Lại có những nàng dâu, sống chung với mẹ chồng còn sướng hơn ở nhà đẻ.“Mẹ chồng là cô Tấm”
Câu trả lời sẽ là không với những nàng dâu “chuột sa chĩnh gạo”, mà chĩnh gạo ở đây không phải của cải, vật chất mà là tình yêu thương của mẹ chồng.
Chị Nguyễn Ly Ly (giáo viên tiểu học tại Hà Nội) tự nhận mình là “hạt mưa sa” may mắn rơi vào đài các. Những mẩu chuyện nhỏ về lòng tốt của mẹ chồng được chị chia sẻ trên Facebook khiến ai nấy đều xuýt xoa.
 |
Chị Ly Ly hạnh phúc vì được mẹ chồng cưng chiều |
Khi được hỏi việc làm nào của mẹ chồng khiến chị cảm động nhất, chị suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời: “Chẳng có việc nào cả vì ngày nào mẹ chồng tôi cũng tốt. Bà không phải kiểu người, năm bữa nửa tháng mới làm một việc bất ngờ khiến con dâu cảm động”.
Sống chung với mẹ chồng, chị Ly được cưng chiều hơn ở nhà đẻ. Ngày nghỉ nào cũng vậy, chị được ngủ đến trưa, chờ mẹ chồng gọi dậy ăn cơm. Biết nước vối tốt cho bà bầu, sáng nào mẹ chồng chị cũng dậy sớm mua lá về nấu, cho nước vào bình giữ nhiệt để chị mang đi làm.
Mỗi sáng, chị đều nhận được câu hỏi: “Nay con thích ăn gì?” và chỉ cần trả lời là buổi tối nhất định có món đó trên bàn ăn. Quần áo của chị được mẹ chồng giặt giũ, phơi phóng thơm tho rồi gấp gọn gàng để trong phòng. Phòng của hai vợ chồng chị lúc nào cũng như có cô Tấm, sáng đi bề bộn, tối về lại gọn gàng.
“Tôi vẫn nhớ mãi một câu của mẹ đẻ: “Mẹ cũng không chiều con được như thế, liệu mà ăn ở với ông bà bên nhà”, chị kể.
Chị càng biết ơn mẹ chồng gấp bội khi bà đặc biệt quan tâm đến thông gia. Mẹ đẻ chị bị thoát vị đĩa đệm, bác sĩ chỉ định mổ gấp nhưng vẫn không dám mổ vì lo con gái sinh nở, không có người chăm. Thấy vậy, mẹ chồng chị sang tận nơi động viên: “Bà cứ lo chữa bệnh đi, cái Ly bầu bí, chửa đẻ đã có vợ chồng tôi chăm”. Giây phút ấy, chị xác định, với mình không còn khái niệm mẹ chồng – mẹ đẻ.
Vì sự cay nghiệt của mẹ chồng mà chị Nhung (Hòa Bình) chỉ làm dâu đúng 5 tháng rồi phải bỏ về ngoại. Chị là giáo viên mầm non, ngày mới về làm dâu lương ba cọc, ba đồng nhưng vẫn phải giao nộp toàn bộ cho mẹ chồng. Thậm chí, có những ngày xe hết xăng giữa đường chị cũng không có tiền mua, phải dắt bộ hai cây số về nhà mẹ đẻ xin tiền.
Ban ngày đi dạy, không thể làm việc đồng áng cùng mẹ chồng thì tối về chị phải làm bù. Có những hôm, chị ngồi bóc râu ngô đến 10 giờ khuya mới được ngồi vào bàn soạn giáo án, xong xuôi quay ra giặt quần áo cho cả bố mẹ chồng lẫn vợ chồng em út.
Bầu bí, chị thèm đồng quà, tấm bánh cũng không có tiền mua, phải chạy về nhà đẻ "ăn ké". Biết thế, mẹ chồng chị nói xỏ xiên: "Ăn cho lắm vào rồi khó đẻ".
Cam chịu sống đời địa ngục bên mẹ chồng suốt 5 tháng liền, giữa lúc bầu bí phải ôm về nhà ngoại, ấy thế mà chị Nhung chưa bao giờ mất niềm tin vào mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu. Chị bảo, đời chị khổ nhưng vẫn thấy không ít nàng dâu sung sướng, được mẹ chồng chiều như bà hoàng.
"Nói đâu xa, chính chị gái chồng mình may mắn như thế. Chị ấy khá cục mịch, nóng tính, không bao giờ biết khéo léo với mẹ chồng, vậy mà chưa từng bị bà nói nặng một câu. Đi làm về có người giặt giũ quần áo, nấu cơm, con cho người trông nom, tắm rửa, đưa đón đi học. Tóm lại chỉ cần làm xong việc của mình là được nghỉ... Đời làm dâu, thế là sướng quá rồi còn gì", chị chia sẻ.
Thế nên, một nàng dâu từng khổ trăm bề như chị vẫn chưa từng có suy nghĩ sợ lấy chồng. Bởi chị hiểu, trên đời còn rất nhiều bà mẹ tốt, sẵn sàng yêu thương và thấu hiểu con dâu.
Nàng dâu ôm con về ngoại, mẹ chồng dắt xe đạp đi tìm
Trong tất thảy những câu chuyện nàng dâu “số hưởng”, tôi ấn tượng hơn cả với chuyện của chị T.D (sinh năm 1986, Phú Thọ) - người từng ôm con bỏ đi và được mẹ chồng dắt xe đạp lóc cóc đi tìm.
Khoảnh khắc ôm con lẽo đẽo đi sau chiếc xe đạp của mẹ về nhà, chị vừa ân hận, vừa thương mẹ chồng đến thắt lòng. Hôm ấy, vợ chồng chị cãi nhau, chồng chị giận đến mức đập hết bát, đĩa. Ấm ức chị ôm con bỏ về nhà ngoại nhưng đến nửa đường lại sang nhà đồng nghiệp… trú tạm.
Chưa đầy 1 giờ đồng hồ, “cơn mưa điện thoại” từ mẹ chồng, mẹ đẻ… ập đến khiến chị giật mình. Đến khi biết mẹ chồng đang dắt xe đi tìm thì bủn rủn chân tay, không phải vì sợ mà vì thương mẹ quá.
Đó là lần đầu tiên chị thấy mẹ chồng khóc thành tiếng. Bà nói với chị: “Con hâm! Đi đâu để mẹ lo. Nó ngu, nó láo thì có mẹ bên cạnh, mẹ bênh, có gì mà phải đi”. Về đến nhà, bố chồng chị đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, cả nhà lại có bữa cơm vui vẻ như ngày thường.
Một lần khác khiến chị nhớ mãi là ngày hai mẹ chồng - con dâu đưa nhau đi đẻ. Khi nghe bác sĩ nói phải mổ, chị sợ đến run người, cả đêm mẹ chồng ngồi hành lang xoa bụng, kể chuyện cho con dâu bớt đau, bớt sợ.
Khi vào thang máy lên phòng mổ, mẹ chồng chị bị bảo vệ chặn lại. Bà làm ra vẻ mặt mếu máo, xin xỏ: “Chú cho tôi lên với, nhà tôi chỉ có hai mẹ con đi với nhau” khiến chị vừa, thương vừa buồn cười. Sau này chị nghe mọi người kể lại, lúc ngồi ở ngoài chờ, nghe hộ lý nói con dâu ngất trên bàn mổ, mẹ chồng chị khóc hu hu, khiến ai nấy đều nghĩ bà là mẹ đẻ.
Họ được gọi là những nàng dâu số hưởng khi nhận được tình yêu vô hạn của mẹ chồng. Trong đó, dù có người từng xem mẹ chồng là nỗi ám ảnh cũng phải đánh giá lại, không phải mẹ chồng nào cũng cay nghiệt.
 Mẹ chồng miền Bắc, con dâu miền Nam hết mâu thuẫn nhờ Quyền LinhTham gia ở phần 1 của chương trình Bạn muốn hẹn hò tập 4 là cặp mẹ chồng nàng dâu vô cùng xinh đẹp: Cô Vũ Thị Hạnh 57 tuổi đã nghỉ hưu và chị Trần Thị Hoàng Yến 32 tuổi. " alt=""/>Tâm sự: Sống chung với mẹ chồng vẫn được chiều như bà hoàng
- Thầy hỏi: "Các con đến trường để làm gì?". Bạn trả lời là "con đi học để có tương lai", bạn bảo là "con muốn có việc làm", bạn lại nói rằng đến trường để không bị hư hỏng...1. Con gái đi học về kể rằng, hôm nọ, bạn Hugo quên không làm bài tập, nhưng thầy giáo không mắng bạn ấy, cũng không hề phạt Hugo và ghi vào sổ liên lạc gửi về cha mẹ, mà dành hẳn nửa tiết học để cả lớp thảo luận về tác dụng của việc đến trường. Thầy hỏi: "Các con đến trường để làm gì?". Bạn trả lời là "con đi học để có tương lai", bạn bảo là "con muốn có việc làm", bạn lại nói rằng đến trường để không bị hư hỏng, còn có bạn lại khẳng định rằng, đi học sẽ có kiến thức, mà có kiến thức và kĩ năng sống thì sẽ làm thế giới tốt đẹp hơn.  | Tác giả Trương Anh Ngọc |
Thầy gật đầu, không phản đối hay bình luận những quan điểm được đưa ra, và rồi đột nhiên hỏi một bạn nữ: "Nếu thầy bảo con bay qua cửa sổ ngay bây giờ, con có bay không?". Bạn ngỡ ngàng trong giây lát, rồi bảo, "không thưa thầy, con không bay được. Nếu ra ngoài cửa sổ bây giờ thì con sẽ ngã chết mất". Thầy hỏi, sao bạn lại biết điều ấy. Bạn bảo, "con học được rằng, chúng ta chịu lực hút của Trái đất, nên sẽ rơi xuống đất ngay chứ không thể bay được". Bấy giờ, thầy mới ôn tồn bảo, "Đấy, các con đã hiểu chưa? Phải có học mới hiểu được rằng, chúng ta không nên làm những điều ngu ngốc, suy nghĩ ngu ngốc và điên rồ, vì học giúp chúng ta ý thức được hành vi của mình, do đó sống tốt hơn, và không để những kẻ xấu sai khiến làm điều ngu ngốc". Từ đấy, bạn Hugo không còn quên làm bài tập nữa và bọn trẻ yêu thầy hơn. Thầy không chỉ dạy chúng kiến thức, mà còn giúp chúng hiểu về cuộc sống... 2. Kể từ năm học này, trường con gái áp dụng một cải cách mà Bộ giáo dục Pháp tiến hành cho hệ thống trường của họ ở Pháp và trên thế giới: đánh giá tích cực (evaluation positif). Bản thân cái tên đó đã nói lên rất nhiều điều. Cụ thể, các trường học không áp dụng phương pháp cho điểm học sinh nữa và cũng không có tình trạng đúp lớp. Bà hiệu trưởng giải thích cho các phụ huynh rằng, các biện pháp ấy đã không thực sự tỏ ra hiệu quả trong việc đánh giá học sinh. Việc cho điểm cho học sinh đã tạo ra một áp lực quá lớn lên không chỉ học sinh mà còn cả phụ huynh, có thể tạo ra sự cạnh tranh không cần thiết lên họ và khiến họ cảm thấy rất căng thẳng. Trong khi đó, việc bắt học sinh phải đúp lớp được các nhà giáo dục cho là một biện pháp trừng phạt rất vô nghĩa, khiến học sinh chịu thêm áp lực về học hành và từ đó chán học, đồng thời là gánh nặng về tài chính cho gia đình. Do đó, với cải cách này, học sinh sẽ "dễ thở" hơn, gắn bó hơn với trường lớp. Chất lượng thực sự của học sinh trên thực tế sẽ là cơ sở để chúng và cha mẹ học sinh hướng nghiệp cho chúng sau này, khi chúng biết lực học của mình đến đâu và tương lai của mình thế nào với lực học như thế. Sẽ có đứa thi vào đại học ở Pháp. Nhưng cũng có những đứa sẽ không vào đại học, mà đi học nghề. Áp lực của xã hội và gia đình đối với việc có vào đại học hay không thực ra không lớn. Cô hiệu trưởng cũng nói rằng, các học sinh sẽ không học cùng một giáo trình cho mọi môn, dựa trên lực học của chúng. Những đứa đuối môn nào đó sẽ được giáo viên giảng thêm trong các giờ tự học của chúng ở trường chứ không học ngoài giờ. Hệ thống đánh giá mới dựa trên việc giáo viên đánh giá quá trình lĩnh hội kiến thức của học sinh, với màu đỏ cho thấy học sinh chưa lĩnh hội được nhiều, màu vàng cho thấy đã có tiến bộ nhưng cần cố gắng hơn nữa và màu xanh là tốt. Hệ thống ấy được cho là sẽ giảm tải áp lực điểm số lên học sinh và cha mẹ, từ đó kích thích bọn trẻ ham học hỏi và khuyến khích cha mẹ học sinh quan tâm hơn nữa đến con cái. Mỗi phụ huynh học sinh được cấp một ID (tài khoản trên internet) và password (mật khẩu) để vào một phần đặc biệt trên website nhà trường nhằm theo dõi xem con cái học hành đến đâu, có vấn đề gì cần lưu ý và cố gắng hơn. Mình rất ủng hộ cải cách ấy. Nó hướng nhiều hơn nữa đến học sinh, đến việc kích thích bọn trẻ học và kết nối hơn nữa tam giác nhà trường-học sinh-gia đình...  'Xin cô cho cháu vào tập đoàn nào to to một tý'Mình có ông anh họ, con sắp tốt nghiệp đại học. Một hôm ông gọi mình đến giọng rất hệ trọng: "Anh xin cô ý kiến để định hướng tương lai cho thằng cu nhà anh!" " alt=""/>Các con đến trường để làm gì?
- Tin HOT Nhà Cái
-
-
Xem thêm các trận đang diễn ra
-
|