay được tuyên dương trước trường, dáng người nhỏ nhắn.
Suốt thời gian học lớp 4 cậu chỉ mặc mỗi bộ quần áo bà ba xử tà màu nâu, đi chân đất không kể đông hay hè.
Anh Đoàn và chị Phương đều chia sẻ, tình cảm cô trò chân thành qua câu chuyện của mẹ cũng là một bài học về lối sống, về tôn sư trọng đạo đối với bản thân anh chị và tất cả các thành viên khác trong đại gia đình.
Mỗi khi Tổng bí thư, Chủ tịch nước biếu tặng một món quà, bà thường tập trung đông đủ con cháu lại chia cho mỗi người một ít.
“Thấy bà như khỏe ra, phần khơi, bản thân chúng tôi cũng cảm thấy phấn khởi lây”, chị Phương nói.
Mọi người đều rất cảm động và thực sự bất ngờ với món quà thể hiện sự tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn mà người đứng đầu Đảng, Nhà nước dành cho cô giáo cũ.
Thuý Nga - Thanh Hùng

Con trai GS Nguyễn Xiển: "Bố tôi không xin cho con vào chỗ thơm"
Giống như các trí thức cùng thời, Nguyễn Xiển rất ghét sự hời hợt. Ông cũng chẳng bao giờ xin con vào chỗ "thơm".
" alt=""/>Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng gửi thư tay chúc mừng năm mới cô giáo cũ
- Bức thư của một bạn trẻ tự xưng là du học sinh Nhật Bản tại Việt Nam đang gây xôn xao cộng đồng mạng những ngày qua.Bạn trẻ này cho biết đã sống ở Việt Nam 4 năm và muốn dành tặng cho người Việt một “ly cà phê ngon, tuy đắng” để “giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục”.
Nửa đầu bức thư là phần ca ngợi đất nước Nhật Bản mạnh mẽ, kiên cường, kỷ luật. Tác giả bức thư cho rằng Nhật Bản không may mắn như Việt Nam, không có rừng vàng biển bạc và vươn lên là cách duy nhất để người Nhật tồn tại. Nhân dân Nhật Bản biết đứng dậy sau chiến tranh, sau những thiên tai, thảm họa và được cả thế giới nể phục. Người Nhật bằng ý chí và bản lĩnh của mình đã gây dựng một thương hiệu mang tên “made in Japan”.
 |
Cảnh xếp hàng ở Nhật Bản
|
Trong khi đó, Việt Nam được tác giả đánh giá là “con nhà giàu”: giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa… Thế nhưng, người Viêt Nam lại sống vô trách nhiệm, chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân: ô nhiễm môi trường, vệ sinh thực phẩm, thói ghen tị, mánh khóe, lừa lọc…
Bạn trẻ này còn lấy vụ việc Flappy Bird để minh chứng cho thói ghen ăn tức ở, văn hóa làng xã của người Việt. “Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, buôn lậu dễ, giàu sang mấy hồi…” – bức thư viết.

|
Cảnh chen lấn đổi mũ bảo hiểm cũ lấy mũ bảo hiểm mới. Ảnh: V.Thi
|
Sau khi bức thư xuất hiện trên mạng, những tranh cãi trái chiều đã nổ ra. Phần lớn các bạn trẻ đều khen ngợi bức thư nói trúng những thói hư tật xấu của người Việt, phản ánh đúng xã hội Việt Nam hiện tại. Một bạn đọc ở Tuy Hòa nói: “Mọi người bị chi phối bởi lợi ích quá nhiều, làm cho cách giáo dục và ý thức cũng trở nên lệch lạc. Mọi người đừng hành động theo thói quen nữa, hãy hành động theo nguyên tắc đi”.
Bạn Thu Hằng nhận xét: “Mình thấy bài viết phản ánh đúng. Các bạn cũng bỏ việc hay bao biện đi. Không phải tất cả mọi người đều vậy, nhưng thực sự nó là đa số mà tôi, bạn hay thế giới có thể nhìn thấy về người Việt Nam”.
Tuy nhiên, cũng có những cá nhân cho rằng giọng lưỡi bức thư có vẻ giống một người Việt Nam hơn người Nhật. Một nhà báo đã có bài viết phản biện bức thư này. Anh nghi ngờ rằng tác giả là “một người Việt tự sướng mạo danh”.
Những góp ý của tác giả bức thư được cho là không mang tính xây dựng, là những phản hồi tiêu cực và sau 4 năm sống ở Việt Nam, tác giả chưa tiếp thu được gì trong nét tinh hoa của người Việt, chưa nhìn thấy ý chí, văn hóa của người Việt để xây dựng được một Việt Nam như hôm nay.
Nhiều độc giả cũng cho rằng những nhận xét của du học sinh Nhật thiếu khách quan, quy chụp. “Tôi 30 tuổi, tôi không nghĩ ai dám cãi ngược lại bài này. Tuy nhiên không phải không có những người bơi ngược dòng trong đó, vẫn có những người thà bỏ rác vào túi quần chứ không quăng ra đường, bình tĩnh xếp hàng dù rằng xung quanh rất nhiều người chỉ chực chen lấn, mỉm cười lịch sự cảm ơn xin lỗi khi mua hay nhận từ người khác, dừng đèn đỏ ở 1 ngã tư vắng vẻ buộc những người xung quanh dù muốn vẫn không thể vượt vì sợ mất mặt... Trong cái đám lộn xộn đó vẫn có những người vững vàng lặng lẽ tiến bước cùng văn minh nhân loại” – một độc giả chia sẻ quan điểm của mình.
Trong khi đó, chị Thanh Tuyết nhận xét, người Việt còn có một thói xấu kinh điển là sẵn sang “xù lông, xù cánh” nếu bị chê bai. “Chẳng có gì khập khiễng khi so sánh Nhật với Việt Nam cả. Nếu các bạn biết hoàn cảnh nước Nhật vào những năm 50 thì nó còn thê thảm hơn cả Việt Nam nhưng họ chỉ mất 20 năm để làm điều mà Việt Nam cần cả trăm năm để phát triển kinh tế mà vẫn giữ được bản sắc dân tộc. Người Việt cần biết xấu hổ và biết tự hào về đất nước mình nhiều hơn” – chị Tuyết nói.
Thật khó để đánh giá suy nghĩ của tác giả là đúng hay sai hoàn toàn, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để người Việt nhìn lại chính mình, nhận ra những điểm chưa hay, chưa đẹp trong lối sống, văn hóa ứng xử để xây dựng hình ảnh đất nước Việt Nam đẹp hơn trong mắt thế giới.
Nội dung bức thư: Tôi hiện đang là một du học sinh Nhật có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt “Sự thật mất lòng”. Nhưng không vì thế mà sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục - ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một. Tôi có một nước Nhật để tự hào Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Nhưng, “Trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất.” Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “Có một nước Nhật như thế”. Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời. Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết. Bạn cũng có một nước Việt để tự hào Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa…Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy. Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn. Nhưng thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” - đã có quốc gia lo, không phải việc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi? Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Nhưng, thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày. Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; Người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; Người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; Người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; Người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mung, lọc lừa. Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, buôn lậu dễ, giàu sang mấy hồi… Vì đâu nên nỗi? Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi? Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt - Khó lắm! Thật vậy sao? |
- Nguyễn Thảo – Thu Phương (tổng hợp)
" alt=""/>Tranh cãi bức thư nói trúng tật xấu của người Việt