Em mời tôi đến nhà vào ngày 8/3. Theo như em nói, những ngày lễ ấy, gia đình em thường sẽ ăn ở nhà, đích thân bố em vào bếp. Em biết tôi nấu nướng cũng không tệ, có thể làm trợ lý bếp núc cho bố em. Em nói, đến chơi vào một dịp như thế cho bớt trịnh trọng. Cô gái tôi yêu lúc nào cũng rất chu đáo.
Hôm ấy tôi đến, mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa thật đẹp tặng mẹ bạn gái. Mẹ em chào đón tôi niềm nở, thân tình. Thứ tình cảm dịu dàng của một người mẹ mà tôi ít khi có được. Bạn gái bảo tôi ngồi chơi, chờ bố cô ấy đi chợ về. Cô ấy dứt lời đã nghe tiếng bố ngoài sân gọi con gái ra xách hộ một tay.
Tôi nhanh chân chạy ra, trong giây phút chạm mặt nhau, cả tôi và bố bạn gái đều sững sờ. Trong lúc tôi còn chưa biết nên phản ứng thế nào, chú ấy đã cười: "Nào thanh niên, giúp chú một tay xách đồ vào bếp". Tôi làm theo, hệt như một cái máy.
Suốt buổi hôm ấy, tôi lăng xăng phụ bố bạn gái nấu cơm. Công nhận, chú nấu ăn rất khéo như đã học qua trường lớp. Chú hỏi han tôi đủ chuyện, còn khen tôi có ý chí, biết vượt lên hoàn cảnh, học hành đến nơi đến chốn để có việc làm tốt như bây giờ.
Suốt cả buổi, chú ấy vẫn tự nhiên như không, như thể chúng tôi chưa từng biết nhau trước đó. Mà nói đúng ra, tôi và chú ấy cũng chưa từng quen biết. Chỉ là nhiều lần, tôi bắt gặp chú ấy đưa đón chị hàng xóm trọ cạnh phòng tôi về.
Có lần, chú còn hào phóng mua rất nhiều trái cây mời cả xóm trọ chúng tôi nhân dịp sinh nhật chị ấy. Nhìn qua cũng đủ biết họ là tình nhân, dù chú ấy phải hơn chị hàng xóm của tôi hàng chục tuổi.
Tối ấy, sau bữa cơm đầm ấm đầy tiếng cười, bạn gái tranh rửa bát để tôi còn "hầu" chuyện phụ huynh. Mẹ bạn gái cũng vào nhà, để cánh đàn ông thoải mái trò chuyện.
Chú ấy nói nhỏ: "Chú nhớ cháu, phòng cháu ở cạnh phòng Liên đúng không nhỉ?".
Tôi gật đầu, chú ấy lại nói: "Có những chuyện không thể lời một lời hai mà nói hết được. Nhưng cháu thấy đấy, gia đình chú rất hạnh phúc. Có lẽ cháu cũng không có lý do gì để khiến niềm hạnh phúc này vỡ tan, rồi nhìn bạn gái mình đau khổ. Còn chuyện hai đứa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, chú ủng hộ".
Hôm ấy về nhà, tôi và bạn gái nhắn tin đến tận khuya. Cô ấy hỏi tôi thấy bố mẹ cô ấy thế nào? Có vui vì buổi gặp gỡ hôm nay không? Có muốn làm một thành viên trong tổ ấm này không? Giọng điệu cô ấy hạnh phúc, rộn ràng như trẻ nhỏ. Bỗng nhiên, tôi thương bạn gái vô cùng.
Từ khi biết chuyện, đến nay cũng nửa tháng. Mỗi ngày gặp bạn gái, nhìn cô ấy hồn nhiên vui đùa, tự hào kể về bố, tôi chỉ biết im lặng cười. Tôi lớn lên thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu cha, vắng mẹ. Mỗi lần nghe em kể về gia đình mình, tôi luôn ngưỡng mộ lẫn thèm khát, cho đến khi biết bố em là ai.
Tôi yêu em, muốn nhìn em hạnh phúc cười nói mỗi ngày. Và để có được điều ấy, tôi buộc phải "ôm" bí mật về bố em ở trong lòng. Bởi nếu tôi nói ra, em đau khổ đã đành, gia đình em tan nát đã đành, có khi tôi cũng chẳng còn cơ hội ở bên em nữa.
Bố em từng nói với tôi, người lớn có những chuyện, bọn trẻ như tôi khó lòng hiểu hết được. Nhưng dù không thể hiểu hết, tôi vẫn thừa biết lừa dối những người yêu thương tin tưởng mình là điều quá tệ hại.
Bố em ấy ngoại tình và tôi đang là người giúp chú ấy che giấu chuyện đáng xấu hổ đó. Bí mật này quả thật quá nặng nề đối với tôi. Tôi không biết nên làm như thế nào cho đúng?
Theo Dân Trí
Từ khi thằng bé được hơn 2 tuổi, tôi đã có nhiều người đánh tiếng tìm hiểu, có người do mai mối, có người nói thương tôi thật lòng. Nhưng tôi như con chim sợ cành cong, cuộc hôn nhân đầu để lại trong tôi vết sẹo không sao liền miệng. Chồng cũ từng rất yêu tôi, nhưng rồi anh ta rời bỏ tôi không một chút vương vấn.
Yêu đương với tôi giống như một loại cảm xúc không có giá trị thực tế. Thà tôi tập trung vào bản thân, lo cho gia đình, con cái, còn hơn tìm kiếm một người đàn ông xa lạ ngoài kia. Có lẽ những vất vả ngược xuôi đã trải qua khiến trái tim tôi trở nên chai cứng. Tôi thực lòng không muốn bước chân vào hôn nhân thêm lần nào nữa.
Cuộc sống luôn tạo ra những cơ duyên chính tôi không ngờ tới. Trong lần đi xe khách về quê, mẹ con tôi ngồi cạnh một người đàn ông mà kỳ lạ là dù mới gặp, con trai tôi có vẻ mến người ta ngay lập tức. Thằng bé luôn miệng gọi "ba, ba", còn ngồi lên lòng người đàn ông ấy, thơm má rất tình cảm.
Nhìn cảnh đó, tôi chỉ cảm thấy xót xa. Thằng bé thèm khát có bố, nhưng tôi không thể làm gì khác được. Tôi xin lỗi người đàn ông xa lạ này, đưa tay đón con trở lại lòng mình, nhưng anh ta xua tay rất thoải mái, nói tôi đừng ngại vì anh thích trẻ con. Chúng tôi bắt đầu làm bạn với nhau từ đó.
Anh tên là Quang, đã xa quê gần 20 năm nay, hiện có phòng tranh ở TP.HCM, có vợ và con trai nhưng vợ anh qua đời vì bạo bệnh cách đây 3 năm. Anh đưa con trai về quê cho bố mẹ chăm sóc nên rất thường về thăm con.
Qua thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra Quang là người tốt. Nhưng khi thấy anh ấy có dấu hiệu thương tôi, tôi tỏ rõ thái độ từ chối để không bước qua ngưỡng bạn bè. Do nỗi đau cũ, cộng thêm khoảng cách địa lý của cả hai, tôi nghĩ mối quan hệ này không đủ cho tôi niềm tin.
Mặc cho tôi từ chối, Quang vẫn không nản chí, thường xuyên liên lạc với tôi, rất chịu khó về quê và qua thăm hai mẹ con tôi. Đôi khi tôi mềm lòng khi nhìn thấy anh có những dấu hiệu đặc trưng của người đàn ông dành cho gia đình.
Anh làm rất nhuần nhuyễn những việc trong nhà như mắc lại bóng đèn, treo thêm cho tôi cái gương lớn, quét lại bức tường đã tróc sơn... Nhưng những điều đó bị tôi gạt ra khỏi đầu ngay lập tức vì tôi cho rằng, đây là việc cơ bản đàn ông thường làm khi muốn tán tỉnh ai đó.
Cho đến khi có một sự kiện xảy ra làm tôi thay đổi. Trong một buổi anh qua thăm tôi, đang mải sửa gì đó nơi giá sách, tất cả đều giật mình bởi tiếng "choang" phát ra từ cái bàn giữa nhà. Hai đứa nhỏ, con tôi và bạn nó, đang tái mặt hoảng hốt nhìn bộ ấm chén và chiếc đồng hồ đeo tay của Quang vỡ tung trên mặt sàn.
Bộ ấm chén không tiếc, nhưng chiếc đồng hồ này của anh rất đắt. Tôi đứng từ xa nhìn vào thấy anh nhẹ nhàng xoa đầu bọn trẻ, ôm chúng lên hai đầu gối dỗ nhẹ gì đó, vì xem ra hai đứa bé này đã sợ đến khóc ra rồi. Tôi chỉ đứng từ xa quan sát, coi xem anh xử lý ra sao.
Nhưng tận lúc chào tôi để đi, anh cũng không nói tiếng nào về câu chuyện vừa xảy ra. Ngay cả cậu con trai của tôi cũng không hé răng kể về chiếc đồng hồ đã vỡ, tôi buộc phải mở lời: "Các con làm rơi vỡ đồ của bác Quang, lại còn giấu là không ngoan. Con cần nói với mẹ để mình xin lỗi và mua đền cho bác ấy".
Con trai lắc đầu nguầy nguậy: "Bác bảo không nên nói với mẹ, vì mẹ biết sẽ áy náy. Cả bác và con đều không muốn mẹ buồn".
Tôi ôm con trai vào lòng, nước mắt ở đâu tự dưng chảy ra không kìm lại được. Tôi cứ ngỡ tôi sẽ vĩnh viễn đóng cửa trái tim mình, vì tôi không còn tin vào tình yêu và hôn nhân. Nhưng gặp được người đàn ông tinh tế và biết nghĩ cho tôi như vậy, tôi lại thấy lòng mình rung động.
Sau cùng tôi đã nhận ra, cuộc đời vẫn luôn dành cho tôi những điều tuyệt vời, nếu tôi luôn suy nghĩ tích cực và sẵn sàng đón nhận yêu thương.
Theo Dân trí
Một người phụ nữ tuổi đã ngoài 40, từng qua một lần đò với "khoản lãi" là 2 đứa con đã viết thư tâm sự.
" alt=""/>Hành động của người đàn ông khiến trái tim băng giá của mẹ đơn thân tan chảy![]() |
Đám tang diễn ra lặng lẽ khiến không khí càng trở nên đau xót. Mẹ của Thiên vương Hong Kong Quách Phú Thành đã qua đời tại nhà riêng sau thời gian dài lâm bệnh nặng hôm 25/2, hưởng thọ trên 90 tuổi. Thời điểm đó, nam nghệ sĩ đang có tour lưu diễn ở Las Vegas, không thể hủy ngang show để nhìn mẹ lần cuối. Anh phải cố nén đau thương để hoàn tất lịch trình. |
![]() |
Bà xã Quách Phú Thành - Phương Viện cũng bịt mặt kín mít xuất hiện trong tang lễ. |
![]() |
Ngoài 2 vợ chồng Quách Phú Thành, 2 con gái của anh cũng đến nhà tang lễ. Cả hai bé đều được bảo mẫu che kín mặt. Được biết, Quách Phú Thành luôn yêu cầu báo chí không để lộ mặt các con để các bé có cuộc sống bình thường. |
![]() |
Vì tang lễ diễn ra đúng thời điểm dịch Covid-19 đang bùng phát nên không có nhiều quan khách có mặt. Đám tang diễn ra vắng vẻ và chỉ có người thân trong gia đình. Các nghệ sĩ Hong Kong như vợ chồng Cổ Cự Cơ, vợ chồng Tô Chí Uy, Trịnh Y Kiện... đã gửi vòng hoa tới phúng viếng. |
![]() |
Quách Phú Thành là một người con rất hiếu thảo với mẹ. Khi trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, có thu nhập, tài tử Hong Kong luôn cố gắng sắp xếp thời gian để chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Mỗi tháng, anh đều gửi biếu mẹ hơn 40.000 USD tiền sinh hoạt phí. Theo Quách Phú Thành nguyện vọng lớn nhất của mẹ anh chính là được nhìn con trai yên bề gia thất. Vì vậy, ngày anh kết hôn, bà đã vui mừng, hạnh phúc đến mức không ngừng rơi nước mắt. |
![]() |
"Không có mẹ, không có Quách Phú Thành thành công như hôm nay. Nỗi vất vả của mẹ, tình yêu thương vô bờ của mẹ là điều tôi dùng cả một đời cũng không thể đền đáp hết được. Vậy mà đến tận bây giờ, tôi cũng chưa một lần nói tôi yêu bà. Mẹ già rồi, thần trí cũng không còn minh mẫn, tôi sợ một ngày nào đó mẹ....", Quách Phú Thành từng chia sẻ về mẹ. |
Xem thêm clip con gái 2 tuổi của Quách Phú Thành nhún nhảy khi xem cha biểu diễn:
T.K
- Mẹ Quách Phú Thành qua đời ở tuổi ngoài 90 vì lý do tuổi cao. Do bận lịch lưu diễn, nam ca sĩ không kịp có mặt ở Hong Kong nhìn mặt mẹ lần cuối.
" alt=""/>Đám tang hiu quạnh của mẹ Quách Phú Thành