Câu chuyện tình của "chồng 30- vợ 60"gây xúc động bởi những minh chứng tình yêu khó tin
Hết lòng lăn lộn vì “con”
Cậu con trai tật nguyền Triệu Tiến Ngân chứng kiến từ đầu câu chuyện của chúng tôi và bà Năm. Nó chỉ cười và thi thoảng nói những câu không ai nghe rõ. Tôi hỏi: “Long có thương em không?”. Nó hồn nhiên trả lời bập bẹ: “Long thương ít thôi, không nhiều đâu”. Bà Năm ngồi ngoài nghe con trai trả lời như thế liền bênh vực Long. Bà hỏi con trai: “Mày muốn người ta thương mày như thế nào nữa? Mày xem anh trai mày, chị gái mày đã bao giờ giúp mày được việc gì chưa? Người ta là người dưng nước lã, người ta bế mày đi tắm, mang cơm cho mày ăn, ăn xong người ra lại dọn cho mày. Mày còn muốn như thế nào nữa?”. Cậu con trai chỉ ngồi cười khi nghe mẹ nói.
![]() |
Long (ngồi ghế) và con trai bà Năm |
Bà Năm bảo: “Thằng Ngân này lì lắm, nó đã từng lấy cục đá rất to ném Long đến chảy cả máu. Nếu là người khác có mà nó chẳng chết với người ta rồi, may mà Long thương tôi nên cũng thương nó, không chấp đâu”. Rồi bà bắt đầu kể lại những ngày đầu tiên Long chính thức về ở với bà, cùng nhau chăm sóc Ngân. Hồi đầu Ngân không đi lại được. Ngân thì nặng, bà thì gầy lại thêm công việc vất vả, đầu tắt mặt tối suốt ngày nên không thể giúp Ngân tập đi. “Từ ngày Long về ở cùng, đi làm thì thôi chứ về nhà, cứ lúc nào rỗi là Long lại dìu nó (Ngân - PV) tập đi. Ban đầu thì đi quanh nhà thôi, nhưng vì hồi ấy chưa làm nhà nên cái sân gồ ghề lắm. Ngân bị ngã triền miên, đau đến mức chán không muốn tập đi nữa. Thương Ngân, Long cõng nó qua con suối cho tập đi trên đường bằng phẳng hơn để nó bớt ngã hoặc có ngã thì cũng không đau như khi tập trên sườn núi”, bà Năm chia sẻ. Nghe mẹ kể chuyện, Ngân chỉ ngồi lắng nghe, thi thoảng lại cúi đầu xuống, cười rất hiền như thể biết lỗi của mình vậy.
Bà Năm bảo, Long cho Ngân tập đi được hơn một năm thì nó tự chống gậy đi được. Bây giờ Ngân có thể dùng gậy tự đi qua suối được rồi.
Từ ngày biết đi, Ngân la cà khắp thôn xóm. Nhiều hôm đến tối muộn chưa thấy Ngân về nhà, Long lại phải đi tìm. Mà tìm thấy thì Ngân cũng có chịu về ngay đâu, lại phải mắng mỏ, quát tháo một hồi nó mới chịu đứng dậy. Mà Ngân thì cục tính, rất nhiều lần đánh Long chỉ vì bị Long gọi về.
Kể đến đây, bà Năm quay sang nhắc Ngân: “Đến nhà ai chơi phải biết giờ về cho họ đi ngủ. Long đi làm tối ngày mệt mỏi, đến khi muốn ngủ thì lại phải đi khắp thôn tìm mày. Thế mà mày còn đánh người ta. Mày xem đã ai tốt với mày như Long chưa?” – bà Năm nhắc lại câu nói lúc trước. Ngân chỉ mỉm cười, lái đề tài sang chuyện khác: “Nhưng Long cũng thương mẹ ít thôi, có thương nhiều đâu”.
Tôi ngạc nhiên: “Thương ít là thế nào?”. Ngân trả lời: “Thi thoảng vẫn mắng mẹ em. Mà mẹ em thì thương Long nhiều lắm”. Tôi càng ngạc nhiên hơn. Một người tật nguyền như Ngân sao lại để ý được nhiều chuyện thế, trong khi Long và bà Năm sống ở ngôi nhà bên kia suối. Ngân kể: “Mẹ thương Long lắm! Mỗi lần Long đi rừng về đau chân hay ghẻ lở là mẹ lại tự lên rừng tìm lá về tắm cho Long. Có ngày chiều muộn Long về, chân bị sưng tấy, mẹ bỏ cả bữa cơm, vội vàng vào rừng tìm cây thuốc về bó cho Long”. Ban đầu, nghe con trai kể chuyện thì bà Năm im lặng, sau rồi bà mới thanh minh: “Thế tao không lo cho Long thì ai lo cho Long nữa. Người ta thương mày thế, tao cũng phải thương người ta chứ”.
Hết chuyện tập đi cho Ngân lại đến chuyện Long trèo đèo, vượt suối vào xã, lên huyện để lo chính sách cho con trai của vợ. Bà Năm kể, có ngày không biết Long đi bao nhiêu cây số để đi làm chế độ cho đứa con của bà. Hết đưa Ngân đi khám sức khỏe lại đi tìm hiểu chế độ. Mà đâu chỉ đi một lần, nguyên khám sức khỏe cũng phải đi lại vài lần, lúc thì thiếu chỉ số này, khi thì thiếu kết luận kia. Mà đường đi thì khó khăn lắm. Lo xong mọi thủ tục, Long lại là người trực tiếp đi lấy 300.000 đồng/tháng tiền chế độ cho Ngân. Bà Năm bảo: “Nhiều khi 2 đứa đánh nhau, Long giận không đi lấy nữa đấy. Khi nào Long hết giận lại sẽ đi. Mà cán bộ xã cũng chỉ cho Long nhận tiền hộ Ngân thôi, anh chị ruột của nó đến nhận cũng không được mà”.
Kỳ công làm nhà cho “vợ”
Ông Bàn Văn Đường cho biết: “Trước đây con đường đất chính dẫn vào thôn gập ghềnh, khúc khuỷu, một bên là vực, một bên là rừng, qua 2 con suối mà không có cây cầu nào. Nếu trời nắng thì còn có thể đi lại được, nếu vào ngày mưa thì thôn gần như bị cô lập hoàn toàn”. Rồi ông chia sẻ: “Công nhận chú Long tốt thật đấy, không những lo cho con trai riêng của vợ mà còn góp công, góp của xây được ngôi nhà khang trang cho người vợ không hôn thú của mình. Hiếm có chàng trai nào làm được như vậy lắm”.
![]() |
Bà Năm |
Chỉ vào ngôi nhà khang trang mọc sừng sững bên núi, bà Năm bảo: “Để làm được ngôi nhà này, Long là người vất vả nhất. Chúng tôi lấy tiền dành dụm được sau 8 năm cùng nhau làm ăn và bán bớt một phần diện tích keo mới đủ tiền làm đấy. Nhưng nếu Long không nhận công việc trực tiếp đi rừng lấy bạch đàn về dựng nhà thì chắc tôi không đủ dũng cảm để quyết định xây nhà đâu vì con cái không góp được với tôi một đồng nào. Đã thế khi xây nhà xong, có đứa còn bảo tôi có nhiều tiền thì chia cho con cái đi, để đấy chết có mang theo được đâu. Tôi buồn nhiều lắm, may mà có Long chia sẻ cùng”.
Ông Bàn Văn Đường cũng đồng tình: “Thôn xóm vẫn nói, nếu không có chú Long đến ở cùng thì gia đình bà Năm sao được như ngày hôm nay”. Đang nói đến chuyện Long lo lắng cùng bà Năm gánh vác việc nhà, ông Đường đột ngột quay qua bảo với bà Năm (2 người là anh em con chú, con bác): “Cô làm thế nào thì làm, đừng để chú Long thiệt thòi quá, nhỡ sau này cô có xảy ra chuyện gì thì chú ấy tính sao. Hay là sinh cho chú ấy một đứa con đi” – ông Đường dè dặt hỏi. Bà Năm chỉ im lặng, tay mân mê vạt áo như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi ngồi nghe và hiểu ý của ông Đường. Hai người không phải là vợ chồng hợp pháp, nhà xây thì bà Năm đứng tên. Nếu xảy ra chuyện gì thì Long trắng tay. Hỏi bà Năm về ý định của Long khi quyết tâm xây nhà cho bà, bà Năm cho biết: “Thì chúng tôi cũng bàn bạc nhiều chứ. Tôi xác định ở lại đây, sống tuổi già ở đây. Nếu không làm nhà, sau này nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi biết ở đâu? Long ở lại đây thì cứ ở, có ai đuổi Long đi đâu”. Có lẽ bà Năm không hiểu ý của tôi. Tôi diễn giải lại suy nghĩ của mình lần nữa. Như đã hiểu, bà Năm bảo: “Sao tôi để Long thiệt được. Long đã làm cho mẹ con tôi không biết bao nhiêu việc, đã cưu mang, giúp đỡ gia đình tôi suốt 10 năm qua. Tôi cảm ơn Long nhiều lắm. Tôi đang nhờ người vào đo để làm sổ đỏ cái quán trước nhà cho Long. Đất ấy, nhà ấy sẽ toàn quyền Long quyết định. Nếu sau này Long lấy vợ thì ở đấy, hoặc đi đâu là do Long tự quyết”. Tôi trố mắt ngạc nhiên: “Cô cho Long đi lấy vợ ư”. Đến lượt bà Năm tròn mắt: “Sao không? Tôi giục suốt ấy chứ nhưng Long chưa ưng đám nào”.
Theo Giadinh.net
" alt=""/>Minh chứng tình yêu kỳ lạ của 'chồng 30Hình minh họa
Chị ấy tên Ngọc Lan. Từ cái tên đã toát lên tất cả vẻ bề ngoài cũng như cốt cáchtoát ra từ con người chị. Ngọc Lan đã gần 35 tuổi nhưng nhìn chị trẻ hơn tuổirất nhiều. Từng cử chỉ, dáng đi, giọng nói, nét cười cho đến nét cau mặt đều chothấy người đàn bà xuất phát từ tầng lớp trí thức gia giáo, con nhà quyền thế,cuộc sống sung sướng, giàu có. Ngọc Lan chỉ đến gặp Quỳnh chỉ một lần duy nhất,đó là cuộc gặp gỡ đã dạy cho cô vô khối bài học trường đời mà ít ai may mắn đượchọc trong 3 giờ đồng hồ.
Vợ chồng Ngọc Lan mỗi người một ô tô riêng. Chị hẹn Quỳnh ở một quán trà yêntĩnh, thực chất là chị đã bao nguyên tầng 2 của quán trà khi sắp xếp cuộc hẹnnày.
“Chị là Ngọc Lan, hiện phụ trách nhân sự công ty phần mềm X. như đã giới thiệuvà hẹn gặp em hôm nay. Nhưng mục đích chính của cuộc gặp này không phải để nóichuyện công việc. Chị là vợ anh Thắng.”
Vậy đấy, chỉ trong hai câu đầu tiên chị đã làm Quỳnh ngã ngửa. Cô cứ đinh ninhmình đang được một nhóm "săn đầu người" của các công ty hàng đầu gặp gỡ, và càngsốc hơn khi biết bạn trai mình là người đàn ông đã có vợ. Quỳnh gần như cấm khẩusau câu nói thứ ba của chị Ngọc Lan: “Em là cô bé thứ hai trong năm nay chị hẹngặp ở quán trà này.”
Vậy là hơn một năm qua, cô đã yêu phải người đàn ông có vợ. Anh ta đã lừa dối vợmình để cặp bồ với cô, anh ta cũng lừa dối cô để cặp bồ với một cô gái nữa. Từ“cặp bồ” nghe sao mà chua chát thế! Mình cũng gia đình gia giáo, có nhà cửa đànghoàng, được đi nước ngoài học master hẳn hoi, vậy mà chịu thân phận làm bồ, làm“phở” cho một gã đàn ông hay sao?
Không có lẽ nào lại vậy. Hơn một năm qua, Thắng đường hoàng dẫn cô đi chơi rấtbình thường, không hề có một biểu hiện gì lén lút như một người đang đi cặp kècả. Anh thậm chí còn dẫn cô đến ăn nhậu liên hoan cùng bạn bè cơ quan, rồi cafévới anh em họ hàng. Rất nhiều lần Thắng ngỏ ý muốn đưa Quỳnh về quê dưới Hà Tĩnhra mắt bố mẹ đẻ nhưng vì đường xá xa xôi, lại nghĩ chưa tới thời điểm nên Quỳnhtừ chối và cũng không mảy may nghi ngờ gì anh. Quỳnh chỉ nghĩ sau khi ổn địnhcông việc tại Việt Nam, cô và anh sẽ làm đám cưới.
Lộ mặt người đàn ông trơ trẽn
“Anh ta là người như vậy đấy em ạ. Mọi hành động đều đường hoàng không lộ mộtchút sợ sệt, đắn đo nào khiến người khác nghi ngờ. Nhưng đó lại chính là dấuhiệu của một người không ngại làm việc bất nhân với kẻ khác”.
Theo lời chị Ngọc Lan, ở nhà Thắng không có điểm gì để chê trách. Dù đi đâu ănnhậu, đúng 10h tối là có mặt ở nhà, không bao giờ về khuya. Về đến nhà chưa tắmrửa gì đã lao vào ôm con cái, bữa nào về sớm còn dạy thằng cu 6 tuổi học bài.Thắng cũng quan tâm hỏi han vợ bình thường như hai người bạn, chỉ có điều dù ngủchung nhưng anh ta tuyệt nhiên không đụng vào người vợ.
Lần đầu chị phát hiện tin nhắn trong máy anh ta, nội dung là thời gian, số phòngvà địa chỉ khách sạn. Chị bất ngờ và cũng dần đoán ra mọi việc. Lén đến vào đúngthời gian đó, chị phát hiện ra cô bồ của chồng mình rất trẻ trung, ăn mặc sexy,trang điểm đậm và mái tóc bồng gợi cảm. Tim như nhảy khỏi lồng ngực, tay run rẩychị bấm điện thoại chụp lại bức ảnh hai người đi vào khách sạn…
Tối đó hai vợ chồng nói chuyện với nhau. Sinh ra trong một gia đình gia giáo nềnnếp, Ngọc Lan chưa từng to tiếng với ai, ngay cả khi chị buồn bã, stress, đauđớn nhất, tức giận nhất. Chị cho con đi ngủ, hai vợ chồng đóng cửa nói chuyện.Sự bình tĩnh lạ kì khiến chính bản thân chị ngạc nhiên, nhưng điều làm sự bấtngờ hơn chính là thái độ thản nhiên, ung dung thừa nhận việc ngoại tình củachồng. 6 năm, bây giờ Ngọc Lan mới biết người mình lấy làm chồng không phải mộtngười đàn ông bình tĩnh mà là một kẻ mặt dầy.
Anh ta xác nhận việc cặp bồ, chăn gối với cô gái trẻ kia. Hơn nữa còn khuyên vợnên bình tĩnh kẻo làm mất hòa khí gia đình. Thắng gợi ý: “Hay em kết bạn với côấy đi, cô ấy có mấy tuyệt chiêu làm tình cực kì đấy!”
![]() |
Hình minh họa. |
“Đúng là không biết nói gì hơn em ạ. Cũng tại mình không tôn trọng mình nên anhta mới xử sự với mình như vậy. Chị nghĩ rằng lấy chồng rồi thì anh ta là củamình, không cần lo giữ. Gia đình nhà chị khá giả, công việc ổn định, nhà cửa, xehơi đầy đủ, lại có một cậu con trai giống anh ta như đúc, theo em chị có cần lolắng chồng mình tìm của lạ hay không? Ấy vậy mà anh ta vẫn đi ăn phở đấy em ạ”.
“Không xây mới, chỉ cơi nới”
Sinh con xong, dù không béo phì như những bà mẹ khác nhưng cơ thể người vợ khôngcòn như thời con gái với vòng eo thon thả, cặp đùi săn chắc, ngực nở nang. Việcnhà cửa, dạy dỗ con cũng không phải lí do vì gia đình có 2 người giúp việc, hầuhết chị không phải đụng tay làm việc nhà. Tuy nhiên, công việc thăng tiến kéotheo những bận rộn không tên, chị quên mất thói quen đi spa, tập thể dục thờicon gái. Nhiều lần Thắng nhắc khéo vợ nhưng chị bỏ ngoài tai, vì ở cơ quan bạnbè đồng nghiệp vẫn ca ngợi vẻ đẹp “gái một con trông mòn con mắt”, làm chị ngủquên trong vinh quang.
“Lần đó, chị cho anh ta một cơ hội để chia tay người tình và trở lại với giađình. Thắng đồng ý. Anh ta chia tay cô gái kia thật nhưng một thời gian sau, chịlại gặp anh ta đi vào khách sạn với một cô gái khác. Vẫn một style sexy chảichuốt điệu đà. Chị đề nghị chia tay. Ly hôn là hai chữ không bao giờ được phépxuất hiện trong gia đình chị, nếu chị làm vậy bố mẹ đẻ sẽ từ mặt chị luôn, vì đólà nỗi nhục nhã hổ thẹn của cả dòng họ. Anh ta biết vậy nên càng làm mặt thảnnhiên. Thắng từ chối ly hôn, ly thân. Anh ta muốn có vợ, lại muốn có cả bồ.”
Hình minh họa
Có lần Thắng còn thừa nhận với chị: “Anh là người có nhu cầu cao, em không đápứng được thì để người khác đáp ứng. Tính anh phong lưu đa tình, em không cản nổiđâu. Nhưng em phải biết vị trí của em là duy nhất, Thắng này chỉ lấy vợ một lần.Ba cái từ ly hôn, ly dị… dẹp hết!”
Cái kết không có hậu
Nghe đến đây, Quỳnh mới chột dạ. Nhiều lần lắm, gần như cứ một tháng một lầnThắng đều rủ Quỳnh đi Tuần Châu nghỉ cuối tuần, mà cách nói có vẻ rất nôn nóng.Mỗi lần gọi điện cho Quỳnh cứ phải gọi bằng được, nhiều lúc bỏ máy trong cốp xe,mở ra Quỳnh thấy có đến 19 cuộc gọi nhỡ của Thắng. Theo kinh nghiệm của mộtngười bạn kể lại thì những người đàn ông như thế là người có nhu cầu cao. Thế màkhông hiểu vì may mắn hay thế nào mà hơn một năm yêu nhau, Quỳnh và anh ta chưamột lần có cơ hội ở riêng tư với nhau đủ lâu để đi tới “chuyện kia”.
Ngọc Lan tới gặp Quỳnh, không cần giải thích, Quỳnh thừa hiểu không phải để đánhghen. Trong câu chuyện có đôi lần Quỳnh để ý thấy mắt chị đỏ ầng ậng nước nhưngchị không hề khóc. Chị rèn được sự lạnh lùng bằng ấy không biết là may hay làkhổ đây? Chị không xem Quỳnh là người thứ ba phá vỡ hạnh phúc vợ chồng chị, màcái chính là chồng chị đi lừa con gái nhà người ta, lỡ chẳng may Quỳnh dính bầucũng lại chị dẫn đi phá thai như mấy lần trước thì khổ một đời con gái. Là ngườiđàn bà phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” đi giải quyết hậu quả những lần chồng lăngnhăng, mà vẫn giữ được bình tĩnh như chị quả không dễ. Nhưng một người đàn bà bịsố phận làm cho vô cảm, có phải là một sự bất hạnh hay không?
(Theo Infonet)
" alt=""/>Vợ 'ngậm bồ hòn' đưa bồ của chồng đi phá thaiEm được biết có trường Đại học Y Dược - Đại học Quốc gia Hà Nội, còn mới, không biết chất lượng giảng dạy ra sao. Mong mọi người cho em xin ý kiến để tham khảo. Em cảm ơn.
Truong Lam
Bạn cần tư vấn gì? Trở lại Giáo dụcTrở lại Giáo dục" alt=""/>Ngoài Đại học Y Hà Nội, học Y ở đâu tốt?