Một số người sợ những lời tiên tri của cô,ộcđờikỳlạcủanhàtiêntriVangaRađờihuyềnthoạtin bóng đá mới nhất buộc tội cô làm trò phù thủy. Số khác mê mẩn cô, tin tưởng cô tuyệt đối. Huyền thoại về Vanga đã ra đời như vậy.
Một số người sợ những lời tiên tri của cô,ộcđờikỳlạcủanhàtiêntriVangaRađờihuyềnthoạtin bóng đá mới nhất buộc tội cô làm trò phù thủy. Số khác mê mẩn cô, tin tưởng cô tuyệt đối. Huyền thoại về Vanga đã ra đời như vậy.
Chồng ngoại tình, đàn bà ai chẳng đau. Nhưng với mỗi người lại có cách ứng phó và đối diện khác nhau với chuyện này... Đây là cách của một người đàn bà thông minh!
"Nhiều lần gặp, không biết chị ấy gần 20 năm không có đàn ông và nuôi hai con. Và cũng chừng ấy năm bị phản bội.
Bị lần đầu và cũng là lần cuối cùng luôn, vì khi xác nhận đúng là mình bị ngoại tình, chị nói với kẻ phản bội (tức chồng) và tình địch (tức tình nhân của chồng): "Thôi mình chia tay"...
Chuyện là như vầy: khi con lớn 5 tuổi và đứa sau tuổi hơn, bỗng dưng chồng về khuya hoài. Có hôm còn không về. Cũng khắc khoải chờ, cũng khóc, cũng ức, cũng gây lộn chút chút. Rồi cuối cùng định thuê xe ôm rình. Biết đến tận cùng sự thật: là chồng mình sáng đưa, chiều đón cô ấy. Khi cô ấy bị té xe, cả đêm anh ở viện. Chị tới tận nhà, gặp cô ấy. Hỏi luôn: hai người thương nhau thật không? Cô ấy gật. Về nhà hỏi chồng: cô ấy nói hai người thương nhau thiệt. Đúng không? Anh ngập ngừng rồi gật, nhưng nói: cho anh hai tháng để anh quên cô ấy, về với mẹ con em...
Nhưng hình như anh cố quên không nổi. Đêm đêm vẫn quên đường về. Chị khắc khoải chờ mở cửa thêm nửa tháng. Rồi chị rủ anh ra quán cà phê xa nhà, nói gọn hơ: "Thôi, mình chia tay đi. Anh cứ ở trong nhà cho đến khi có nhà mới. Nhưng con anh, anh phải nuôi cho tới khi chúng nó trưởng thành. Mình tui không lo nổi đâu. Nhưng cho tới khi chúng nó lớn, tui nói anh đi công tác"...
Anh vẫn đưa đón con như thường lệ. Tháng tháng anh bỏ tiền góp nuôi con vô phong bao để trong tủ bếp. 7 năm sau, anh nhờ chị ký đơn li hôn vì cô ấy đã có bầu. Cũng có khi chị rơm rớm khi nhắc chuyện chừng ấy năm. Có lần con hỏi: "Ba ngủ cơ quan hoài mà con không thấy giường. Ngủ ghế vậy đau lưng không má?".
Tết, chị phải cho hai con về ngoại vì lo các con nói sao ba không ăn Tết cùng. Chị nói năm nào chị cũng nhờ anh đưa rước ba má con về quê. Rồi chị nói với các con và ba má: "Ba tụi nhỏ phải trực Tết, phải ở Sài Gòn trông nhà...".
Lần đầu các con biết ba có nhà mới là hôm đám tang ông nội. Hai đứa sững sờ khi thấy có đứa nhỏ gọi ba nó là "ba". Chị nói với anh: "Tui nói dối chúng nó tới giờ rồi, giờ anh liệu đường mà nói với chúng nó đi! Thằng con trai đã lớn nên cha con dễ hiểu nhau".
Về nhà chị xí xoá bằng cách bảo: "Ba vẫn thương các con, ba vẫn là ba của các con. Còn có người thích chồng má, thương chồng má, má nhường cho người ta. Ba con vui, người ta vui mà má cũng vui".
Mà đúng là lúc nào chị cũng vui, cũng nhẹ tênh. Hai đứa nhỏ cũng vui, cũng giỏi giang, ngoan ngoãn. Nhưng mà thấy anh lo cho hai đứa học trường Tây, cho đi du lịch, mình bảo chị: "Chắc ảnh cũng làm việc cực lắm ha?". Chị bảo: "Đa mang thì ráng chịu chớ sao?".
Sinh nhật, ngày lễ vẫn thấy anh gởi hoa, gửi quà tặng chị. Mình bảo: "Em như cô kia, em ức lắm. Tình cũ hình như chưa phai!".
![]() |
Nội dung câu chuyện được đăng tải (ảnh chụp từ FB) |
Chị cười, má vẫn hồng. Nói thiệt, tôi phục lăn chị luôn. Đàn bà dễ ai làm được vậy đâu. Mà khi buông anh, chị mới 32 tuổi. Không chiến mà thắng, hay thiệt đó!"
Câu chuyện được ghi lại trên FB của một người bạn, chia sẻ về chuyện của người bạn của mình khi có chồng ngoại tình. Người phụ nữ biết chồng có người đàn bà khác, sẽ đau, sẽ buồn. Nhưng mỗi người sẽ có một cách để đối diện và vượt qua nỗi đau ấy. Người thì bi lụy, khóc lóc cầu xin, người thì xem như không có chuyện gì xảy ra, bơ đi mà sống. Còn chị, chị đã chọn một cách khác, cách của một người đàn bà thông minh 'không chiến mà thắng'.
Chị buông bỏ, để anh đi với người tình chỉ vì lý do, hai người họ thương nhau thật lòng (như lời anh và người đàn bà kia nói). Chị chấp nhận nhưng yêu cầu chồng phải có trách nhiệm với con cái, vì một mình chị không nuôi được con... Chị mặc nhiên coi như đó là lẽ thường ở đời để đến khi, anh có người mới, vẫn phải chấp nhận làm tròn trách nhiệm của một người cha, người chồng cũ...
Câu chuyện sau khi đăng tải đã được rất nhiều người ủng hộ, có nhiều ý kiến ủng hộ và khâm phục bản lĩnh của người phụ nữ này.
![]() |
Và những ý kiến bình luận về bài viết và 'chiêu' trị chồng có một không hai |
Câu chuyện có thể sẽ là một sự cổ động về tinh thần với những chị em đã trải qua những vấp váp và đau thương trong hôn nhân gia đình. Có những sự thật đau lòng hơn cả thế, chỉ quan trọng là người ta đối diện với chúng như thế nào mà thôi!
(Theo Tri thức trẻ)
" alt=""/>Chiêu trị chồng ngoại tình 'không chiến mà thắng' của đàn bà thông minh“Thế bao giờ định có em bé?”
Đó là câu hỏi mà chị Phạm Kiều Oanh (Ba Đình, Hà Nội) sợ nghenhất mỗi lần về quê ăn Tết. Nỗi lòng của chị Oanh cũng như bao phụ nữ hiếm muộnkhác, đều coi Tết là “những ngày đáng sợ nhất”, vì mỗi lần tụ họp gia đình làmỗi lần đối mặt với những câu hỏi như lưỡi dao đâm thấu vào tim: “Thế bao giờđịnh có em bé?”, “Lại kế hoạch à? Hay tịt rồi?”.
Chị Oanh chị lấy chồng đã 3 năm, nhiều lần có thai rồi lạimất. Chị đã làm rất nhiều cách, chịu đựng đau đớn để mong được làm mẹ nhưngduyên vẫn chưa tới.
Chị chia sẻ: “Từ một người rất sợ tiêm, vì con, chấp nhận 1ngày tự tiêm vào bụng mình ngày 2 mũi suốt mấy tháng liền. Đến nỗi mà rốn tímbầm giữa mùa đông. Vẫn chẳng thể giữ nổi... Ngày nắng như đổ lửa cũng như mưaphùn gió bấc, không kể xa xôi chỉ cần có ai mách cũng tới đủ địa chỉ thầy thuốcĐông, Tây, Nam, Bắc. Từ 49kg, cơ thể tôi trữ nước dần sau mỗi lần tiêm nội tiếtgiữ thai, mỗi lần uống thuốc Bắc để phục hồi, thuốc Đông y để cải thiện đã cólúc lên tới 70kg kèm theo bao thứ bệnh mà trước giờ không bao giờ nghĩ tới. Đếnlúc này, tôi cảm thấy không muốn cố. Tôi đành buông xuôi để chờ đợi cái lộc trờicho.
Tôi lao vào công việc. Tôi sợ đi vào chốn đông người. Bởi vìdù có đứng ở nơi đó cũng vẫn sẽ cảm thấy vô cùng lạc lõng. Tôi sợ những ánh mắtthương hại mà người đời dành tặng. Tôi thậm chí không muốn tham dự bất cứ dịpđầy tháng của người quen. Vì nếu chứng kiến cảnh người ta có con bế trên tay,tim tôi như muốn vỡ ra vậy. Đau đớn lắm”.
“Với một người đàn bà bình thường, hạnh phúc là có một người chồng thành đạt, có con cái ngoan ngoãn, có tiền, có xe... nhưng những người đàn bà hiếm muộn chỉ cần duy nhất một điều đó là đứa con. Vậy nên, làm ơn đừng hỏi, hay giả vờ đừng quan tâm. Xin đừng đay nghiến và làm nỗi đau này thêm sâu nữa... Xin” (Ảnh mang tính chất minh họa) |
Sợ chốn đông người, sợ sự “quan tâm” của họ hàng nên chị Oanhrất sợ những ngày Tết phải về tụ họp gia đình.
“Mấy chị em trong nhóm tôi (nhóm hiếm muộn – PV) đang bàn tánrôm rả về chuyện Tết này lại phải về quê, gặp chị dâu, em chồng,... cưới trước,cưới sau mình đều đã có con. Chúc tết anh chị em bạn bè cũng dắt đứa lớn đứa béđi cùng. Rồi họ vô tình hỏi: "Thế bao giờ mới định có em bé?". Vẫn biết đó là sựquan tâm. Nhưng, thực sự nó lại là lưỡi dao đâm thấu vào trái tim. Vâng, chúngtôi cũng là phụ nữ. Cũng đều mong làm mẹ. Nhưng ai biết được: “Khi nào trời cholộc?”. Sợ nhất cái cảnh cô dì chú bác, hàng xóm láng giềng dè bỉu: Lại kế hoạchà? Hay tịt rồi? Nhiều tiền mà không có con cũng vứt.
Rồi những ai may mắn có gia đình chồng làm chỗ dựa vững chắcthì không sao. Chớ rơi vào gia đình gia trưởng, suốt dè bỉu, mặt nặng, mày nhẹ,mỉa mai trách móc. Chỉ muốn cắm đầu vào bếp để chẳng phải gặp ai, chào hỏiai...”, chị Oanh tâm sự.
“Với người phụ nữ, không có con là một điều tồi tệ nhất trênthế gian này, nó còn đau đớn hơn khi chúng tôi phát hiện bản thân mình mắc phảimột căn bệnh hiểm nghèo? Chúng tôi, từ những người sợ kim tiêm, nhưng vì viễncảnh sẽ có một đứa con, chúng tôi không ngại ngần để cho bác sĩ gây mê, gây tê,chích thuốc, mổ xẻ...
Với một người đàn bà bình thường, hạnh phúc là có một ngườichồng thành đạt, có con cái ngoan ngoãn, có tiền, có xe..., nhưng những ngườiđàn bà hiếm muộn chỉ cần duy nhất một điều đó là đứa con. Vậy nên, làm ơn đừnghỏi, hay giả vờ đừng quan tâm. Bởi vì chúng tôi tin vào số phận. Tin vào câu:"Con cái là lộc trời cho". Xin đừng đay nghiến và làm nỗi đau này thêm sâunữa... Xin”, chị Oanh nghẹn lòng.
Tết về như tội phạm chạy trốn
7 năm lấy chồng, 6 năm ăn Tết ở nhà chồng thì có đến 5 giaothừa chị Thu Quỳnh (Mỹ Đình, Hà Nội) đón Tết trong nước mắt. Lý do cũng bởi vợchồng chị chưa có cháu cho ông bà nội bế.
Chị bảo, ông bà mong cháu một thì vợ chồng chị mong con mười.Hai vợ chồng cũng đã vào nam ra bắc, coi khoa hiếm muộn của bệnh viện như nhà,cố gắng mọi cách mà ông trời vẫn chưa thương. Người hiểu chuyện thì thông cảm,người không hiểu chuyện thì hỏi mãi, khuấy mãi nỗi đau của hai vợ chồng.
“Cứ mỗi độ Tết về là vợ chồng tôi như hai tên tội phạm chạytrốn. Chỉ dám về quê vài ngày rồi xin phép lên đi làm luôn. Về cũng chỉ ru rú ởnhà không dám đi đâu, khách đến nhà là hai vợ chồng xung phong vào bếp để đỡphải tiếp chuyện”, chị chia sẻ.
Chị sợ sự quan tâm của mọi người, sợ gặp trẻ con, sợ nhữngtiếng hỏi han. Bố mẹ chồng không nói trực tiếp nhưng cứ gặp trẻ con đến nhà chơilà xuýt xoa, rồi ao ước bao giờ mình mới có cháu. Cô, dì, chú, bác cứ gặp là hỏi“vẫn chưa có gì à?”. Nghẹn cả lòng nhưng hai vợ chồng cũng chỉ biết cười trừ.
“Năm nay chồng đang dụ ở lại Hà Nội ăn Tết. Chồng bảo bậntrực nhưng tôi biết đó chỉ là lý do thôi. Từ ngày biết nguyên nhân hiếm muộn làở chồng, chồng buồn nhiều lắm. Chồng sợ gặp mọi người nên rất sợ Tết”, chị Quỳnhchia sẻ.
Kim Minh