Bà Ong có mái tóc bạc và một phong thái tự tin, đẳng cấp.
"Tôi rất ngại chụp ảnh, nhưng tôi nghĩ nếu một người hoàn toàn xa lạ nhìn thấy mình và đặt vào mình nhiều lòng tin như vậy, tại sao mình lại nghi ngờ chính bản thân mình...", bà Ong (hiện 65 tuổi) nhớ lại cơ duyên đầu tiên đưa bà tới với nghề người mẫu khi tuổi đã không còn trẻ.
Với mái tóc bạc và một phong thái tự tin, đẳng cấp, bộ ảnh đầu tiên mà bà Ong thực hiện đã ngay lập tức thu hút các nhãn hàng khác trong nền công nghiệp thời trang Singapore.
Là một người hướng nội, sống lặng lẽ, bà Ong Bee Yan không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành người mẫu, nhất là khi đã ở tuổi ngoài 60.
Sau đó, các lời mời liên tục tìm đến bà Ong, bà xuất hiện trong các bức ảnh quảng cáo cho thương hiệu thời trang, hãng mỹ phẩm, trong các bộ ảnh đăng tải trên các tờ tạp chí dành cho phụ nữ, tạp chí thời trang...
"Tôi quyết định sẽ đối diện với nỗi sợ của mình, sẽ bước ra khỏi vùng an toàn của mình, thách thức bản thân mình. Tôi tự nhủ mình phải trân trọng bản thân và tuổi tác, không để vấn đề tuổi tác giới hạn mình", bà Ong chia sẻ.
Trong khi nhiều người bạn của bà bắt đầu bước vào giai đoạn nghỉ ngơi, bà Ong lại tìm thấy những cuộc hành trình mới trong công việc và cuộc sống.
Trước đây, bà Ong từng làm công việc thiết kế đồ họa. Từ năm 2016, bà quyết định bán cà phê pha sẵn đóng chai cùng với chồng, đó là công việc kinh doanh nhỏ với quy mô gia đình. Đến năm 2019, bà bắt đầu bén duyên với nghề người mẫu.
Vậy là bà Ong vừa vận hành công việc kinh doanh cà phê của hai vợ chồng, vừa tham gia các buổi chụp hình thời trang. Các cộng sự của bà trong lĩnh vực thời trang đa phần là những người trẻ: "Chính nhờ gặp gỡ, hợp tác với người trẻ mà tôi học được rất nhiều từ họ, tôi học được cách sử dụng mạng xã hội hiệu quả và từ đó phát triển công việc kinh doanh cà phê".
Hiện tại, bà Ong sử dụng thành thạo mạng xã hội Instagram.
Hiện tại, bà Ong sử dụng thành thạo mạng xã hội Instagram, bên cạnh tài khoản quảng bá cho sản phẩm cà phê của gia đình, bà Ong còn có một tài khoản cá nhân để chia sẻ về bản thân trong công việc và đời sống gia đình. Bà Ong muốn đưa lại cách nhìn nhận mới mẻ và tích cực về phong cách sống năng động của người già ở tuổi nghỉ hưu.
"Tôi hy vọng có thể khuyến khích người già bước ra khỏi vùng an toàn của họ, tự thử thách bản thân và chứng minh rằng người già vẫn có thể trở nên mới mẻ, hữu ích", bà Ong tâm sự.
Hiện tại, vợ chồng bà Ong còn tích cực thực hiện những hoạt động bảo vệ môi trường, họ thu nhặt những món đồ nội thất cũ bị bỏ đi rồi đem về phục chế, làm mới, giúp những món đồ ấy hữu ích trở lại.
Với bã cà phê từ hoạt động kinh doanh cà phê pha sẵn đóng chai của gia đình, bà Ong dùng để tạo nên sản phẩm tẩy da chết. Bà Ong hy vọng sẽ có thể tạo thêm công việc cho những thanh niên khuyết tật từ những hạng mục công việc mà mình đang theo đuổi.
Bà Ong cũng rất yêu động vật, bà đang nuôi 4 con mèo hoang, hàng tháng, bà đều trích một phần thu nhập của mình để mua đồ ăn cho vật nuôi, rồi đem quyên tặng các tổ chức chuyên chăm sóc vật nuôi đi lạc.
Theo Dân Trí
Cùng nhau đạp xe hơn 60km để được chiêm ngưỡng tận mắt cây cầu biểu tượng nối 2 tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, 3 cụ bà đến từ Yên Thành khiến nhiều người cảm phục bởi tinh thần "chịu chơi" của mình.
" alt=""/>Người mẫu 65 tuổi 'chất lừ' đang dẫn đầu làng mốt SingaporeLúc đó xe đã tới bến nên câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang ở đó. Tuy vậy, tôi vẫn mang nỗi thắc mắc trong lòng. Khi lên xe ôm, tôi bị dồn vô giữa trên chiếc xe chở ba nên không kể thêm được gì. Xe chạy chừng 20 phút thì bà ta nói với chú xe ôm: “Em cho thằng nhỏ xuống chỗ Ngã ba Cây Khế nghen”.
Tôi không biết chỗ đó tên gọi là Ngã ba Cây Khế nhưng nhìn con đường đê ngoằn nghèo, hai bên là hàng trâm bầu, tôi nhớ ngay đường về nhà ngoại. Tôi cám ơn người phụ nữ đã chỉ đường, cám ơn bà đã trả tiền xe cho tôi rồi chạy một mạch về nhà ngoại.
Trong thấy tôi, cậu út hết hồn: “Trời ơi, tưởng cháu nói chơi, ai dè mày về thiệt. Vô đây, vô đây... Ngoại yếu lắm rồi”. Cậu kể mấy bữa trước ngoại đi ruộng về, tự dưng nằm lăn ra bất tỉnh. Sau đó ngoại tỉnh dậy nhưng rất yếu. Cậu đòi chở ngoại vô bệnh viện nhưng ngoại nhất quyết không chịu đi. Khi tôi về tới thì ngoại đã á khẩu, chỉ ú ớ chớ nói không thành lời. Tới tối thì ngoại mất.
Mẹ tôi không kịp về để thấy mặt ngoại lần cuối. Mãi đến hôm chôn ngoại mẹ và cha dượng tôi mới về. Mẹ khóc ngất, trách cậu sao không chờ mẹ về nhưng cậu bảo đã coi ngày giờ rồi, không chậm trễ được. Mẹ ở tới mở cửa mả xong thì quay về Sài Gòn, tôi muốn ở lại chơi với cậu nhưng mẹ nhất quyết không cho: “Về còn đi học nữa, ở lại làm gì?”. Cậu thấy vậy thì năn nỉ: “Đang nghỉ hè mà, cho nó chơi vài bữa nữa đi. Học gì mà học dữ vậy?”. Cuối cùng mẹ gia hạn thêm cho tôi 2 ngày.
Trong 2 ngày đó, đã đủ cho tôi tra vấn cậu về những lời nói mình nghe được trên xe. Cuối cùng, cậu tôi đành thú nhận: Mẹ tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, lúc sanh tôi thì bị băng huyết suýt bỏ mạng nên ngoại và cậu phải đem tôi gởi vô chùa... Lúc tôi được 6 tháng mẹ vô chùa xin lại rồi đem tôi lên Sài Gòn ở luôn tới giờ. Năm tôi 6 tuổi, mẹ quen với cha dượng tôi bây giờ và nói với ông tôi là con của người chị đã mất. Mẹ cũng dặn tôi như vậy. Lúc đó tôi cũng có buồn nhưng mẹ an ủi: “Dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ đã nuối nấng con từ nhỏ, coi con như con ruột...”.
Mẹ còn nói rất nhiều nhưng lúc đó tôi không hiểu hết và cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất đọng lại trong thâm tâm tôi là, tôi không phải do mẹ sinh ra. Tôi phải chấp nhận nhường nhịn hết tình yêu thương cho những đứa con ruột của mẹ với cha dượng sau này. Đổi lại tôi phải chịu đòn roi, chửi mắng, nhục mạ, của cả mẹ lẫn người đàn ông sau này của mẹ.
Ấy vậy mà 6 năm sau, sự thật lại bị lật ngược hoàn toàn. 12 tuổi, tôi đủ bất mãn để không muốn trở về với người đã rủ bỏ mình. Thế nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Khi đưa tôi ra xe về Sài Gòn, cậu căn dặn: “Con đừng có nói với mẹ là cậu kể cho con nghe, nếu không mẹ con sẽ giận cậu”.
Tôi mang nỗi ấm ức của một đứa con bị từ bỏ suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ không thể hiểu vì sao tôi từ một đứa trẻ ngoan hiền lại trở thành cứng đầu, cứng cổ, khó dạy, khó bảo như vậy... Mẹ không tìm hiểu mà chỉ biết trách móc, giận dữ, khóc lóc... Và mỗi khi như vậy, sự căm ghét, khinh bỉ của tôi đối với mẹ càng đầy lên.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. Tôi chỉ nói với mẹ điều này khi thủ tục đã xong xuôi. Mẹ tôi lại khóc lóc, lại trách móc, lại giận dữ. Cuối cùng mẹ gào lên: “Trời ơi sao tôi khổ thế này? Nuôi nấng nó mười mấy, hai chục năm trời, giờ nó nói đi là đi... Đồ vô ơn. Biết vậy hồi đó tôi bỏ nó luôn trong chùa”.
Câu nói vô tình của mẹ khiến cơn giận của tôi bùng lên. Tôi nhìn mẹ lom lom: “Đúng rồi, lẽ ra hồi đó mẹ phải bỏ con luôn trong chùa chớ đem về làm gì? Giờ mẹ hối hận rồi hả? Lương tâm của mẹ để đâu khi nỡ đem con của mình vứt bỏ như vậy?”.
Tôi còn nói nhiều lời rất cay nghiệt nữa trước khi vào phòng đóng sầm cửa lại. Không biết mẹ có hiểu hết những điều tôi nói hay không nhưng hôm sau mẹ ngã bệnh phải nhập viện cấp cứu. Cha dượng gọi cho tôi: “Con vô thăm mẹ đi, mẹ muốn gặp con”. Tôi trả lời cộc lốc: “Con không vô”.
Tôi cũng không ở nhà mà đăng ký tua du lịch Sapa, sau đó tôi quay về Mỹ Tho thăm cậu. Mẹ tôi lại gọi, cha dượng gọi, tôi không thèm nghe máy. Cho đến cách nay 2 ngày, tôi nhận được tin nhắn của cha dượng: “Mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn gặp con. Đừng để sau này phải ân hận”.
Tôi chẳng có gì phải ân hận. Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ khi đã không dám nhìn nhận, không dám yêu thương chính núm ruột của mình. Thế nhưng cha dượng cứ bám riết quấy rầy tôi bằng những tin nhắn... Ông ta nói rằng mẹ tôi không thể nói chuyện, không thể ăn uống. Tôi biết ông ta chỉ cường điệu cho tôi mủi lòng...
Còn đúng một tuần lễ nữa tôi sẽ lên máy bay. Tôi đang mong cho giây phút đó nhanh đến để tôi thoát khỏi gánh nặng đang đè lên cuộc sống của mình; lấy đi của mình những bình yên, thanh thản mà lẽ ra tôi phải có được kể từ lúc sinh ra làm con người trên thế gian này...
(Theo NLĐ)" alt=""/>Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ...Kem dưa hấu có vị thanh mát, ngọt dịu, vừa thơm ngon lại giải nhiệt hiệu quả. Cách làm kem dưa hấu cũng khá đơn giản. Bạn có thể dễ dàng thực hiện tại nhà, với vài nguyên liệu đơn giản.
" alt=""/>Mẹo làm trứng chiên giòn kiểu mới