
Còn cô con gái thứ 2 nhà thầy, từ hôm ra Hà Nội đi làm tới giờ, làm được vài buổi cũng được yêu cầu tự cách ly tại nhà trọ. Bây giờ, chị đã được gỡ cách ly rồi nhưng thầy Chực vẫn bảo con từ từ hẵng về nhà, để khi nào tuyên bố Vĩnh Phúc hết dịch rồi về cũng chẳng sao. Thầy còn dặn con chưa phải đến công ty vội, khiến mọi người e dè, hoang mang.
Còn riêng vợ chồng thầy, ngay cả khi cả xã chưa bị cách ly, cũng từ chối đến các đám cưới hỏi, giỗ chạp ở ngoài xã. ‘Đi họp tôi cũng không dám bắt tay mọi người, nói mọi người thông cảm vì mình đang ở vùng dịch’.
 |
Thầy Nguyễn Bá Chực - Hiệu trưởng Trường Tiểu học Sơn Lôi B - vẫn tới trường hằng ngày suốt thời gian học sinh được nghỉ học. Ảnh: Nguyễn Thảo |
Thầy bảo, có thể với một số thầy cô giáo trẻ sẽ không tránh khỏi tâm lý hoang mang. "Ai mà không sợ? Mình không thể trách mọi người được, kể cả những người bên ngoài có ý né tránh người dân Sơn Lôi. Hay thậm chí với cả một số thầy cô ở ngoài xã cũng ngại đến trường thời điểm trước cách ly. Điều đó cũng là dễ hiểu. Là hiệu trưởng, mình chỉ còn cách động viên các thầy cô thôi".
Cách đây 16 năm, thầy cũng từng có những trải nghiệm tương tự khi dịch bạch hầu bùng phát. 2 học sinh đã tử vong. Khi đó, thầy Chực còn làm hiệu trưởng ở trường tiểu học xã bên. Trường của thầy phải đóng cửa 2 tuần.
‘Tôi đã qua cái tuổi dễ hoang mang, căng thẳng trước những chuyện như thế này. Điều may mắn nhất là tính đến thời điểm này, Sơn Lôi và cả nước đã tạm thời kiểm soát được dịch bệnh mà không có tổn thất nào về người’.
‘Đây cũng là lúc mà chúng tôi nhận thấy rõ nhất tinh thần đoàn kết, tấm lòng hảo tâm của rất nhiều cơ quan, đơn vị dành cho ngôi trường của chúng tôi nói riêng và người dân xã Sơn Lôi nói chung’.
 |
Sơn Lôi thời điểm còn cách ly |
Giao bài tập ở điểm chốt chặn
Là giáo viên dạy lớp 3 ở Trường Tiểu học xã Sơn Lôi, thầy Tuân không phải dân trong xã, mà sống ở TP. Vĩnh Yên – cách trường khoảng 7km.
Từ khi xã bị cách ly, thầy Tuân chưa đến trường ngày nào. Nhưng cứ thứ 2 hằng tuần, thầy lại cầm 7-8 trang bài tập đứng ở chốt chặn vào xã, đợi phụ huynh đến lấy đề. Hai người trao nhau mấy tờ giấy qua barie. Vị phụ huynh này sẽ làm nhiệm vụ photo đề cho cả lớp rồi gửi đến các phụ huynh khác trong xã.
Cũng có hôm, thầy còn mua cả thuốc men, rút tiền ở cây ATM hộ một số người quen ở phía bên kia barie. Công tác ở đây 27 năm, Sơn Lôi cũng đã như ngôi nhà thứ 2 của thầy với rất nhiều mối quan hệ thân sơ.
 |
Thầy Trần Minh Tuân - giáo viên Trường Tiểu học Sơn Lôi B làm nghề tay trái của mình. Ảnh: NVCC |
Có một điều thầy Tuân lờ mờ nhận ra là “hình như học sinh nghỉ nhiều quá cũng chán, hay là vì bố mẹ chúng nghỉ làm ở nhà, chịu khó đốc thúc con cái nên các em chịu khó làm bài tập hơn hẳn”. Thầy Tuân cũng phấn khởi ra mặt cho dù có là lý do gì đi chăng nữa.
Ngoài việc không phải đến trường, cuộc sống của thầy giáo sinh năm 1973 không có thay đổi gì nhiều ngoài việc nghề tay trái của thầy được dịp đắt khách hơn đôi chút.
Thầy Tuân ‘bén duyên’ với công việc phun thuốc muỗi đã 17 năm nay sau nhiều lần xem phim ‘tây’ rồi tự hỏi “sao bên ấy không phải mắc màn nhỉ”.
Nếu như không có dịch bệnh, thầy thường tranh thủ đi phun thuốc muỗi cho nhà dân vào dịp cuối tuần hoặc sáng sớm trước giờ lên lớp. Trung bình, mỗi gia đình cần phun 1 bình thuốc trong vòng 30 phút với giá 100 nghìn cả tiền thuốc lẫn tiền công. Nhưng trong thời điểm dịch bệnh, thầy còn được thuê phun cả thuốc khử khuẩn cloraminB. "Hầu như ngày nào cũng có việc. Công việc nhiều hơn khoảng 10-15% so với ngày thường" – thầy Tuân kể. Nhưng chắc chắn thầy chẳng bao giờ mong muốn nguồn thu nhập của mình tăng lên nhờ lý do này.
 |
Thầy Trần Minh Tuân trên bục giảng. Ảnh: NVCC |
"Thời khắc giao thừa thứ 2 của chúng tôi"
Ngày 13/2 khi Sơn Lôi bị cách ly, đứa con thứ 3 của thầy Trần Quang Thành mới sinh được 1 tháng. Từ trước khi cả xã bị cách ly, vợ chồng thầy đã mua sắm sẵn các nhu yếu phẩm cần thiết cho trẻ sơ sinh tích trữ trong nhà.
Nếu Vĩnh Phúc là điểm nóng của cả nước những ngày qua thì Sơn Lôi là điểm nóng của Vĩnh phúc và thôn Ái Văn là điểm nóng của Sơn Lôi trong số 6 thôn của xã. Gia đình thầy Thành sống ở thôn Ái Văn – cách nhà cô gái trở về từ Vũ Hán khoảng 1km. Cả nhà có 7 người thì 2 người già, 3 đứa trẻ con đang tuổi hiếu động. Không chỉ phải thận trọng từng ly từng tí để phòng dịch, vợ chồng thầy còn bận trông nom việc học hành, ăn uống của 3 đứa trẻ.
Thầy Thành là giáo viên duy nhất của Trường THCS xã Sơn Lôi là người trong xã, vì thế thỉnh thoảng thầy có ghé qua trường để giúp việc giấy tờ, công văn cho thầy hiệu trưởng. Ngoài ra, cả nhà chẳng dám đi đến đâu. ‘Chuyện trò với hàng xóm cũng chỉ ghé qua bờ rào rất dè dặt’.
Vì thế, trong ngày đầu tiên Sơn Lôi gỡ cách ly, thầy quyết định “làm một chuyến đi chợ sang thị trấn Hương Canh, mua chút đồ ăn tươi cho gia đình”.
Thầy giáo sinh năm 1983 chia sẻ, “hình như khung cảnh cũng có khác, hay là vì tâm trạng mình khác”.
 |
Sơn Lôi ngày đầu tiên gỡ cách ly. Ảnh: Nguyễn Thảo |
Tối qua, khi theo dõi lễ tuyên bố gỡ cách ly Sơn Lôi qua các phương tiện thông tin đại chúng, thầy giáo dạy Văn cảm thấy rất xúc động.
“Lần đầu tiên, mình chứng kiến một đợt chống dịch dài ngày, cam go như thế ở địa phương mình, mà chính mình lại là người trong cuộc”.
“Rất may mắn là người dân Sơn Lôi đã vượt qua. Khi xem những thước phim do các bạn phóng viên, các bạn trẻ gửi qua Facebook, mình thấy rất xúc động. Đặc biệt, khi nhìn thấy đồng chí Bí thư Tỉnh uỷ bắt tay các y bác sĩ và công an ở chốt số 1, mình cảm thấy như thể các đồng chí cũng có chút quyến luyến với Sơn Lôi. Bởi vì khi về làm nhiệm vụ ở Sơn Lôi, thực ra các đồng chí cũng đang cùng cách ly với người dân. Có thể nói thời khắc hôm qua giống như nhiều người ví - là thời khắc giao thừa thứ hai của chúng tôi”.
Trong số những đề bài giao cho học sinh ôn tập suốt 1 tháng nghỉ học vừa qua, thầy Thành có ra một đề bài mang tính ứng dụng thực tiễn cao như sau: Trong bối cảnh và tinh thần hỗ trợ chống dịch của các đoàn thể, cá nhân dành cho người dân Sơn Lôi, các em hãy kể lại một câu chuyện mà các em được chứng kiến hoặc trải qua khiến các em xúc động.
Thầy Thành hi vọng, vào giờ giảng đầu tiên khi quay lại trường, thầy sẽ nhận được nhiều câu chuyện ý nghĩa từ các học trò từng ở nơi "tâm dịch".

Sơn Lôi ngày mở cửa
Sáng nay, Đạt sẽ trở lại công ty sau 20 ngày bị cách ly, còn bà Nhưng thì tự tin trả những bộ quần áo đã may xong cho khách từ lâu.
" alt=""/>Kỷ nghỉ kỷ lục của những người thầy ở Sơn Lôi

- Được thành lập từ năm 2001, Trung tâm Dạy nghề nhân đạo và tạo việc làm cho trẻ em tàn tật do thầy Trần Duyên Hải quản lý, gần 20 năm qua đã tạo việc làm cho hàng trăm nghìn trường hợp có hoàn cảnh khó khăn ở khắp mọi nơi trên cả nước….TIN BÀI KHÁC
Trao 30.155.000 đồng đến bé Trần Nguyễn Huy Hoàng
Tấm lòng bạn đọc gửi đến em Nguyễn Xuân Việt
Trao gần 80 triệu đồng đến gia đình nạn nhân của vụ cháy lớn ở Đê La Thành
Nằm sâu trong con ngõ nhỏ Linh Quang (phường Văn Chương, quận Đống Đa, Hà Nội) phải khó khăn lắm chúng tôi mới tìm thấy Trung tâm, nơi được nhiều người biết đến như là ngôi nhà tình thương và hy vọng.
Bước vào bên trong, một cảm giác ấm cúng bao trùm với không gian yên tĩnh. Gần 20 con người đang cặm cụi làm việc bên những chiếc máy may. Ở đây, các học viên từ nhiều độ tuổi khác nhau nhưng đều mang số phận không trọn vẹn.
 |
Mỗi năm Trung tâm dạy nghề nhân đạo đào tạo, giúp đỡ hàng trăm hoàn cảnh khó khăn vượt lên số phận, có công ăn việc làm ổn định |
Thầy Đỗ Duyên Hải - giám đốc trung tâm tâm sự, những ngày đầu trung tâm mở ra gặp vô vàn khó khăn. Khó khăn nhất là về kinh tế bởi lúc đó, chỉ dựa vào đồng lương của thầy thì không thể đủ nuôi các em, trong khi học sinh đến lớp thì ngày càng nhiều.
"Phải mãi sau này, khi trung tâm được mọi người biết đến, chung tay giúp đỡ, người cho chiếc máy may, người thì cho tiền, quần áo và cả những quyển vở chiếc bút, trung tâm mới đỡ chật vật và đi vào quy củ". Thầy nói và cho biết, ngày ấy chưa có nhiều trung tâm nhân đạo - từ thiện như bây giờ. "Lúc đó tôi chỉ nghĩ giúp đỡ các em được phần nào thì giúp, chứ để chúng nó ngoài đường xó chợ lại đi làm điều xấu cho xã hội. Nhưng không ít người nghĩ tôi lôi kéo các em về làm điều xấu kiếm lợi cho bản thân và cũng không ít lần, tôi phải đi giải thích với chính quyền".
 |
Thầy Trần Duyên Hải, giám đốc trung tâm dạy nghề nhân đạo. |
Ở đây, những mảnh đời vất vả, những người nghèo khó hay thất nghiệp được học nghề, chủ yếu là nghề may. Còn đối với trẻ em cơ nhỡ, các em được học văn hóa đầy đủ. Mỗi năm trung tâm phối hợp với một số doanh nghiệp tạo việc làm tại chỗ, giúp các em có thu nhập ổn định.
Như trường hợp chị Bế Thị Loan, người dân tộc Tày, quê ở bản Nằm, xã Nhung Chiến (Tràng Định, Lạng Sơn) có chồng mất sớm, chị và hai con nhỏ bị lừa bán sang Trung Quốc. Hơn 2 năm lưu lạc xứ người, khi chị trở về quê hương thì không còn nơi nương tựa.
Nhờ có Trung tâm tiếp nhận, các con của chị được thầy Hải giới thiệu đi học văn hóa rồi học nghề, đến nay đã kiếm ra tiền phụ giúp gia đình. Bản thân chị Loan làm công việc chăm sóc người già trong viện dưỡng lão, vừa ý nghĩa lại có thu nhập.
Cũng mang một số phận bất hạnh, cô giáo Ma Thị Nhưng bị dị tật ở chân tâm sự: “Trước kia cũng nhờ có trung tâm giúp đỡ, tôi được học cái nghề. Sau này tay nghề cứng, trung tâm giữ lại làm giáo viên dạy cho các em kế sau. Cùng có hoàn cảnh như mọi người ở đây nên trong công việc chúng tôi có sự đồng cảm với nhau hơn".
 |
Cô giáo Ma Thị Nhưng, từng được trung tâm giúp đỡ nay làm giáo viên dạy may tại trung tâm. |
Em Lương Văn Chiến ở Đắk Lắk, hiện đang học nghề may ở trung tâm chia sẻ: “Em sinh ra đã không có bố, mẹ mới mất cách đây chưa lâu nên em sống cùng ông bà nội đã già yếu. May mắn em được trung tâm giúp đỡ cho học nghề, được ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ và cuối năm còn có tiền lương cầm về giúp đỡ ông bà”.
Sau gần 20 năm hoạt động, hiện Trung tâm dạy nghề nhân đạo Linh Quang là địa chỉ tin cậy của nhiều hoàn cảnh khó khăn, tàn tật và cũng là mái ấm của nhiều thế hệ học sinh. Đối với nhiều em bị câm điếc, mồ côi cha mẹ hay cha mẹ bỏ đi,... trung tâm là nhà, thầy Hải như một người cha thứ hai che chở cho các em.
Hiện tại, trung tâm dạy nghề nhân đạo Linh Quang, đại chỉ số 25 ngách 48 ngõ Linh Quang, Văn Chương, Đống Đa (Hà Nội) đang liên tục tuyển sinh các khóa với mong muốn được dang rộng vòng tay chào đón nhiều hoàn cảnh khó khăn trên mọi miền Tổ quốc.
Phạm Bắc - Bích Thủy
" alt=""/>Ngôi nhà tình thương cho những số phận bất hạnh ở Hà Nội