
 |
Phụ nữ Việt Nam khi lấy chồng coi như đi mua một lá số cho cuộc đời mình (Ảnh minh họa). |
Dựa vào đâu chị đánh giá tính cách của đàn ông Việt Nam là ích kỷ?
Tôi không về Việt Nam nhiều nhưng theo dõi thông tin qua báo chí, các kênh thông tin ở mạng xã hội và nhìn vào bản chất gia đình mình ở Việt Nam thì nghiệm ra điều đó. Bố tôi lấy mẹ tôi, đặt ra mọi nguyên tắc trong gia đình và mẹ tôi chỉ việc tuân theo, không bàn cãi. Có nhiều, rất nhiều điều không phù hợp với bà nhưng bà vẫn phải im lặng chịu đựng. Tiếng nói của mẹ tôi chỉ là tiếng nói chấp nhận, không thể quyết định điều gì.
Tôi hay thấy đàn ông hay nói rằng các ông đi làm nuôi vợ con. Nếu làm một phép so sánh đơn giản: Một thân một mình người đàn ông hay người phụ nữ, chẳng ai phải nuôi ai. Nhưng khi đã là gia đình, khi đã có con thì mọi việc lại khác.
Người đàn ông không thể mang bầu, không thể đẻ nên không hiểu thiên chức thiêng liêng của người phụ nữ khi đảm nhận điều quá khó khăn của cuộc sống này. Khi sinh nở xong, người phụ nữ sẽ bị thiệt hại về sức khỏe, tinh thần rất nhiều. Nếu nói một người phụ nữ vô dụng, ăn bám chồng là người thiếu hiểu biết. Thế mà đàn ông Việt Nam đầy người nói thế mà cả xã hội chúng ta vẫn chấp nhận.
Trong khi ở Việt Nam, có một nghịch lý rằng, nhiều người đàn ông ăn bám vợ thật sự. Nhưng vợ anh ta không dám bỏ anh ta vì tư duy: Ván đã đóng thuyền. Bỏ một người chồng trong lúc anh ta khó khăn là không được. Đàn ông cho mình cái quyền ban ơn cho người phụ nữ một cuộc hôn nhân là may cho cô ta chứ không phải anh ta may vì lấy được vợ.
Cả một hệ thống xã hội nghĩ thế và chấp nhận thế rồi. Ngay cả những người phụ nữ cũng thấy thế là hợp lý. Họ kêu khổ là một chuyện, chấp nhận khổ là chuyện khác. Bi kịch là có rất nhiều phụ nữ cảm thấy khổ sở nhưng đều cho rằng đó là thiên chức của mình.
Đối với tôi, thiên chức người phụ nữ chỉ dành cho con và làm tốt bổn phận làm vợ là được. Họ không có thiên chức chịu đựng những điều vô lý, ích kỷ của đàn ông. Sự hi sinh tôi chỉ dành cho con.
Nhưng chị có nghĩ là phải có lí do logic nào đó thì người đàn ông Việt Nam mới có được những đặc quyền đặc lợi thế với phụ nữ chứ?
Tôi đã nói đó là ý thức hệ của xã hội. Ý thức hệ đó tồn tại từ thời phong kiến, đó là ý thức hệ phong kiến. Điều đó không phù hợp với hoàn cảnh xã hội hiện đại. Người ta cứ cố tình công nhận đó là điều đúng đắn mà không công nhận rằng: Chúng ta đang lạc hậu.
Nhiều khi tôi nghĩ, chính vì tư duy đó mà cả người đàn ông Việt Nam và người phụ nữ Việt Nam chúng ta đều lạc hậu trong chính gia đình mình.
Tôi đã từng chết cười với tâm sự của một cô rằng cô ta bị chồng dằn vặt chỉ vì cô ta quá sành chuyện giường chiếu. Hoặc có cô chịu khó chăm chồng chăm con quá, đùng cái bồ của chồng vác cái bụng to đến nhà. Anh chồng bảo cô vợ: Tại em hiền lành, chịu đựng và không biết giữ chồng… Muôn kiểu xoay của đàn ông cho thói hư tật xấu của mình.
Chọn lựa vợ là do anh ta. Rồi anh ta biến vợ thành con búp bê, những con bù nhìn. Sau đó thì chán. Chán ngấm ngầm có, chán công khai có. Lỗi tại những người phụ nữ, tôi thấy thế.
Nhiều lúc tôi lại tự nhủ: Nếu một ngày nào đó, ngôi sao cỡ Madona yêu một người đàn ông Việt Nam, liệu anh ta có dám yêu không nhỉ? Tôi cá rằng không. Vì cô ta đã đẹp lại quá tài năng, quá nhiều tiền, quá sexy, quá giỏi chuyện giường chiếu. Đàn ông Việt Nam không “thích” người phụ nữ như thế.
Chị đang nói xấu đàn ông Việt Nam đấy!
Có thể coi là như thế, tôi không tranh cãi. Mọi người có thể nghĩ vậy. Nhưng nếu có một người đàn ông cụ thể, anh ta có một vài biểu hiện như thế tôi cũng mắng thẳng mặt anh ta như vậy. Đằng nào tôi cũng không dám bốc lá thăm may rủi của cuộc đời mình để trông chờ vào những người đàn ông Việt Nam. Tôi có lựa chọn khác rồi.
Chắc có anh ác ý sẽ bảo tôi là: Nếu anh Tây mà có tệ bạc với chị, chị đừng có quay về Việt Nam cầu cứu những người đàn ông ở đây. Nói chung là từ trong bản chất suy nghĩ đã không phù hợp rồi.
Tôi không can thiệp được suy nghĩ và lựa chọn của chị! Mong chị luôn hạnh phúc!
(Theo Trí thức trẻ)" alt=""/>'Đàn ông Việt cơ bản là không đủ sức lấy vợ đẹp'