Buổi họp kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ với hàngloạt ý kiến nói thẳng từ cả 2 phía: 13 trường ĐH được thí điểm cơ chế tự chủ và lãnh đạo bộ ngành có liên quan.
![]() |
Các đại biểu tham dự hội nghị sáng 18/3. (Ảnh: Văn Chung) |
Tại cuộc họp, một trong những vấn đề nóng chiếm nhiều thờigian thảo luận là thắc mắc từ lãnh đạo các trường ĐH xung quanh những bất cậptrong quy định về tỷ lệ số giảng viên cơ hữu của BộGD-ĐT.
Các trường cho rằng nếu áp dụng "đúng quyđịnh", nhiều đơn vị không thể mở ngành, xác định chỉ tiêu vì không có đủ sốgiảng viên và đúng chuyên ngành của giảng viên cơ hữu theo các trình độ quy địnhlà giáo sư, phó giáo sư hay tiến sĩ...
Trong khi đó, các trường ĐH quốc tế tại Việt Namthiếu giảng viên cơ hữu vẫn mời giảng viên ở nước ngoài theo chế độ thỉnh giảngvào để dạy.
"Tại sao họ “lách” được mà chúng ta lại làm khó cho các trường trongnước?" - Phó Thủ tướng đặt câu hỏi.
Ông Huỳnh Thành Đạt, Phó Giám đốc ĐHQG TP.HCM cho rằng phải có cách quản lý giảngviên để vẫn nắm được họ làm gì ở trường ĐH khác.
Phó Giám đốc ĐHQG Hà Nội Nguyễn Kim Sơn nêu quan điểm: Bộ GD-ĐT nên bỏ quản lý theokiểu kiểm đếm cụ thể, nặng về hành chính, thay vào đo tăng cường giám sát chấtlượng đầu ra.
Trước những trao đổi này, Thứ trưởng Bộ GD-ĐT BùiVăn Ga cho biết: Ở các trường đại học đều phải tính đến chỉ số "giáoviên thỉnh giảng". Trên thế giới, giáo viên thỉnh giảng và cơ hữu số lượngbằng nhau. Họ muốn giáo viên thỉnh giảng là những người có kinh nghiệm thực tế,người làm doanh nghiệp, có chức danh xã hội.. tăng kiến thức thực tiễn cho sinhviên.
Còn ở Việt Nam thì khó làm điều này, mà có thực tế "1 người thỉnh giảng cả 10 trường". Nếu “thả cửa” cho các trường sử dụng giảngviên thỉnh giảng với số lượng lớn thì sẽ dẫn đến tình trạng các trường ồ ạttuyển giảng viên để mở rộng chỉ tiêu tuyển sinh theo quy định. Lúc đó, Bộ GD ĐTkhó có thể quản lý được chất lượng đào tạo của các trường khi các trường chạytheo lợi nhuận mà không giữ hình ảnh bằng chất lượng.
Trong quy định chỉ tiêu và mở ngành, Bộ quan tâm tới giảng viên cơ hữu/sinh viênvới yêu cầu cao (hiện là 1/20), nếu có giảng viên thỉnh giảng vào thì tỉ lệ đượccân đối (1/15) để quản tốt hơn. Bộ khuyến khích các trường mời thêm giảng viênthỉnh giảng
Phó Thủ tướng chất vấn: “Vấnđề tự chủ đại học đặt ra từ đầu những năm 1990 với việc ra đời của 2 ĐHQG và mộtsố ĐH vùng. Bây giờ vấn đề là chúng ta khôngquản được đúng không? Vậy Bộ hãy nói rõ là hiện nay chúng ta có bao nhiêu giáoviên? Và tại sao mà một Bộ lại bất lực không thể quản được giáo viên?...”
Theo ông Đam, ở nước ngoài cũng có phân biệtgiáo viên cơ hữu và thỉnh giảng nhưng không phân biệt tỷ lệ. Vấn đề là ở chỗ: Tại sao họ không quản mà mình lại quản? Việc sử dụng giảngviên thỉnh giảng không vướng luật, không vướng nghị định mà chỉ vướng ở Bộ?
Phó Thủ tướng cho rằng: “Tôi chắc chắn quy địnhcủa Bộ không có động cơ xấu mà chỉ nhằm đảm bảo chất lượng. Vậy các đồng chí haynghĩ xem có cách nào dùng công thức nào, thay vì quản lý cái này, ta quản lý bằngcái khác mà vẫn đảm bảo chất lượng được không, nếu đảm bảo được chất lượng thìta làm”.
![]() |
Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam trao đổi với báo chí bên lề hội nghị sáng 18/3. (Ảnh: Văn Chung) |
"Nếutháo quy định về giảng viên cơ hữu, các trường có ồ ạt tận dụng để tăng quy môđào tạo không? Hầu hết các trường đều cho rằng họ lo về chất lượng hơn là tăngchỉ tiêu.
13 trường tự chủ đều cam kết trong vòng 3 năm tới sẽ không tăng chỉtiêu đào tạo quá 10%, thậm chí nhiều trường không tăng.
Nếu 13 trường tự chủ này đều cam kết không tăng chỉ tiêu thì Bộ tháo gỡ về quyđịnh giảng viên cơ hữu, thỉnh giảng” - ông Đam chỉ đạo.
Thứ trưởng Bùi VănGa cho rằng, nếu các trường cam kết không tăng chỉ tiêu thì Bộ hoàn toàn ủng hộ,khuyến khích các trường mời nhiều giảng viên thỉnh giảng để nâng cao chất lượng giảng dạy. “Chỉ sợ các trường nâng giảng viên thỉnh giảng lên rồi lại đòi mởrộng quy mô đào tạo”, ông Ga vẫn băn khoăn.
Tại buổi họp, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam cũng đềnghị cần áp dụng công nghệ thông tin vào việc quản lí danh sách các giảng viênthỉnh giảng. Các trường cần công khai danh sách. Bộ GD-ĐT có cơ chế tập hợp lạiđể người dân giám sát.
Làm thế nào để giám sát và nâng cao chất lượng đào tạo là một trong những chủ đề tiếp tục nổi lên. XEM TIẾP >>>
Mọi người nói tôi dại khi lao vào yêu người đàn ông từng có vợ, vì trong mắt bạn bè, tôi là một cô gái cá tính, xinh đẹp và có nhiều người theo đuổi. Ai cũng kì vọng tôi lấy đại gia và ít nhất cũng phải là trai tân. Tôi cũng chỉ biết cười bởi sau vài tháng quen anh, tôi hiểu mình đã phải lòng và yêu anh rất nhiều.
Yêu nhau hơn 1 năm, tôi được gặp bố mẹ anh vài lần khi hai bác lên thành phố thăm con. Bố mẹ anh nhìn rất sang chảnh. Vì là dân làm ăn buôn bán nên mẹ anh khá sắc sảo, bố trông cũng không phải người hiền lành. Qua cách nói chuyện, tôi biết anh rất sợ bố. Mọi việc trong nhà có vẻ anh đều phải được sự đồng ý của bố mẹ mới dám làm. Gia đình anh thuộc hàng giàu có, được nhiều người biết đến.
Lần đầu gặp tôi, bố mẹ anh đã hỏi mọi chuyện về gia đình, công việc của bố mẹ, anh chị em trong nhà khiến tôi hơi rén. Nhưng tôi cũng cố gắng nói chuyện cởi mở, vui vẻ. Trong câu chuyện, bố anh ít nhiều nhắc đến chuyện cũ của anh, trong đó có vài lời ca ngợi con dâu cũ. So với gia đình vợ cũ của anh, có vẻ tôi thua xa. Cô vợ cũ ấy có mác học bên nước ngoài, con tiểu thư nhà giàu trong khi tôi chỉ là một cô gái xuất thân nông thôn, bố mẹ làm nông.
Đối với bố mẹ anh, ngoài ngoại hình, tôi chẳng có gì hết. Và họ cho rằng, tôi bám vào một người đàn ông từng ly hôn là vì tiền bạc của gia đình anh. Dù chạnh lòng nhưng tôi vẫn cố gắng bỏ qua mọi chuyện, tin rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình.
Lần đó, nhân gia đình có việc, anh đưa tôi về ra mắt tiện gặp họ hàng trong nhà. Tôi hơi hồi hộp nhưng cho rằng, việc gì đến rồi sẽ đến nên quyết định lấy hết can đảm về nhà anh một chuyến.
Trước đó một tuần, tôi đã chuẩn bị quà cáp cho gia đình người yêu. Những món đồ tôi mua phải chọn lựa và nhờ bạn bè tư vấn kĩ càng.
Hôm đó, mọi người trong nhà nói chuyện vui vẻ. Nhưng một việc khiến tôi thực sự không thể hài lòng đó là, trong nhà anh vẫn còn treo bức ảnh cưới của anh và vợ cũ. Theo anh nói thì họ đã ly hôn 5 năm, vậy tại sao ảnh cưới vẫn treo? Lúc lên phòng anh nghỉ ngơi, tôi cũng thấy một bức ảnh chụp chung của anh và người cũ. Tự nhiên mặt tôi nóng bừng.
Trong bữa cơm, bố anh còn liên tục nhắc về con dâu cũ, với hàm ý “dù chúng nó không còn là vợ chồng nhưng cháu nội vẫn là cháu đích tôn trong nhà này”. Và việc vợ cũ thường xuyên đưa cháu sang thăm ông bà nội, qua lại gia đình anh cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi thực sự không hiểu dụng ý của gia đình anh là gì? Phải chăng họ không muốn tôi làm dâu hay họ muốn dằn mặt tôi, để tôi biết mình chỉ là người đến sau?
Trong lòng không vui nên tôi không muốn ngồi thêm một chút nào nữa. Sau bữa cơm, nghỉ ngơi 15 phút, tôi kiếm lý do bận rồi xin phép ra về. Bạn trai cũng khá bất ngờ vì thái độ của tôi. Nhưng dù anh có ngăn cản thế nào tôi cũng kiên quyết không ở lại. Tôi bắt xe về thành phố, lòng bồn chồn nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Anh là người nghe bố mẹ, liệu gả vào gia đình anh, tôi có được sống hạnh phúc?
Bỗng tôi nhớ tới lời của bạn bè nói với mình khi quyết định yêu anh. Liệu tôi có nên suy nghĩ kĩ lại trước khi tiến tới hôn nhân? Tôi đâu phải người kém cỏi, sao phải chịu sự sỉ nhục này?
Độc giả Tú Vy
Tôi đã làm một việc khiến mẹ chồng ái ngại. (Ảnh minh họa: Sohu).
Tiền sinh hoạt trong gia đình, vợ chồng tôi lo. Tôi chưa bao giờ để bố mẹ phải bỏ ra một đồng nào, bởi bản thân luôn ghi nhận việc bố mẹ chăm con, nấu nướng cho mình.
Ở nhà, lúc nào mẹ chồng cũng tươi cười, vui vẻ nhưng tôi đâu có ngờ đằng sau, mẹ lại nghĩ tôi là cô con dâu xấu tính như vậy. Hôm rồi, công ty mất điện, tôi được về sớm.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe được tiếng mẹ nói vọng ra: "Gớm con dâu nhà này sướng nhất cái xóm này. Sáng váy vóc đi làm, chiều về muộn chỉ việc thay đồ rồi lao vào mâm cơm ăn, có phải làm gì đâu. Con cái cũng không phải chăm, không phải đón. Ai bằng chúng nó".
Nghe đến đây, tôi có chút nóng mặt nhưng lại nghĩ, chắc mẹ chồng nói vậy chỉ để khoe với hàng xóm rằng, bà đối xử tốt với tôi. Nhưng không, mẹ nói tiếp: "Nhà nó nghèo, có gì đâu, lấy chồng về đây nhà cao cửa rộng, tha hồ ở.
Sống với mẹ chồng bao năm nhưng không biết điều, chẳng bao giờ mua món quà gì tặng mẹ, cũng không biết biếu xén tiền bạc bao giờ. Nó được một góc của con dâu các bà, tôi đã mừng. Tôi còn hầu vợ chồng nó từ A đến Z mà có dám kêu than đâu".
Tôi nhớ trước giờ, mình từng mua cho mẹ mấy món đồ nhưng mẹ chê này chê nọ nên không dùng. Sau đó, tôi ngại không mua và ngỏ lời đưa mẹ ra hàng nhưng mẹ từ chối.
Việc biếu tiền, tôi nghĩ không cần thiết bởi mọi việc trong nhà này, vợ chồng tôi đều chi tiêu. Bố mẹ có lương hưu lại không phải trả bất cứ đồng tiền điện nước nào, chúng tôi sao phải biếu? Khi ông bà ốm đau, chúng tôi chắc chắn sẽ có trách nhiệm.
Tôi uất lắm nhưng nghĩ mình nên làm việc gì đó để mẹ chồng hiểu, hàng xóm hiểu và tôi không phải mang tiếng ra ngoài nữa. Mấy hôm đó, tôi coi không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình thường, vui vẻ. Vào hôm sinh nhật mẹ chồng, tôi mua sắm rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bị quà giá trị và mời tất cả cô bác hàng xóm sang nhà ăn uống.
Bữa cơm ấy đều là món ăn xịn, các bác có lẽ cũng chưa từng được ăn. Họ hết lời khen ngợi tôi chu đáo. Sau màn thổi nến, tôi tặng mẹ chồng một chiếc váy đẹp và một bộ mỹ phẩm xịn trị giá vài triệu đồng. Hàng xóm hết lời khen con dâu tâm lý với mẹ chồng khiến mẹ tôi có chút ái ngại.
Trước khi các bác hàng xóm về, tôi còn đon đả gói quà sinh nhật để các bác mang về cho các cháu. Không những thế, trong bữa ăn, tôi liên tục khen ngợi mẹ chồng mình là người chu đáo, chăm lo hết mọi việc trong nhà. Tôi luôn cảm thấy may mắn vì được làm dâu của mẹ, được ông bà hỗ trợ trông, đưa đón con cái.
Hành động của tôi khiến các bác hàng xóm hiểu rằng, những lời mẹ chồng tôi nói không đúng sự thật. Tôi cũng không phải người ki bo, tính toán gì, lại còn rất thân thiện với xóm giềng.
Sau hôm đó, tôi thấy mẹ chồng vui hẳn và cũng có chút ái ngại với tôi. Bà không còn khen cô con dâu nhà người ta giỏi tốt nữa. Có lẽ, cách làm của tôi khiến mẹ hiểu ra phần nào hoặc mẹ cũng chạnh lòng, sợ tôi nghe được mọi chuyện.
Tôi không có ý trả thù hay lên mặt, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng, tôi chẳng tiếc thứ gì với bố mẹ chồng. Nếu ông bà sống chân tình, thật lòng, tôi cũng sẽ hết lòng hết dạ.
Theo Dân Trí