Cuốn sách Hai bên chiến tuyếndo NXB Tổng hợp TP.HCM phát hành là những câu chuyện về chiến tranh, do hoàn cảnh đưa đẩy những gia đình có anh em, bà con ruột thịt, hàng xóm, bạn bè tham gia chiến trận ở hai chiến tuyến đối đầu. Còn gì đau đớn và ám ảnh bằng việc những gia đình bị tan nát, xáo trộn bởi lằn ranh chiến tuyến, tác động đến cuộc sống và tình cảm của họ. Thật vậy, ngày trở về không trọn vẹn và đó lại là điều “bình thường” của nhiều gia đình Việt Nam. May mắn hơn thì nước mắt của ngày sum họp nói thay cho bao năm đợi chờ. Có khi 10 năm, 20 năm… hay có lẽ không bao giờ được gặp lại nữa.
Có cuộc chiến tranh nào mà không gây mất mát đau thương? Như câu chuyện của hai anh em Long và Phụng khi ở Hai bên chiến tuyến. Họ rất thương yêu nhau nhưng đã đi lính ở hai phía đối lập, còn lúc đối đầu trên chiến trường ác liệt thì sao? Thắng hay thua lúc này không bằng nỗi đau và sợ hãi đang giằng xé trong lòng. Chỉ thầm mong trong lòng hai chữ “bình an” cho người thân là đủ lắm rồi.
Tuy nhiên, bên cạnh những câu chuyện buồn thì tác giả Từ Nguyên Thạch cũng an ủi độc giả bằng câu chuyện kết thúc có hậu nhưĐá nở hoa, Mùi củ cải trắng, Đôi nạng gỗ đi qua thành phố. Bởi chung quy thì con người không thể thiếu hy vọng để mà sống. Chiến tranh đã qua đi, ngoài những bài học về kinh nghiệm quân sự thì còn đọng lại trong chúng ta là những câu chuyện như trong Hai bên chiến tuyến. Những câu chuyện thật làm rung động lòng người, để người đọc hiểu hơn về cuộc chiến đã qua.
Giữa những nỗi đau chiến tranh, lòng nhân nghĩa luôn thắp sáng. Tinh thần đồng bào luôn bao bọc nhau lúc gặp hoạn nạn. Như khi viên thiếu úy Vinh im lặng để che giấu người du kích tên Phú đang trốn dưới hầm(Câu chuyện dưới hầm),để rồi sau ngày hòa bình, người chịu ơn còn nuôi giấc mơ gặp ân nhân để nói lời cảm ơn. Thật vậy, Hai bên chiến tuyếnđược viết ra với ước muốn gửi thông điệp hòa hợp, hòa giải dân tộc và khép lại những vết thương sau chiến tranh, để xoa dịu và chữa lành.
Cuốn sách Hai bên chiến tuyến tuy mỏng nhưng gói ghém tình cảm của Từ Nguyên Thạch như lời an ủi tận đáy lòng: “… Khi nước mắt rơi cần lắm một chiếc khăn lau. Văn tôi xin được làm chiếc khăn lau. Để không còn nước mắt trên gương mặt, để vén nụ cười vừa hé. Và như bạn thấy, phía sau nước mắt, nụ cười là ước mơ vươn lên một cuộc sống tươi đẹp. Thường sau một cuộc binh đạo, người xưa thường viết những bài văn tế giải oan và cầu siêu cho những người mất. Đồng thời để lòng người sống không còn khổ đau mà thanh thản với hiện tại, để nối vòng tay mà cùng bước tới. Cũng trong tinh thần ấy, khi viết về chiến tranh là tôi muốn xóa đi chiến tranh, nối vòng tay lớn của dân tộc mà đi tới tương lai. Phải nhớ rằng chiến tranh là không có thắng thua, không có được hơn mà chỉ có mất mát”.
Tình Lê
Thế nhưng mới được vài bữa chồng tôi đã chán rồi. Anh kêu thèm cơm vợ nấu, muốn ăn canh cua, thịt chân giò luộc, canh trứng đậu vợ làm. Tôi gạ chơi liên tục nên anh cũng mệt, đòi đi ngủ nhưng tôi không cho, bắt thức đến khi nào tôi lên hạng mới thôi. 2h mới ngủ, 7h sáng đã dậy đi làm, chồng tôi bơ phờ mắt thâm như con gấu trúc.
Được khoảng 1 tuần thì chồng tôi hết quần áo mặc đến công sở. Ngó ra ban công thấy núi đồ bẩn chất đống, chồng hoảng hốt xin tôi giúp đỡ vì anh không biết cách bấm máy giặt! Tôi ung dung bảo chồng hết đồ thì ra shop mua đồ mới, anh nhăn nhó kêu không có tiền.
Kệ chồng lèo nhèo tôi vẫn cứ tập trung chơi game. Được cái kỹ năng học hỏi của tôi không tệ nên mới hơn 2 tuần đã leo bậc xếp hạng khá cao, còn lọt top người chơi “đẳng cấp” nữa. Nói không phải gì chứ hồi xưa thời Audition “làm mưa làm gió” trong thế hệ 8X 9X thì tôi cũng nổi tiếng trên mạng, nhảy nhót đỉnh cao ấy chứ.
Chồng thấy tôi chơi game bỏ bê anh thì bắt đầu hoảng. Nhà cửa bừa bộn, tủ lạnh trống trơn. Tôi vẫn chăm con ở nhà và nhờ ông bà nội ngoại đón cháu, còn lại chồng hỏi gì nói gì tôi giả điếc luôn. Lúc trước anh cư xử như nào thì giờ tôi lặp lại y vậy. Uống nước cũng sai chồng đi lấy, shipper gọi xuống lấy hàng tôi cũng bảo chồng đi hộ. Anh nói vợ tự làm thì tôi thản nhiên đáp “Em bận game”.
Kể ra chơi game nhiều cũng thấy vui. Mấy năm trời cắm mặt vào bếp núc dọn dẹp, tính toán chi tiêu bỉm sữa cho con, tôi gần như không có trò gì để xả stress. Tối khi con ngủ tôi mới được nghỉ ngơi lướt mạng xem video tí, thi thoảng cày dăm ba tập phim xong lại chúi đầu vào việc khác. Giờ ngoài lúc kiếm tiền ra tôi đều rảnh rỗi chơi game, con tôi nhìn mẹ chơi cũng thích thú nằm cạnh ngoan như cún.
Thấy vợ con cả ngày cắm đầu vào điện thoại nên chồng tôi bắt đầu nhấp nhổm. Anh năn nỉ tôi buông máy ra để nấu cơm, anh không nuốt nổi đồ ăn bên ngoài nữa và cũng không còn tiền để gọi món. Tôi cố tình để anh đói lả đi mới vào bếp nấu vài món nóng hổi.
Đợi chồng ăn ngấu nghiến hết 4 bát cơm xong tôi mới nói chuyện với anh. Tôi hỏi anh có thích chơi game nữa không, chồng lắc đầu quầy quậy và tự hứa từ giờ không dám lười biếng khi ở nhà nữa. Anh đã thấm thía cảm giác mệt mỏi khi bị vợ ngó lơ, biết sợ khi nhà cửa không có ai chăm sóc. Anh cũng tự nhận ra bấy lâu đã lãng phí thời gian cho một sở thích vô bổ, vừa hại bản thân và cũng ảnh hưởng đủ thứ đến mọi người xung quanh.
Chờ chồng ăn năn hối lỗi xong tôi mới bảo anh rằng vợ không cấm anh giải trí, song từ giờ chỉ được chơi khi thật sự không có việc gì làm, và chơi ít thôi chứ không phải ngày nào cũng tốn mấy tiếng đồng hồ nằm một chỗ. Chồng ôm chân tôi gật đầu lia lịa, nhìn mặt anh như sắp khóc mà tôi chỉ thấy buồn cười.
Đấy, cứ biết điều như thế có phải gia đình êm ấm không.
Theo Phụ nữ Việt Nam