Bước chân đi làm, tôi nhận thức được áp lực cuộc sống và tự nhủ yêu đương cần lựa chọn. Chồng có thể không cần đẹp trai hay quá giàu có nhưng ít nhất phải có công việc ổn định, kinh tế vững vàng. Tôi không đề cao lối sống vật chất nhưng "có thực mới vực được đạo". Nghèo mà hạnh phúc cũng có, nhưng cãi vã chia ly nhiều hơn.
"Người tính không bằng trời tính", cuối cùng tôi lại yêu chàng trai hầu như chẳng có gì. Gia đình anh khá phức tạp, bố anh có tiền án, đã ly hôn. Anh bỏ đại học giữa chừng, nay theo người quen làm tự do chuyên về điện tử điện lạnh.
Chúng tôi tình cờ quen nhau khi anh đến phòng trọ tôi sửa điều hòa. Không hiểu sao ngay lần đầu gặp, anh đã nói với tôi rất nhiều chuyện, tâm sự như lâu lắm chẳng có ai lắng nghe anh. Lúc đầu, tôi chỉ coi anh như một người bạn rồi bị sự quan tâm, nhiệt thành của anh đánh gục lúc nào không hay.
Từ ngày yêu nhau, tôi được bạn trai cưng chiều hết mực. Anh không có điều kiện mua cho tôi những món quà đắt đỏ hay đưa tôi đi du lịch đây đó. Anh yêu tôi bằng những quan tâm cực kỳ chu đáo, bằng những phút giây cạnh bên bất kể lúc nào tôi muốn và những lời yêu thương, cử chỉ dịu dàng.
Anh có thể ngồi hát hết bài này sang bài khác đến khản giọng theo yêu cầu của tôi, cõng tôi đi mấy vòng bờ hồ chỉ vì tôi thích đi dạo nhưng chân tôi đau không đi nổi.
Anh nói anh yêu tôi như phát cuồng, cảm giác như mỗi ngày không gặp tôi vài lần thì bứt rứt không yên, không làm gì được.
Có lẽ vì yêu nhiều nên ghen nhiều, anh ngày càng kiểm soát tôi. Anh gọi điện mà tôi không biết để nghe, anh đến nhà buổi tối mà tôi không có nhà, anh đều khó chịu tra hỏi.
Thái độ vô lý của anh khiến tôi nhiều lần giận dỗi. Anh nói vì biết tôi xinh đẹp, nhiều người để ý nên sợ mất. Mỗi lần tôi giận, nếu chưa chịu tha lỗi, anh nhất định không về, kể cả bỏ làm đứng ở cổng cơ quan tôi chờ đợi hết ngày để gặp.
Thời gian mới yêu, tôi còn cảm thấy hạnh phúc, thấy người yêu như vậy là hết lòng nhưng càng yêu, càng thấy không ổn. Chị gái tôi nghe kể cho rằng, kiểu người như anh không nên yêu. Đàn ông ngoài yêu đương phải lo sự nghiệp hàng đầu, còn anh chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo tôi, e rằng tương lai không mấy sáng sủa.
Một lần lúc ngồi cạnh nhau, anh dụi đầu vào vai tôi, thủ thỉ: "Không có em, chắc anh chết mất. Đời này anh mà không lấy được em, anh cũng chẳng để ai có được em hết".
Lời anh nói khiến tôi nổi da gà. Tôi nghĩ đến những vụ án mạng vì tình cảm gần đây, lòng bỗng trào dâng nỗi sợ hãi.
Chị tôi từng nói, thật ra yêu phải một gã sở khanh không đáng sợ, không yêu người này thì yêu người khác, đàn ông tử tế không thiếu.
Sợ nhất là yêu phải những kẻ cuồng si, sẵn sàng vì yêu mà chết. Những kẻ ấy ngoài tình yêu ra hầu như chẳng có gì. Với họ, tình yêu là lẽ sống, là sinh mạng. Yêu những kiểu người đó rất khổ, mà không yêu nữa có khi lại là bi kịch.
Tôi nghĩ đến một ngày, nếu tôi muốn rời bỏ anh, chắc anh chẳng để yên cho tôi từ bỏ. Anh ấy có thể làm ra những chuyện gì, thật khó mà đoán được.
Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định nghỉ việc, chuyển chỗ ở, cùng lắm về quê xin việc hoặc đi nơi khác thật xa. Tôi chỉ là cô gái tỉnh lẻ đơn thuần, ước mơ có một công việc để làm, gặp một người đàn ông tử tế để yêu và lấy làm chồng, sống một cuộc đời bình thường, yên ổn.
Tôi còn trẻ để yêu và làm lại từ đầu, không thể cứ ở trong mối quan hệ cảm thấy không an toàn và nhiều lo lắng như vậy. Đã có rất nhiều cô gái chịu bất hạnh vì yêu lầm người.
Suốt một tuần qua, điện thoại tôi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh. Anh từ nói nhớ thương, van xin đến dọa dẫm. Anh nói anh sẽ chết, khiến tôi cả đời sống trong hối hận vì bỏ rơi anh.
Nếu là trước đây, nghe những lời này, tôi sẽ nao núng. Nhưng bây giờ, tôi hiểu rõ, một người đến mạng sống của mình còn không coi trọng, chắc chắn anh ta cũng không coi trọng mạng sống của tôi.
Yêu đương không có nghĩa là mù quáng. Yêu đương nhưng vẫn phải tỉnh táo để được sống cuộc đời rất tươi đẹp này.
Theo Dân Trí
Hiện Đoàn Thu Thuỷ được đánh giá đang ở top đầu cuộc đua tới vương miện. Không chỉ được đánh giá cao trên sân khấu, Đoàn Thu Thuỷ còn ghi điểm ở hậu trường cuộc thi. Cô chiếm được tình cảm, sự yêu mến của các đối thủ nhờ tính cách hoà đồng, thân thiện, luôn hết lòng giúp đỡ mọi người.
Trong cuộc thi, Đoàn Thu Thuỷ và đại diện Thái Lan được đánh giá là có sắc vóc, kỹ năng trình diễn ngang ngửa. Đoàn Thu Thuỷ đã không ngần ngại cho đại diện Thái Lan mượn một trong những bộ trang phục đẹp nhất của mình để tham gia các hoạt động quan trọng của cuộc thi. Đại diện Thái Lan đã bày tỏ lời cảm ơn Đoàn Thu Thuỷ bằng một clip tự thực hiện.
Bên cạnh đại diện Thái Lan, Đoàn Thu Thuỷ còn sẵn sàng chia sẻ trang phục của mình cho nhiều thí sinh khác như đại diện Ghana hay Somalia… Cô còn thường xuyên hướng dẫn các thí sinh đi catwalk và kỹ năng tạo dáng trước ống kính. Sự nhiệt tình, hết lòng của Thu Thủy khiến cô được các thí sinh yêu quý.
“Việc tôi thường xuyên giúp đỡ, hỗ trợ các đối thủ không phải việc gì to tát cả. Tôi nghĩ, đó là nét tính cách chung của người Việt mình, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác khi cần. Nhiều đại diện Việt Nam trên các đấu trường quốc tế cũng vậy, luôn hỗ trợ bạn bè khi gặp khó khăn”, cô nói.
Thu Thủy bày tỏ hạnh phúc khi được các thí sinh quý mến, nhớ đến mình là một cô gái Việt Nam thân thiện. Người đẹp cũng nỗ lực để mọi người ấn tượng tốt về mình - một đại diện Việt Nam, đại diện cho con người, các cô gái Việt tại cuộc thi.
Tối 18/1, chung kết Miss Global 2023 sẽ chính thức diễn ra tại Cambodia. Miss Global (Hoa hậu Toàn cầu) là một trong những cuộc thi sắc đẹp dành cho nữ giới trên thế giới. Mỗi năm cuộc thi đều thu hút đông đảo thí sinh từ các nước tham gia. Việt Nam đã từng cử các đại diện đi thi, gần nhất là Mỹ Duyên năm 2019 và Đoàn Thị Hồng Trang năm 2022.
Khôi Nguyên
![]() |
Tôi đã được nghe về anh – một giáo sư từng phải "loay hoay kiếm tiền" vì đồng lương ít ỏi – trong những năm đầu rất khó xin được đề tài để thực hiện nghiên cứu của mình. Quãng thời gian đó, anh đã vượt qua như thế nào?
Hồi mới về Việt Nam, tôi cũng vừa phải đi dạy, vừa đi làm thêm ở công ty bên ngoài. Số tiền tích lũy được chỉ giúp gia đình tôi "cầm cự" được vài ba năm. Trong khi suốt những năm đầu về nước, tôi không xin được đề tài nghiên cứu đủ lớn đề đầu tư cho hướng nghiên cứu của mình.
Đến năm 2009 bắt đầu có Quỹ Khoa học Công nghệ quốc gia (Nafosted), tôi có thể "sống được nhờ khoa học" khi được làm chủ nhiệm đề tài.
Những ngày đầu tiên trở về nước như anh kể là một khởi đầu rất khó khăn. Có kỷ niệm nào khiến anh thấy nhớ nhất cho đến tận bây giờ?
Hồi mới về Việt Nam, tôi phải làm cả ở công ty bên ngoài thì mới đủ sống. Hồi đó, cứ 5 giờ chiều chúng tôi lại xách xe đi làm công ty về buôn bán thiết bị khoa học kỹ thuật. Làm buổi tối, rồi làm cả vào những ngày cuối tuần, tiền cũng chẳng dư giả gì.
Tôi phải xây dựng phòng thí nghiệm từ hai bàn tay trắng. Toàn bộ thiết bị chúng tôi mua từ "chợ trời" về lắp. Có hôm nghỉ hè, anh em mặc cả quần sóoc đi làm như công nhân, để xây dựng các thiết bị thí nghiệm, vì nhóm có mục tiêu mỗi kỳ hè phải xây dựng được một hệ thí nghiệm.
Một hôm, có ông giáo sư người Hàn Quốc đến thăm tôi. Ông rất ngạc nhiên khi thấy tôi – khi ấy đã là phó giáo sư – lại mặc quần sóoc đi dựng thiết bị thí nghiệm. Sau đó khi trở về Hàn Quốc, ông ấy đã mua một hệ thí nghiệm có giá hơn 20.000 USD gửi sang Việt Nam để tặng tôi. Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi có được một thiết bị hiện đại như thế.
Vượt qua quãng thời gian đó, cho đến hiện tại, điều gì khiến anh hài lòng nhất khi nhìn lại suốt quãng thời gian đã qua?
Có lẽ là việc được làm khoa học thực sự. Đó là một trải nghiệm rất thú vị. Ví dụ, khi mình gửi đăng một bài báo, rồi chờ đợi kết quả phản biện, có khi đến 3, 4 tháng, rồi vỡ òa trong hạnh phúc khi nhận được thư thông báo là bài báo được chấp nhận đăng trên các tạp chí uy tín. Đó là cảm xúc vô cùng sung sướng.
Nhiều người hỏi tôi có hơn 130 bài báo rồi viết làm gì nữa. Nhưng đó là cái khiến mình cảm thấy thích thú. Tôi không bao giờ đặt mục tiêu về số lượng mà cái đích tôi hướng tới là những bài báo đỉnh cao.
Bài báo đỉnh cao?
Đó phải là bài báo làm hoàn toàn bằng nội lực Việt - “100% made in Viet Nam”, không có tên của bất kỳ ông giáo sư nước ngoài nào và được đăng trên các tạp chí khoa học thuộc vào top 1% cao nhất của thế giới.
Việc mời một ông giáo sư nổi tiếng nước ngoài cùng đứng tên trong bài báo có thể sẽ khiến bài báo dễ được xếp hạng cao, nhưng như thế mình cảm thấy chưa thực sự “sướng” vì chưa khẳng định được đẳng cấp khoa học của nước mình.
![]() |
Xin được tò mò một chút, những người cùng thế hệ như anh, làm khoa học ở nước ngoài, họ đã đi đến đâu rồi?
Một số người bạn của tôi ở lại hiện đã làm giáo sư và có vị trí vững chắc tại Mỹ. Nhưng số đông còn lại thì đi làm công ty với mức lương khoảng 3.000 – 5.000 USD, cuộc sống ở đó khá an nhàn với một khoản lương đủ để nuôi gia đình.
Các trường đại học tư thục đang nổi lên và có nhiều thành tựu về “kết quả bài báo nghiên cứu”, tức định hướng nghiên cứu. Tuy nhiên, cũng đã có những cảnh báo về việc “chạy theo xuất bản bài báo bằng mọi giá” trong khi nhiệm vụ của đại học vẫn chưa đáp ứng tốt về nhu cầu nhân lực chất lượng cho thị trường. Anh có lưu tâm gì về điều này?
Cần phải khẳng định nghiên cứu là một thuộc tính của trường đại học. Còn việc nhiều trường “chạy theo xuất bản bài báo bằng mọi giá” như bạn nói thì tôi nghĩ còn tùy vào quan điểm từng trường.
Để có được một công bố khoa học chất lượng thực sự bằng nội lực thì trước tiên các trường phải thu hút được nhiều nhà khoa học xuất sắc, phải có tiềm lực về tài chính để có thể đầu tư cho nghiên cứu cũng như tạo môi trường và cơ chế để giữ chân được người tài. Và không phải trường đại học nào cũng có điều kiện được đầu tư mạnh mẽ để thực hiện điều đó.
Do vậy, đâu đó cũng có thể có những trường chọn “một cách nào đó” để có được các công bố khoa học ISI, nhanh và đơn giản hơn là đầu tư xây dựng đội ngũ nhà khoa học thực sự, một cách làm tốn kém và mất nhiều thời gian, công sức.
Nhưng tôi khẳng định, không có trường nào chỉ mải chạy theo nghiên cứu mà bỏ lơ nhiệm vụ đào tạo cả. Nghiên cứu mang lại uy tín và danh tiếng của trường, còn đào tạo là sự sống của một trường đại học. Đào tạo mà không tạo ra được một sản phẩm xã hội dùng được thì là coi như hỏng. Tôi nghĩ, một vị giáo sư, tiến sĩ hoạt động nghiên cứu nghiêm túc chắc chắn lên lớp giảng dạy cũng sẽ rất hấp dẫn.