Các em thương,
Từ năm Canh Ngọ - 1930 đến năm Giáp Tuất – 1934 do ý kiến bất đồng của một số Chức sắc Đại Thiên Phong khiến nội tình Đạo Cao Đài bị phân hóa, Đức Lý Giáo Tông và Đức Phạm Hộ Pháp cùng ký ban hành 8 Đạo Nghị Định nhằm chấn chỉnh nền Đạo, trong đó có Đạo Nghị Định thứ tám ban hành năm Giáp Tuất - 1934, điều thứ nhất Đạo Nghị Định này ghi:
"Những chi phái nào do bởi Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ làm gốc lập thành mà không do nơi mạng lịnh Hội Thánh thì cả chúng sanh chẳng đặng nhìn nhận là của Chí Tôn và phải định quyết là Bàn Môn Tả Đạo”.
Sau năm 1975, một số đồng đạo Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh di tản ra nước ngoài sinh sống, tập trung khá đông tại Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Vì lòng “Thương Thầy, Mến Đạo” một số Chức Sắc Cửu Trùng Đài cùng với ít vị Hiền Tài Ban Thế Đạo Chi Thế Hiệp Thiên Đài sống ở Mỹ đã qui tụ niềm tin đồng đạo Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh, lập các bộ phận tạm để giúp lẫn nhau giữ vững đức tin, thờ Thầy, tu thân, lập âm chất theo sự hiểu biết của mình lúc còn ở tại Việt Nam. Những tổ chức này lẽ ra phải xin được sự nhìn nhận của Hội Thánh tại Tòa Thánh Tây Ninh mới hợp lệ. Nếu không vậy thì là tự lập quyền riêng, xa rời nguồn cội.
“Châu Đạo California” chính là một tổ chức xa rời nguồn cội. Cái gọi là Châu Đạo, Tộc Đạo... là do một số Chức sắc hàng Giáo Hữu và Hiền Tài lưu vong định cư tại Hoa Kỳ tự lập, chưa được Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh công nhận (Các vị Giáo Hữu Thái Cầm Thanh, Thượng Màng Thanh, Ngọc Ngọc Thanh theo gia đình đi tị nạn chánh trị, một số vị vốn là viên chức, sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa như Hiền Tài Phạm văn Khảm ..., sau khi Miền Nam thất thủ đã đi học tập cải tạo và may duyên được xuất cảnh sang Hoa Kỳ). Việc hành đạo của nhóm người này không do sự dẫn dắt của Hội Thánh cấp trên, tự tổ chức nhiều bộ phận, tự vẽ ra chương trình hành sự, tự biên tự diễn theo ý riêng, nên nó là “một tổ chức ngoại đạo nếu không nói là bàng môn, tả đạo".
Vì tự lập quyền riêng, do vậy việc hành sự của nhóm người này không thể nói là thuộc Tòa Thánh Tây Ninh. Hội Thánh hiện nay cũng không đả động gì đến “tổ chức này”, vì niềm tin là sự tự nguyện, không ai trói buộc ai phải tin theo. Ngặt nỗi, “tổ chức tự lập này” lại muốn “đảo chính Hội Thánh hiện tại ở Việt Nam”. Họ đã dùng những từ ngữ “dao to, búa lớn, bất kính tôn trưởng, quy chụp này nọ thật thô thiển”, đả kích một Hội Thánh đã hết sức Từ Bi đối với họ! (Hội Thánh hiện nay tại Tòa Thánh Tây Ninh chưa một lời nói nặng với số tổ chức và những người tự lập ấy).
Cái hám vọng của các người này thật quá lớn, nhưng ngoài tài sức của họ, nên họ phải vận dụng các sức mạnh quơ quào được ở chung quanh, trong đó có các em!
Còn việc “quốc gia đại sự của Nhà Nước Địa Phương” thì Hội Thánh đã có quy định Chức sắc không được tham gia, là để giữ sự “trung dung” cho “Nền Đại Đạo Cao Đài Được Dung Thông Toàn Thế Giới”. Những người có học vấn như quý vị Hiền Tài tất phải hiểu rõ, suy nghĩ sâu xa lẽ thiệt hơn, cân nhắc điều được mất, có cách ứng sử phù hợp tình hình để xứng đáng là bậc “Trí Thức”...
Thời thế đã thay đổi quá nhiều, mà luận điệu của Hiền Tài Phạm văn Khảm lại mang “tính cổ trang”, quá giống kiểu “Quân Tử Tàu” ... , đã cho mọi người thấy rõ anh ta muốn gì khi giật dây, cổ động số Thanh Thiếu Niên Cao Đài Hải Ngoại nuôi lòng căm hận với Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh hiện tại tại nội địa Việt Nam. Vì rằng “tại sao Hội Thánh không chịu chống cự lại, mà vâng phục quy định luật pháp của Nhà nước Cộng Sản đang là chủ nhân của đất nước Việt Nam”, mà quên rằng nơi đó Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh đang công khai đặt cơ quan Trung ương để điều hành việc Đạo!
Ở Mỹ, các em đang sống công khai giữa cộng đồng thì các em có phải tuân thủ luật pháp của Mỹ không ? Nếu không tuân thì sao?!
Hiền Tài Phạm văn Khảm lại đem những “lý giải” mà anh ta cho là của Ngài Bảo Đạo “đã tiên liệu ...” đem nói với các em là nhằm kích động các em nuôi lòng thù hận Hội Thánh tại quê cha đất mẹ. Nhưng có thật đúng nguyên văn như thế không? Thời điểm viết ra là lúc nào và lúc ấy Ngài Hồ Bảo Đạo đang ở đâu? Ngài có phổ biến rộng rãi tài liệu này xem như là một chỉ thị cho Hội Thánh Hiệp Thiên, Cửu Trùng và Phước Thiện thi hành không?
Sao Hiền Tài Phạm văn Khảm không công bố Bức Tâm Thư của Ngài Bảo Đạo, với danh nghĩa là Quyền Chưởng Quản Hiệp Thiên Đài đã gửi cho Chức Sắc Hiệp Thiên Đài đề ngày 18-3 Kỷ Mùi (Dl.14-4-1979) để nhắc nhở các em Thanh Thiếu Niên Cao Đài Hải ngoại phải ý thức và cư xử cho hợp lẽ Đạo ?
Có lẽ vì nội dung trong đó đã dạy những điều không có lợi cho nhóm Khảm! Bởi Ngài đã dạy rằng (Tôi xin trích y nguyên văn) :
“ ... Chúng ta là người Tôn Giáo, nhưng vẫn là công dân của nhà nước thì phải tuân hành tất cả luật lệnh của nhà nước, thậm chí nếu nhà nước ra lệnh giải tán Hội Thánh, đóng cửa Tòa Thánh và các Thánh Thất chúng ta có cãi lại đặng không?
Chúng ta không phải bạc nhược, yếu hèn nhưng chúng ta nên hiểu rằng dầu cho mảnh lông, hột cát không ra ngoài luật thiên điều thì việc cộng sản về cầm quyền trị thế trong cả nước cũng không ngoài luật thiên điều.
Như vậy nếu chúng ta chống lại nhà nước hiện nay thay trời trị thế thì chẳng khác nào chúng ta chống lại thiên điều, mà chống lại thiên điều là một việc không phải dễ đâu!
Còn thuận theo thiên điều mặc dù theo thực tế trước mắt có phần trái với việc làm từ trước, nhưng đối với Ngọc Hư Cung ắt là không tội.
Nói cho cùng thoảng như việc giải thể các cơ cấu tổ chức hành chánh Đạo có đắc tội với thiêng liêng đi nữa thì tội đó chỉ quy về cho cấp lãnh đạo của Hội Thánh ra lịnh trong khi các cấp dưới chỉ biết thừa hành mà thôi, nên không thể khép cấp thừa hành vào tội nào hết, mấy em biết sợ tội, không lẽ cấp lãnh đạo đàn anh không biết sợ tội hay sao?
Hiểu như vậy, tôi thiết tha kêu gọi tất cả Chức Sắc Hiệp Thiên Đài cũng như Cửu Trùng Đài và Phước Thiện và luôn cả chư Tín Hữu nên cùng nhau đi một đường, nghe một tiếng, nhất tâm nhất trí, hiệp đồng chư môn đệ trọn tuân hành theo lịnh của Hội Thánh thì sẽ được vững tâm yên trí rằng chi chi cũng có đàn anh lãnh đạo gánh chịu.
Nhược bằng, vì lý do này hay lý do khác bất đồng với Hội Thánh dầu không tỏ ra chống đối nhưng tự tách mình đứng ra ngoài cuộc, thụ động và không chịu hiệp đồng cùng chư môn đệ thì tự mình trọn gánh hết trách nhiệm về bước đường lập vị của mình không thể đổ thừa rằng không có ai nhắc nhở và chỉ bảo.
Về mặt pháp lý, tôi nhân danh quyền Chưởng Quản Hiệp Thiên Đài đã chỉ rõ và quy trách nhiệm rõ ràng rồi nên ước mong rằng không còn điều chi thắc mắc.
Riêng về việc thi hành nhiệm vụ của Chức Sắc Hiệp Thiên Đài thì lẽ dĩ nhiên trong việc thay cũ đổi mới của cơ chuyển thế từ thời kỳ lập công, qua thời kỳ lập đức, chức năng và phương châm hành đạo của tất cả mọi người dầu cho Chức Sắc hay Chức Việc hoặc Tín Hữu cũng đều đổi mới như trong lời kêu gọi chung số 6/HĐCQ ngày 07-3 Kỷ Mùi. (3-4-1979) của Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ chớ không phải riêng cho Cửu Trùng Đài và Phước Thiện đâu.
Vậy thì chư Chức Sắc Hiệp Thiên Đài mấy em phải nên sớm tỉnh giác tự mình giải hết chứng bệnh trầm trọng chung hiện nay ...”
Còn nói về việc cầu phong cầu thăng ..., sao Hiền Tài Phạm văn Khảm không trích Thánh giáo của Đức Lý Đại Tiên kiêm Giáo Tông Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, (trong đợt cầu phong, cầu thăng năm 1973), khi giáng cơ chấm phái tại Cung Đạo Đền Thánh đã nêu :
“ đây là lần chót cho đến khi Cửu Trùng Đài thực hiện Luật Công Cử ...”
Chỉ một đoạn ngắn nhưng hàm súc ý nghĩa thật sâu xa!
Rõ ràng Hiền tài Phạm văn Khảm đã cố tình trích dẫn tài liệu theo kiểu chắp vá ngụy tạo hỏa mù nhằm để kích động các em mà thôi !
Chắc các em thừa biết:
Một cái cây mọc lên, muốn tồn tại và phát triển trên một thực địa, thì phải tùy thuộc thổ nhưỡng tại chỗ. Một tổ chức hoạt động công khai giữa xã hội muốn tồn tại và phát triển tất cũng phải phù hợp với nhân tình thế thái, quy luật của xã hội ấy. Hội Thánh Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh là “một tổ chức tinh thần” có thực thể trong cộng đồng nhân loại thì có khác gì ! Tất nhiên là phải tuân tòng phép nước, dù đó là quốc gia nào, hoặc thể chế nào đi nữa, thì mới có thể tồn tại và phát triển được. Đó là quy luật muôn đời! Chỉ có kẻ bất trí mới không biết mà thôi.
Các vị Giáo Hữu Thái Cầm Thanh, Thượng Màng Thanh, Ngọc Ngọc Thanh ... các vị Hiền tài như Phạm văn Khảm ... người thì đã quy Thiên, người còn lại cũng tuổi cao “gần Đất, xa Trời”, nếu không có người kế thừa thì sự nghiệp của các Ông ấy sẽ là con số 0! Hậu cuộc của cá thể thì các ông ấy đã tự biết, nhưng còn sự nghiệp chung của tương lai nền Đạo thì các ông ấy tính lẽ nào cho ngày càng ổn định và phát triển thì mới đáng bậc đàn anh chứ? Có đâu lại dẫn đàn em đi vào ngõ cụt ?!
Chỉ là một nhóm nhỏ Chức Sắc-Hiền Tài sống gửi xứ người, các ông ấy làm gì, tương lai các ông ấy ra sao thì chẳng hại gì ai. Còn Hội Thánh tại Việt Nam ảnh hưởng toàn cuộc Nền Đại Đạo, nếu theo như ý các ông ấy thì cũng đành phải buông tay, mặc cho ra sao thì ra, hay phải có một hình thức nào đó để giữ còn?
Hiền tài Phạm văn Khảm có lẽ do quá hận thù mà mất khôn ngoan bằng những luận điệu và việc làm như một kẻ điên loạn, đã không thấy được hậu quả sự sai lầm của mình, lại muốn kéo các em vào con đường tăm tối!
Là con em Nhà Đạo Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh, điều tốt nhất cho các em là rèn luyện thân thể cho khỏe mạnh, rèn luyện kỹ năng sống cho vững vàng (văn hóa, nghề nghiệp) để đặt cho đời mình một mục đích sống phù hợp với hoàn cảnh và có ý nghĩa trong tầm tài sức của mình. Các em phải tự chủ!
Hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình, đi trên đôi chân của mình, và đôi tay chỉ thực hiện những điều mình đã suy ngẫm sâu sát.
Chúc các em luôn khỏe và hạnh phúc.
Huynh trưởng Bùi Văn Côn
" alt=""/>Bức thư của một huynh trưởngẢnh minh họa.
Cuộc sống của tôi chẳng buồn, chẳng vui, êm êm qua ngày. Có lẽ tôi coi Hường như chị gái, còn cô ấy cũng chỉ coi tôi như đứa em trai nhỏ, chăm sóc tỉ mỉ, không đòi hỏi, trách cứ. Nhưng giữa hai chúng tôi luôn có khoảng trống lớn. Thi thoảng tôi bức xúc, cũng đụng chạm vợ mình, cô ấy không đẩy ra nhưng miễn cưỡng chịu đựng. Còn tôi cũng chẳng khác nào nhai khoai sống, gượng gạo, bực bội.
Bỗng nhiên một ngày vợ tôi dẫn về nhà một người phụ nữ. Đặng – tên cô gái ấy – là đồng nghiệp của vợ tôi, quê ở xa, mới ly hôn nên sống cô đơn. Nhà tôi lại rộng, thừa phòng nên vợ tôi mời Đặng về nhà ở cùng. Đặng mới 27 tuổi, dáng người mảnh mai, da trắng xanh cho người ta cảm giác yếu mềm kỳ lạ.
Đặng và vợ tôi thân thiết với nhau còn hơn chị em gái, cứ tan làm về là ríu rít cùng nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc hai con, buổi tối còn rúc rích với nhau trong phòng tới tận đêm. Nghe tiếng Đặng cười giòn tan, trái tim tôi cảm thấy ấm áp. Từ lúc nào, tôi hay nhớ nhung, mường tượng chuyện yêu đương với Đặng, thèm đặt tay lên đôi má mỏng tang, soi mình vào đôi mắt như có nước của Đặng. Dường như cũng cảm nhận được, Đặng thường liếc nhìn tôi cười mủm mỉm. Mỗi lúc có việc đi lướt qua tôi, Đặng đều cố ý đụng chạm, vấp ngã nghiêng khiến tôi phải giơ tay ra đỡ. Thân thể của Đặng tì lên tay tôi, mùi hương tự nhiên của Đặng như luồng hơi cay cực mạnh, đánh sộc vào mũi tôi, làm đầu óc tôi choáng váng.
Chuyện gì đến cũng đến. Khi vợ tôi đi vắng, chúng tôi đã quấn vào nhau. Tôi yêu Đặng mê mẩn, xúc cảm với Đặng đánh thức gã đàn ông cuồng loạn trong tôi. Không chịu nổi cảm giác giấu diếm, không thể công khai yêu đương, tôi đã định chia tay vợ để đến với Đặng.
Nào ngờ, khi nghe tôi ấp ủ dự định, Đặng liền can ngăn kiên quyết. Đặng nói vợ tôi là người tốt, Đặng yêu quý vợ tôi nên không thể làm tổn thương, gia đình tôi cũng đang êm ấm, không nên chia lìa, những đứa trẻ còn nhỏ rất cần sự quan tâm của bố mẹ. Những điều Đặng nói đều đúng, nhưng tôi cũng không thể chịu được cảm giác nhìn thấy người yêu trước mắt mà không thể ôm vào lòng. Vợ tôi dường như cũng đã biết chuyện nhưng lại không nói gì khiến tôi càng khó chịu.
Tình tay ba khó tin
Nhưng một ngày, tôi tan làm sớm với dự định sẽ qua phòng Đặng để tranh thủ âu yếm người yêu trước khi vợ tôi trở về. Đẩy cửa vào phòng, tôi choáng váng khi bắt gặp vợ tôi và Đặng đang… hôn nhau thắm thiết. Tôi giống như bị đánh mạnh vào gáy.
Tối đó, một mâm rượu được bày ra để ba đứa chúng tôi có đủ dũng khí để trò chuyện. Vợ tôi vốn cứng rắn bỗng nhiên rơi lệ đầm đìa. Cô ấy chia sẻ rằng mình vốn thích phụ nữ từ lâu nhưng không thể vượt qua dị nghị của xã hội, không dám sống thực với cảm giác của mình. Dù cô ấy không thích đàn ông nhưng chấp nhận lấy tôi - người bạn trai lâu năm, thân thiết mà cô ấy coi như em trai - cô ấy cũng không quá ghét bỏ, sợ hãi.
Cô ấy đã lấy tôi vì muốn chôn vùi hoàn toàn cảm xúc, muốn chạy trốn bản thân. Nhưng khi gặp Đặng, cô ấy lại rung cảm từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy cũng biết chuyện của tôi và Đặng nhưng có thể chấp nhận được vì tôi có những điều mà cô ấy không thể đem lại cho Đặng, cũng không muốn mất gia đình, mất người thân là tôi. Tôi cay đắng hiểu một sự thật trần trụi những điều mà vợ tôi ám chỉ chính là “bộ phận đàn ông” đặc trưng.
Đối với họ hàng, Đặng là cô em nuôi của vợ. Còn bạn bè luôn ghen tị vì tôi sống cảnh “một ông hai bà” mà vẫn hòa thuận êm ấm. Nào có ai hiểu được, tôi và vợ chẳng khác nào hai gã đàn ông cùng yêu một người phụ nữ là Đặng.
Còn Đặng cũng nước mắt lưng tròng cho biết Đặng yêu vợ tôi nhưng cũng si mê tôi. Vì thế, dù biết rằng ngang trái nhưng cô ấy không thể bỏ được ai trong hai vợ chồng tôi.
Đặng sẽ ra đi nếu như phải lựa chọn một trong hai người. Đặng ôm chặt lấy tôi, rúc đầu vào ngực tôi, cầu xin sự tha thứ, cho phép cô ấy yêu cả hai người. Tôi từ tê lặng đến buông xuôi. Vì tôi cũng không muốn mất đi những giây phút cuồng si tôi có được với Đặng. Tôi ích kỷ hơn vợ mình, có thể chấp nhận mất gia đình nhưng không thể mất người đàn bà mình yêu.
Chúng tôi sống trong mối tình tay ba như vậy đã được 2 năm. Đặng như con chim én nhỏ chạy qua chạy lại giữa tôi và vợ, luôn tràn đầy thơ ngây, dịu ngọt.
Tôi chưa bao giờ bắt gặp cảnh thân mật hơn một nụ hôn, một vòng tay giữa vợ và Đặng nên không có cảm giác ghen tuông. Đối với họ hàng, Đặng là cô em nuôi của vợ. Còn bạn bè luôn ghen tị vì tôi sống cảnh “một ông hai bà” mà vẫn hòa thuận êm ấm. Nào có ai hiểu được, tôi và vợ chẳng khác nào hai gã đàn ông cùng yêu một người phụ nữ là Đặng. Tôi được thỏa mãn về thể xác, vợ tôi hạnh phúc về tinh thần.
Nhưng trong những lúc tỉnh táo, tôi vẫn cảm thấy bất an. Liệu có ai chấp nhận nổi câu chuyện tình đầy éo le như của tôi không? Liệu tôi có hạnh phúc được mãi không?
(Ghi theo lời kể của anh Trần Văn Huy - Đà Nẵng)
Gỡ rối tơ hồng Đâu đó trên thế giới cũng có câu chuyện kỳ lạ về hai vợ chồng cùng yêu một người. Ba người họ (hai nam một nữ hoặc một nam hai nữ) cùng chung sống với nhau một cách êm thấm. Tuy nhiên, câu chuyện đó cũng rất hi hữu, rất khó tin. Vì thế, chuyện tình hai vợ chồng cùng yêu một phụ nữ như trong gia đình anh Huy thật khó được chấp nhận trong văn hóa Việt. Nhưng cuộc sống luôn tạo ra những kịch bản đầy bất ngờ như vậy. Ba người một đồng tính, một lưỡng tính, một dị tính lại cùng gặp nhau, yêu nhau và sống chung hòa thuận giữa một mái nhà. Nếu ba người cảm thông, chia sẻ, sống vị tha với nhau thì dường như không có vấn đề gì. Chỉ như hai vợ chồng sống chung với em gái. Nhưng cuộc sống tình cảm có nhiều diễn biến phức tạp, không thể nói trước sẽ không xảy ra ghen tuông, giành giật. Lúc đó tổn thương nhất không chỉ là 3 người mà còn có hai đứa trẻ vô tội. Để thoát khỏi cuộc sống đầy rủi ro bất chắc như vậy, có lẽ anh phải dùng cảm lựa chọn. Chấp nhận ra đi để chúc phúc cho vợ và người yêu là một lựa chọn cao thượng anh có thể cân nhắc. Nếu sống nhiệt tình, chân thành, tình yêu sẽ gõ cửa trái tim anh lần nữa thôi. Tơ Hồng |
Lúc ra về, tôi gặp anh bạn đã giới thiệu tôi vào đài. Cậu ấy hỏi: ‘Ông ấy hỏi cái gì. Tôi kể nguyên văn buổi phỏng vấn. Cậu ấy bảo: ‘Sao cậu dại vậy. Ông ấy đâu có biết tiếng Nga’, vị MC kể và biết rằng mình không được đánh giá cao. Tuy nhiên, đó là một kỷ niệm làm ông nhớ mãi.
Theo MC Lại Văn Sâm, hiện nay, các bạn trẻ có rất nhiều cơ hội để được làm công việc mình yêu thích, làm ở các tập đoàn lớn, mức thu nhập cao. Chỉ cần bạn có năng lực, thông minh, nhạy bén thì sẽ trải qua được các thử thách của người phỏng vấn đưa ra.
Ông Lại Văn Sâm cũng cho biết, khi dẫn chương trình ‘Cơ hội cho ai - Whose chance’ ông sẽ là người đứng ra bảo vệ người đi xin việc đến cùng. Ông khuyên những người đang cần việc làm, các bạn sinh viên, những người có khát khao công việc thu nhập cao, công việc mình yêu thích nên mạnh dạn tham gia. Đây là chương trình giải trí có ý nghĩa thiết thực, tạo thành một món ăn mới lạ cho khán giả có thêm hiểu biết, kinh nghiệm tìm kiếm việc làm, thị trường lao động, cơ hội để phát triển nghề nghiệp và học hỏi từ những câu chuyện của các doanh nhân thành đạt...
6 vị sếp là những lãnh đạo của những doanh nghiệp, tập đoàn hàng đầu, đang có nhu cầu tìm người sẽ mang đến cơ hội việc làm cho mọi người, chiêu mộ nhân tài đang cần tìm việc, tìm cơ hội đổi đời. Những buổi phỏng vấn thật, thương lượng thật về công việc, mức lương, các chế độ đãi ngộ lần đầu tiên được công khai… sẽ được diễn ra sinh động trên sóng truyền hình quốc gia VTV3.
Tập đầu tiên sẽ được khởi chiếu vào ngày 14/9 tới.
Ở quê, hơn một năm rải đơn khắp nơi xin việc làm không được, Đức (Nghệ An) nộp hồ sơ đi xuất khẩu lao động.
" alt=""/>MC Lại Văn Sâm kể chuyện lần đầu đi phỏng vấn xin việc