
Một tân binh cấp 3, là học sinh giỏi từ lớp 1 tới lớp 9 tại TP.HCM, gửi thư thống thiết tới “các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo”, nói rằng em ghét việc học.Trao đổi với Vietnamnet, cô bé học sinh này cho biết em có ý định viết thư đã từ lâu. Nhưng phải tới đầu năm học này, ý tưởng đó mới thật sự thôi thúc.
“Em viết bức thư này trong vài buổi tối, vừa làm bài tập vừa viết. Em không hy vọng gì nhiều vào sự thay đổi khi gửi bức thư này, nhưng ít ra, việc viết xong bức thư khiến cho em cảm thấy thoải mái hơn vì đã nói được hết những điều mình cảm nhận lâu nay” – nữ sinh này chia sẻ.
Dưới đây là nội dung bức thư.

|
Ảnh minh họa (Đinh Quang Tuấn) |
"Kính thưa các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!
Cháu xin được trút hết nỗi lòng đã giấu diếm suốt bấy lâu nay và cháu, cũng như nhiều bạn học sinh khác mong chờ sẽ nhận được những lời chia sẻ, cũng như ý kiến của các bác lãnh đạo, các phụ huynh và các thầy cô.
Đã nhiều năm nay, hầu như cuộc đời của học sinh chúng cháu chỉ là thức dậy, đi học trên trường, đi học thêm, về nhà và lặp lại. Qua nhiều năm, niềm đam mê học tập của cháu dần mất đi. Cháu bắt đầu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe đến chữ HỌC.
Không biết tự bao giờ, thời gian chúng cháu đi học còn nhiều hơn khoảng thời gian chúng cháu được ngủ. Đối với cháu, càng học cao hơn, kiến thức càng trở nên vô nghĩa.
Cháu biết nói ra điều này thật vô ơn. Để có được những kiến thức hôm nay là công sức đầy gian lao của những người đi trước. Nhưng cháu tự nghĩ, vì sao giáo viên chỉ có thể dạy một bộ môn nhưng bản thân một học sinh phải học những mười mấy môn?
Không chỉ vậy, chúng cháu còn chịu áp lực nặng nề từ thầy cô, phụ huynh và cả xã hội. Một lớp học phải có từ 40 em được học sinh Giỏi, Khá và không được có học sinh Trung bình. Đã đi học thì các môn tổng kết cả năm phải từ 8 điểm trở lên, thậm chí là cao hơn. Tỉ lệ tốt nghiệp của trường sau một năm phải đạt 90% trở lên, có trường phải giữ vững mục tiêu là 100%.
Cháu đã nhiều lần suy nghĩ về những gì chúng cháu đang được học. Càng nghĩ, cháu càng cảm thấy nản hơn khi cháu nhận ra mình gần như không thể tiếp nhận những kiến thức nhà trường dạy.
Bộ não của một người trưởng thành chỉ nặng gần 1400 gam nhưng những người của thế hệ đi trước lại mong chờ chúng cháu học đều, học tốt lượng kiến thức khổng lồ từ hơn mười môn học khác nhau.

|
Ảnh minh họa (Đinh Quang Tuấn) |
Cháu sợ lắm ! Cháu sợ mỗi khi ông mặt trời lại lên báo hiệu một ngày đi học nữa lại đến. Cháu sợ khi điều đầu tiên thầy cô làm khi bước vào lớp là khảo bài, kiểm tra một núi bài tập họ giao cho chúng cháu. Cháu sợ khi tiếng trống giờ về không đồng nghĩa với việc chúng cháu được về nhà nghỉ ngơi mà nó chỉ đơn thuần là giờ ra chơi giữa giờ học chính khóa và giờ học thêm. Cháu sợ khi nhìn các bạn đồng trang lứa ăn vội vàng cái bánh bao và ánh mắt họ đờ đẫn, xa xăm, vô hồn ngồi trên chiếc xe máy giữa dòng người kẹt xe lúc 5h chiều.
Thưa các bác, các bác phụ huynh, các thầy cô!
Còn biết bao nhiêu câu chuyện chưa được kể về những áp lực vô hình mà mọi người đang vô tình đặt lên vai chúng cháu.
“Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” – Đó là điều đầu tiên cháu học được khi bước vào lớp 1. Và cho đến giờ, khi đang ở độ tuổi 15, cháu căm ghét cái câu nói này kinh khủng.
Cháu xin lỗi khi nói ra những điều này, cháu biết việc này sẽ khiến cho những người đi trước khó chịu nhưng cho phép cháu được nói lên nỗi lòng mình: Cháu ghét đi học.
Cháu ghét cái cảm giác bước qua cổng trường, mở cuốn SGK, chép từng trang vở. Cháu cảm giác mình lạc hướng… Từng ngày đi học, chúng cháu quay cuồng với việc học bài, kiểm tra. Những năm tháng dần trôi qua một cách vô nghĩa dưới áp lực của việc học hành, của thầy cô, của gia đình.
Chương trình học hiện tại không cho phép học sinh chúng cháu có quyền sáng tạo. Tất cả bị bó buộc vào những quy luật nhất định và chúng cháu – những người học sinh bắt buộc phải làm theo chứ không được thay đổi.
Chính bản thân chúng cháu còn không hiểu mình đang học vì cái gì, vì ai!
Học vì kì vọng của mọi người xung quanh, học vì điểm số, học để qua được một kì kiểm tra ư? Xong rồi sao nữa?
Cuối cùng sau hơn 20 năm học tập miệt mài, căng thẳng chúng cháu còn phải sống một cuộc đời rất dài và tới lúc đó, chúng cháu sẽ phải áp dụng những kiến thức đã học được vào cuộc sống. Nhưng cháu đã nhiều lần tự hỏi, cháu có thể sử dụng “Chuyển động tròn đều”, “Chiều tăng giảm của hàm số” hay Vectotrong cuộc đời thật như thế nào?
Chúng cháu cứ học rồi lại quên, thầy cô thì cứ lao đầu vào giảng, giao bài tập về nhà nhưng họ chưa bao giờ nói cho chúng cháu nghe ứng dụng của những kiến thức này trong cuộc sống.
Từ một lúc nào đó, mọi người lại đánh giá nhau thông qua những con điểm. Chì vì những con điểm vô giá trị mà đã đẩy biết bao số phận học sinh vào bước đường cùng, đã khiến cho mối quan hệ chữa cha mẹ - con cái và giáo viên – học sinh trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Cuộc sống của những học sinh giờ đây gần như chỉ xoay quanh HỌC. Chúng cháu không biết đến khái niệm nghỉ ngơi, thư giãn. Chúng cháu gần như không còn hiểu được giá trị của những bữa ăn bên gia đình vì gần như suốt một tuần chúng cháu chỉ gần như học thêm đến khi trời tối mịt.
Người bạn ngồi kế cháu, bạn ấy học rất giỏi và các thầy cô đều rất yêu quý bạn ấy. Nhưng bạn ấy khổ lắm. Nhà bạn ấy ở Quận 12 và bạn ấy phải đi xe buýt tới Quận 1 để học thêm mỗi ngày. Từng ngày đi học của bạn ấy bắt đầu từ 5h30 sáng cho tới 11h đêm. Bạn ấy đã kiệt sức rồi, cháu biết điều đấy. Khuôn mặt bạn phờ phạc, ánh mắt bạn bơ phờ, bạn bị thiếu ngủ và đau dạ dày. Những người như bạn cháu không thiếu ngay tại chính TP.HCM này.
Học sinh chúng cháu sống thờ ơ, lãnh đạm, vô cảm và không có kĩ năng sống. Chúng cháu không biết phải làm gì nếu có động đất, sóng thần hay gặp một người bị đột quỵ ngay giữa đường. Người lớn thất vọng vì cách ứng xử của thế hệ trẻ trong khi thế hệ trẻ chúng cháu lại thất vọng vì đang được giáo dục không có định hướng.
Thưa các bác, là một học sinh, cháu đã vô cùng xúc động khi nghe chủ trương không dạy thêm. Cái cảm giác vui mừng chợt chạy qua người cháu khi nghĩ đến cảnh chúng cháu không còn phải còng lưng ra học bài lúc 11h đêm nữa.
Nhưng hiện thực tàn khốc của việc học đã không cho cháu được vui mừng lâu. Trước cảnh mỗi năm đề thi Đại học lại đổi mới một kiểu, trước cảnh cô giáo viên dạy Toán của chúng cháu quảng cáo về lớp dạy thêm của cô một cách bí mật, cháu nhận ra mọi chuyện sẽ không hề tốt lên được, sẽ không bao giờ tốt lên được.
Rồi sau tất cả, khi chúng cháu rời ghế nhà trường, đối diện với cuộc sống thật, chúng cháu lại lơ ngơ, hoang mang vì hoàn toàn không có những kĩ năng sống cần thiết.
Cháu cầu xin các bác, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo: Xin hãy cho chúng con được SỐNG. Xin cho phép chúng con được sống trong những tháng năm tuổi học trò một cách trọn vẹn nhất có thể. Xin đừng quá kỳ vọng vào tụi con để rồi chính những kì vọng ấy khiến cho mọi người thất vọng. Xin đừng chỉ trích chúng con khi bọn con bị điểm kém. Xin hãy hiểu rằng mỗi người chỉ có những khả năng nhất định và bọn con không phải là thiên tài.
Cuối cùng, con xin mọi người hãy hiểu: HỌC SINH CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI MÁY MÓC".
Ban Giáo dục Báo Vietnamnet mở diễn đàn "Tại sao học sinh chán học?". Bạn đọc có ý kiến đóng góp xin gửi về địa chỉ [email protected]. Xin chân thành cảm ơn.
|
" alt=""/>'Cháu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe chữ HỌC”
Việc giải tỏa chung cư cũ lâu nay mất khá nhiều thời gian do khó khăn trong lựa chọn chủ đầu tư, cư dân chưa đồng thuận về chính sách bồi thường…Không chỉ riêng chung cư “ma” 727 Trần Hưng Đạo, quận 5 (Pháp Luật TP.HCM ngày 1-6 đã phản ánh), TP.HCM còn có hàng trăm chung cư cũ đã xuống cấp nghiêm trọng. Đa số các chung cư này được xây dựng trước năm 1975, hạ tầng hư hỏng tới mức không thể sửa chữa. Thế nhưng nhiều năm qua, hàng chục ngàn con người vẫn đang phải sống trong điều kiện như thế…
Biết nguy hiểm nhưng vẫn bám trụ
Cụm chung cư Ngô Gia Tự, phường 2, quận 10 được xây dựng vào năm 1968. Sau gần 50 năm tồn tại, cụm chung cư trở nên xập xệ tới mức “đừng đi mạnh chân quá kẻo vữa trên trần rớt xuống” - một cư dân khuyên chúng tôi.
Tại cụm chung cư này, nhiều mảng tường bong tróc nặng nề, trần, đà nhiều chỗ nứt nẻ lộ cả sắt. Hành lang và tường lúc nào cũng ẩm ướt do hệ thống nước bị rò rỉ. Ở chân cầu thang, rác thải vứt lung tung, bốc mùi nồng nặc. Một số căn hộ bỏ không, cửa mục nát, lũ chuột vô tư chạy tới chạy lui. Mặt sau các lô X, L, U trước đây có lối vào nhưng giờ đã bị khóa chặt.
Anh Trần Đức Nam, ngụ khu L, cho hay phải khóa cửa sau để không cho con nít đi vào khu vực nguy hiểm. “Sống ở đây cực lắm. Mưa to tạt thẳng vào nhà, nhiều người phải dùng bạt che mới đỡ phần nào. Hết mưa là sàn nhà đầy nước đọng, lại phải hì hụi đi lau nhà” - bà Nguyễn Thị Xến (16-17 lô H, chung cư Ngô Gia Tự) nói thêm.
Tại chung cư Vĩnh Hội (quận 4) tình hình cũng không khá gì hơn. Thậm chí có hộ dân dán thông báo cho thuê nhà, nhiều người đến xem rồi không dám thuê. Lý do thì ai cũng hiểu! Bà Võ Thị Bạch Tuyết cho hay chung cư này được xây dựng trước năm 1970, dân số trên 18 tuổi khoảng 1.000 người. Chung cư gồm ba lô A, B, C nối thành hình chữ U. Nhìn bề ngoài nơi đây cũng xuống cấp y hệt chung cư Ngô Gia Tự: Phần tường cũ nát, rêu bám thành mảng loang lổ, dây điện chằng chịt khắp nơi. Hành lang nối lô A và B bị lún sụp nặng, chân cầu thang rác thải vứt lung tung…
Trong khi đó, chung cư 350 Hoàng Văn Thụ, quận Tân Bình (xây năm 1968) rất hoang vắng, chẳng khác gì chung cư “ma” 727 Trần Hưng Đạo. Tại đây, nhiều căn hộ bị bỏ hoang, bên trong đồ đạc cũ mục nát, sàn nhà ứ đọng nước bẩn trông rất nhếch nhác. “Hơn 100 hộ đã di dời khỏi chung cư, chỉ còn 10 hộ trụ lại vì chưa có chỗ ở mới hoặc chưa đồng tình về mức bồi thường. Sắp tới tôi cũng sẽ di dời bởi chung cư này giờ hoang vắng, sống thấy nguy hiểm quá” - bà Luật, giữ xe tại chung cư, cho biết.
Đặc biệt, chung cư 192 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 3 từ lâu đã bị bỏ hoang. Toàn bộ người dân tại đây đã chuyển đi nơi khác nhưng đến nay công trình này vẫn chưa được giải tỏa. Phía trước chung cư này có một tiệm bánh xèo (số 190 Nam Kỳ Khởi Nghĩa) khá lớn. Nhiều người lo ngại lỡ chung cư xảy ra chuyện gì, các thực khách sẽ gặp nguy hiểm.
 |
“Nếu Nhà nước xây mới chung cư, tôi chỉ mong được bố trí tái định cư ngay tại đây với một căn hộ có diện tích tương xứng” - bà Trần Thị Em, 113C chung cư Vĩnh Hội. Ảnh: MINH HUỆ

Một góc của chung cư Ngô Gia Tự. Ảnh: M.HUỆ
|
Chưa tìm được tiếng nói chung
Chủ trương cải tạo, xây mới chung cư cũ để đảm bảo an toàn cho cư dân đã được TP.HCM đề ra từ nhiều năm trước. Tuy nhiên, bấy lâu nay hiệu quả thực hiện chưa cao. Ông Nguyễn Thanh Bình, Phó Chủ tịch UBND quận 3, xác nhận: Giải tỏa chung cư xuống cấp là một chủ trương lớn, rất cần thiết. Tuy nhiên, quá trình mời gọi đầu tư, quá trình thực hiện chậm hay nhanh còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố, liên quan đến nhiều sở, ngành.
“Với chung cư 192 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, lãnh đạo quận sẽ làm việc với chủ đầu tư (Công ty Xây dựng Thương mại Sài Gòn 5) và các sở, ngành liên quan, đề nghị phải chốt lại thời gian thực hiện. Sau đó, chúng tôi sẽ báo cáo lại cho TP” - ông Bình nói.
Trong khi đó, lãnh đạo UBND quận 10 cho biết: Từ năm 2000 đến nay, quận 10 giải tỏa được 15 lô chung cư cũ với hơn 1.650 căn hộ, đã xây mới tại các khu vực này bốn chung cư với 947 căn. Ngoài kế hoạch tháo dỡ 9/23 lô chung cư cũ có nguy cơ sụp đổ trên địa bàn, quận đã chỉ đạo Công ty TNHH MTV Dịch vụ công ích quận 10 lập kế hoạch sửa chữa các lô chung cư cũ, hư hỏng sau khi có kết quả kiểm định chất lượng.
“Việc giải tỏa chung cư cũ lâu nay mất khá nhiều thời gian do quận gặp khó khăn trong lựa chọn chủ đầu tư, đồng thời giữa cư dân và Nhà nước có những vấn đề chưa đồng thuận; khung chính sách về bồi thường chưa cụ thể... Hiện quận đang cân đối quỹ nhà tái định cư trên địa bàn để phục vụ cho việc di dời, giải tỏa các lô chung cư đã có trong kế hoạch 2015-2020. Quận cũng đã xây dựng kế hoạch cải tạo, xây dựng lại chung cư theo Nghị định 101/2015, khi được UBND TP phê duyệt, quận sẽ công bố để người dân biết” - đại diện quận 10 cho hay.
Trong khi đó, đa số cư dân được hỏi ý kiến cho hay rất ủng hộ chủ trương xây mới chung cư cũ của TP.HCM nếu được bồi thường, bố trí tái định cư thỏa đáng. Theo họ, Nhà nước cần bố trí tái định cư tại chỗ để gia đình họ không bị thay đổi môi trường sống bấy lâu nay.
“Tôi sống ở đây đã 46 năm, nhà rộng 32m2, đủ cho hai mẹ con. Ở chung cư này tuy cũ nhưng đi qua cầu Ông Lãnh là vào trung tâm Sài Gòn, rất tiện cho việc đi dạy học của con trai. Nếu Nhà nước xây mới chung cư, tôi chỉ mong được bố trí tái định cư ngay tại đây với một căn hộ có diện tích tương xứng” - bà Trần Thị Em, 113C chung cư Vĩnh Hội, bày tỏ.
Theo báo Pháp luật
Một góc của chung cư Ngô Gia Tự. Ảnh: M.HUỆ
" alt=""/>Sống sợ hãi trong chung cư cũ