Anh Linh (đồng nghiệp cùng tổ máy của anh tôi) than: “Chắc tui phải đu trend bọn trẻ trên mạng, in mẫu đơn xin được vào tù, chứ sống ngoài này với vợ khổ quá, chịu không nổi!”.
“Sao lại đến nông nỗi thế?”, Tiến - anh trai tôi - hỏi.
“Vợ tôi cứ mỏng như sợi dây tóc bóng đèn, hễ động đậy một tí lại rung lên bần bật. Đụng gì cũng bị xét nét, cũng bị suy diễn tại nọ tại kia. Mệt hết cả người”, anh Linh rầu rĩ.
Năm ngoái, giảng viên của khóa học chăm sóc sức khỏe tinh thần của tôi nói về chủ đề người nhạy cảm. Nếu nhạy cảm ở mức độ tích cực sẽ đạt được sự tinh tế, thấu hiểu. Tuy nhiên, nhạy cảm quá đà thì khác, đó là sự kích thích, mẫn cảm ngoài cần thiết. Người như vậy sẽ dễ vui vẻ, nhưng cũng dễ buồn phiền.
![]() |
Ảnh mang tính minh họa |
Tâm trạng luôn mất kiểm soát bởi các yếu tố khách quan dẫn đến sáng mưa, trưa nắng, chiều tối lại nổi bão giông. Nếu sống bên cạnh người phụ nữ nhạy cảm mà người đàn ông không “bắt sóng” kịp thì hẳn nhiên sẽ phải hứng nhiều phiền phức.
Thấy anh Linh hoang mang, anh Tiến góp chuyện: “Thực ra, phụ nữ vốn hay càm ràm cái này, nhăn nhó cái kia. Vợ tôi cũng phiền lắm. Cô ấy luôn xem chồng như con, muốn dặn dò, uốn nắn. Tự cô ấy ôm đồm mọi việc rồi cũng chính cô ấy lại trách mắng chồng mãi là đứa trẻ to xác không biết lo toan”.
Anh Linh phản đối: “Bạn nhầm to. Phụ nữ nhạy cảm khác phụ nữ ôm đồm. Phụ nữ ôm đồm là muốn kiểm soát, “cải tạo”, còn phụ nữ nhạy cảm lại thích suy diễn, quy kết kiểu không trúng không trật. Tôi vừa nhận chiếc thiệp mời của người yêu cũ. Tôi rủ vợ đi dự cùng, cô ấy từ chối, vì muốn chồng được tự do thể hiện cảm xúc. Nhưng, khi tôi đi, cô ấy lại giận lẫy, vẻ mặt bùng nhùng: “Không có em thì tha hồ ngắm vẻ lộng lẫy của người xưa”.
Nghe anh Linh nói, tôi cười thầm, nhớ lại lời than thở của anh Tiến nhà tôi ngày xưa. Dạo ấy, anh và chị Châu chỉ mới hẹn hò được vài tháng. Những lúc “có biến”, anh lại tìm tôi để “xin ý kiến”.
Có đợt anh chìa ra đoạn thơ, bảo của chị Châu gửi, bắt anh đoán ý: “Em bảo anh đi đi/ Sao anh không đứng lại?/ Em bảo anh đừng đợi/ Sao anh lại về ngay?”. “Chị đang giận anh, giận lắm!”, anh nói thêm. “Thì đúng rồi. Chắc anh lại thiếu nhạy cảm, làm phật ý chị điều gì nữa rồi”, tôi góp chuyện.
Dạo đầu, nghe tin anh có người yêu xinh đẹp, cả nhà tôi lăn ra bất ngờ vì anh thật thà và… tồ. Anh chẳng thừa hưởng được chút tinh tế, nhạy bén nào từ ba. Ba tôi thường đoán ý mẹ rất giỏi, nên mẹ rất cưng ba. Nhiều lần, trong bữa cơm gia đình, mẹ nói, với thiên chức tay hòm chìa khóa, quán xuyến mọi việc lớn bé trong gia đình nên ít nhiều, mỗi người phụ nữ đều có sự nhạy cảm.
Cơ bản cách thể hiện ra bên ngoài dễ chịu hay khó chịu mà thôi. Và muốn có một bầu không khí gia đình luôn thoải mái thì những người đồng hành cũng phải chung sức, mọi người phải thấu hiểu, chu đáo, đừng ẩu tả, hời hợt. Chẳng người phụ nữ nào muốn mình trở nên xấu xí trong mắt chồng con.
Sau này, có lẽ nhờ “quân sư mẹ chồng” tư vấn cho chị Châu, nên cuộc hôn nhân của anh trai tôi luôn êm ấm, suôn sẻ. Mấy lời anh tôi nói với bạn sáng nay chỉ là hú họa để động viên bạn mình trong cơn căng thẳng, chứ anh chị tôi bây giờ hạnh phúc lắm.
Để thích nghi và hòa hợp với nhau, anh chị thường xuyên có những quan sát, thực hành tâm lý đầy hiệu quả. Anh tôi đã bớt “tồ”, chị cũng giản lược những tình huống nhạy cảm, suy diễn quá đà.
Tôi quan sát thấy, lúc tâm trạng vui vẻ, thì ai cần điều gì sẽ nói thẳng ra ngay, không nhọc công bắt đối phương đoán ý. Những lúc một trong hai người mệt mỏi, quá tải vì cảm xúc thì người còn lại sẽ nhường nhịn, lui vào một góc giữ khoảng cách để chờ đợi. Đến lúc nguôi ngoai sẽ hỏi: Anh/em cần gì?
Chị Châu ngày càng dẻo dai, xinh đẹp. Chị bảo, cách tốt nhất để giảm đi sự nhiễu động từ bên ngoài, là hãy quay vào bên trong, quan sát chính mình và nhạy bén với những dấu hiệu của sự méo mó, già nua.
Tôi quay lại với chiếc điện thoại của mình đây, mặc kệ những ông anh. Vợ chăm chưa kịp thì than vợ hời hợt vô tâm, vợ quan tâm hơi quá lại thấy rắc rối. Hơi khó một tí đã đòi… giãn cách. Đỏng đảnh quá, chị em chúng tôi “chốt đơn” luôn!
Theo Phụ Nữ TP.HCM
Sau 11 năm hiếm muộn, người vợ bất ngờ báo tin mang thai khiến cả nhà mừng vui khôn xiết, nhưng niềm vui đó không kéo dài lâu.
" alt=""/>Vợ nhạy cảm quá, chồng khó sống?Cô ấy và chồng tôi làm việc cùng nhau hơn 10 năm, khá thân thiết. Cả hai dành nhiều thời gian nhắn tin cho nhau, thường nói chuyện vào đêm khuya và chia sẻ những câu chuyện riêng. Điều này khiến tôi cảm thấy như người thứ ba trong mối quan hệ của chính mình.
Ban đầu, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi chồng có một người bạn thân ở công ty vì công việc của anh nhiều áp lực và dễ bị cô lập. Tôi đã cố gắng trở thành người bạn đời tuyệt vời, hiểu chuyện cũng như không bận tâm đến việc chồng và đồng nghiệp khác giới thân thiết đến mức nào.
Nhưng theo thời gian, mối quan hệ của họ dần đi quá giới hạn, khiến tôi không biết phải xử lý thế nào.
Tôi không muốn mời nữ đồng nghiệp thân thiết của chồng đến đám cưới (Ảnh minh họa: iStock).
Nữ đồng nghiệp đó biết những điều về chồng tôi mà đôi khi, tôi còn không biết. Thật đau lòng khi tôi nhận ra anh thường nhờ cô ấy cho lời khuyên, thay vì hỏi tôi.
Những lúc như vậy, anh trấn an tôi rằng, cả hai chỉ là bạn bè và thân thiết trong công việc, "điều đó không có gì to tát". Nhưng có vẻ cô ấy đã trở nên quá thân thiết đến nỗi tôi cảm thấy mình như người đứng ngoài cuộc.
Người này thậm chí phàn nàn về địa điểm tổ chức đám cưới và bó hoa cưới vì cho rằng, chồng tôi "chưa bao giờ thích màu sắc tươi sáng". Cô ấy còn nói chồng tôi sẽ không thích chiếc váy cưới của tôi vì cô ấy "biết phong cách của anh".
Tôi đã cố gắng cười trừ, nhưng những lời chỉ trích xuất phát từ nữ đồng nghiệp của chồng khiến tôi cảm thấy tổn thương và mất an toàn về mối quan hệ của mình.
Mọi chuyện cuối cùng lên đến đỉnh điểm tại bữa tiệc đính hôn của chúng tôi. Thời điểm đó, tôi bắt gặp chồng mình nói chuyện thân mật với nữ đồng nghiệp. Cô ấy dường như đã nói luôn chờ đợi chồng tôi, khiến tôi choáng váng. Sau bữa tiệc, tôi hỏi thẳng chồng, nhưng anh gạt phăng đi, nói "chỉ là trò đùa thôi".
Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên, như thể tôi đã nhìn thấy thứ gì đó không có thật, nhưng... làm sao ai đó có thể cảm thấy ổn khi nghe điều đó từ một người rất thân thiết với chồng mình?
Đó là lúc tôi quyết định không mời cô ấy đến đám cưới của mình, nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh nói việc này sẽ "làm tổn hại danh tiếng của anh tại nơi làm việc".
Câu chuyện trên sau khi được đăng tải đã gây xôn xao mạng xã hội. Cộng đồng mạng nhận định, việc cô dâu không mời nữ đồng nghiệp của chồng đến đám cưới là hoàn toàn đúng đắn.
"Những lời nói của nữ đồng nghiệp thực sự không phù hợp và việc chồng sắp cưới của bạn sẵn sàng đứng về phía cô ấy, chọn cô ấy thay vì bạn là điều đáng lo ngại", một người bình luận.
"Tôi hoàn toàn có thể dự đoán vào ngày cưới của bạn, cô ấy sẽ cố gắng chen chân vào mọi thứ", một người khác nói.
"Người chồng coi tình huống này là phải lựa chọn giữa hai người phụ nữ. Anh ấy đã đặt đồng nghiệp vào cùng một vị trí với vợ mình. Điều này là không thể chấp nhận", dân mạng nhận định.
" alt=""/>Chồng giận dỗi vì tôi từ chối mời nữ đồng nghiệp thân của anh đến đám cướiẢnh minh họa. Nguồn: Internet
Nhà anh nào có nghèo khó gì đâu. Anh cũng là người đàn ông sắp 60, một tai nạn lao động đã khiến anh bị mất thính lực từ hơn 10 năm trước. Tuy vậy, anh vẫn lo được nhà cửa khang trang cho vợ con, hai đứa trẻ đã có chốn riêng tư, nhà còn vợ chồng già với 5ha đất xoay vòng thu hoạch mãng cầu và nhãn. Trong nhà, anh còn “linh động” nuôi chục con rắn. Anh gần 60 mà tối tối phải “thể dục” một vòng chừng hơn tiếng đồng hồ quanh các khu đất gần nhà để kiếm tí mồi tươi về cho lũ rắn. Rắn cao giá thì bán “phụ” chị tiền chợ, rắn rớt giá thì lâu lâu bằm một con lai rai chuyện trên trời dưới đất cùng hai ông hàng xóm. Ngày anh ra đồng từ sáng sớm, làm hết việc này tới việc khác. Bón phân, tỉa lá, xịt bông mãng cầu, tưới tắm đám nhãn... Mùa trái chín, chị kêu lái tới, cân kéo đến, chị đếm tiền bỏ vào tủ, anh không hỏi đến. Ngày ngày với anh, được sống khỏe mạnh và lao động là quý nhất rồi.
Chỉ cái tật mỗi tuần mỗi lai rai một cữ với hai ông bạn và hũ rượu thuốc là anh không bỏ được. Nhà người ta chưa khá giả bằng anh, nhưng mỗi khi chồng chịu “gầy mâm” ở nhà là vợ con cuống cuồng phục vụ, còn nói như vậy là quý rồi, để ổng ra quán, hết tăng một, tới tăng hai, tăng ba là xem như… nhà bay đất bán. Nhưng, chị luôn kêu… hao. Riết rồi niềm vui duy nhất của anh cũng bị bào mòn theo lời kêu than của chị.
Hôm qua chị nói, hôm nay chị đi chùa, cúng kiếng một chút, cầu gia đình hạnh phúc. Anh nhắn tin rủ hai ông bạn, hứa hẹn một bữa rắn cuốn bánh tráng hoành tráng! Vậy mà…
Có thể vì chị là đàn bà nên có kiểu tính của đàn bà: không muốn hao tốn cho những bữa nhậu. Nhưng, người biết chuyện lại nói chị nhỏ nhen, đời ai sống được hai lần. Anh đã cho chị viên mãn một đời làm vợ, sao với niềm vui nho nhỏ của chồng, chị lại không nới tay chấp nhận? Đĩa “mồi” giờ thành bữa tiệc của lũ ruồi, anh đã ra đồng tự lúc nào. Chị trong bếp vẫn quang quác la: nước mắm, bột nêm, dầu ăn, tiêu, tỏi… thứ gì cũng phải mua mà tối ngày nhậu, nhậu. Các thứ gia vị nhà bếp nếu mua thì sẽ có, còn gia vị của hạnh phúc, chị làm sao mua được?
(Theo Phunuonline)" alt=""/>Nhỏ nhen như… đàn bà