
"Dù hét mất tiếng nhưng mình vẫn muốn trải nghiệm trò zipline này", Nguyễn Mai Anh, một du khách đến từ Nam Định chia sẻ.
Cách đây không lâu, Mai Anh và nhóm bạn có chuyến đi Mộc Châu. Ngoài tham quan Hang Táu, Mu Náu, thác Nàng Tiên, nhóm dành một ngày để trải nghiệm cầu kính Bạch Long, thử các trò chơi cảm giác mạnh như trượt zipline, trượt khô...
"Đây là lần đầu tiên mình thử trò chơi mạo hiểm. Mình vừa hồi hộp, lo lắng vừa mong chờ. Ở vị trí xuất phát, mình thấy một nam du khách vừa trượt vừa la hét nhưng chỉ mấy chục giây, anh ấy đã tới đích.
Mình hít thở rồi được nhân viên đẩy ra đường trượt. Mình nhắm mắt, hét lớn giữa không trung", Mai Anh kể.
"Nhưng khi tới giữa đường, gió quá lớn, mình gần như bị hất ngược lại, không thể trượt xuống. Cảm giác lơ lửng giữa không trung, ở độ cao cả trăm mét khiến mình run bần bật, trong khi ở đường dây bên cạnh, du khách khác trượt vù vù.
Khi xuống tới nơi, các anh nhân viên cho biết, có thể mình quá nhẹ cân... nên mới gặp trường hợp này. Dù chỉ lơ lửng khoảng 10 giây thôi, nhưng vẫn là cảm giác khó quên", Mai Anh chia sẻ.
Nữ du khách Mai Anh sợ hãi khi lơ lửng giữa không trung. Video: NVCC
Anh Bùi Quyết, một người làm du lịch tại Mộc Châu, đã có hai lần trải nghiệm du dây mạo hiểm. "Sợ nhất là lúc nhân viên mở chốt an toàn, cơ thể mình lao vút ra không trung, bên dưới là núi đồi.
Độ cao giảm dần thì cảm giác sợ hãi mất đi, thay vào đó là sự sảng khoái, thích thú. Việc hét lên như giúp mình giải tỏa căng thẳng", anh Quyết cho hay.
Cảm giác được lơ lửng giữa không trung, chiêm ngưỡng thiên nhiên hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc khiến các du khách vừa hồi hộp, lo lắng, vừa thích thú, phấn khích.
Theo anh Quyết, nhiều người khi tới khu vực xuất phát, mới nhìn xuống đường trượt đã "run tay chân, quay đầu ở phút 90". "Những trò chơi mạo hiểm này tạo ra một điểm nhấn thú vị, mới mẻ cho du lịch Mộc Châu", anh Quyết cho hay.
Dù đã thử trượt zipline hai lần nhưng anh Quyết vẫn "hét thất thanh". Video: NVCC
Đường trượt zipline ở Mộc Châu dài khoảng 700m với 4 đường trượt song song. Điểm xuất phát của đường trượt nằm ở độ cao hơn 130m.
Chi phí cho một lượt trượt zipline tại đây là 180.000 đồng/người lớn và 120.000 đồng/trẻ em (cao từ 100-140cm). Nếu mua vé trọn gói 990.000 đồng/người, du khách có thể tham quan cầu kính, trượt cầu vồng, trượt zipline, đua xe công thức F1, chơi súng nước trên sông...
Zipline vốn bắt nguồn từ một loại hình giao thông tại những vùng núi cao hiểm trở. Để trượt zipline, cần có một sợi cáp dài, một đầu nối từ đỉnh núi hoặc thân núi để tạo độ cao, đầu còn lại có thể bên bờ hồ hoặc đất liền.
Khi tham gia trò chơi này, du khách sẽ được hướng dẫn tỉ mỉ và được trang bị đầy đủ thiết bị chuyên dụng, hiện đại, đảm bảo an toàn.
Anh H. kể: “Cách đây gần chục năm, mình lái taxi ở khu vực chợ Đồng Mỏ, huyện Chi Lăng, tỉnh Lạng Sơn.
Hôm đó, đang chạy xe mình nhận được điện thoại yêu cầu xuống Hải Phòng đón một người phụ nữ.
Mình gọi lại để xác nhận và hỏi địa chỉ cụ thể. Tuy nhiên khi gọi lại mình mới biết, đó là số điện thoại của một tạp hóa. Người chủ tạp hóa chỉ đường cho mình và cho biết, người phụ nữ vừa gọi nhờ điện thoại vẫn đang đứng ở đó đợi xe.
Mình lập tức lái xe xuống Hải Phòng. Khi tới nơi, thấy người phụ nữ vẫn đang đứng bên đường, mình dừng xe đón khách. Ban đầu mình tưởng sẽ phải đưa khách về Lạng Sơn, tuy nhiên, chị ta lại khóc mếu đòi mình chở đi tìm người ở Hải Phòng.
Nhưng chị ấy không hề có địa chỉ cụ thể. Thông tin chị ta có duy nhất là cái tên. Gặng hỏi mãi, mình mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện”.
![]() |
Ảnh: Delphi |
Anh H. kể tiếp: “Câu chuyện thế này, trước đó có hai anh tên Minh và Vinh ở Hải Phòng lên Chi Lăng, Lạng Sơn buôn gỗ. Trong thời gian ngắn ngủi ở Chi Lăng, không biết hai anh đó đã tán tỉnh thế nào mà người phụ nữ này say mê.
Hết chuyến hàng, cả hai anh về lại Hải Phòng và chia tay chị không lời từ biệt. Hụt hẵng khi “người tình” bỏ đi, chị ta quyết tâm xuống Hải Phòng tìm. Tuy nhiên, xuống đến Hải Phòng, chị ta mới biết, Hài Phòng rất rộng lớn…
Thấy việc làm của chị ta rất bất khả thi, mình khuyên chị ấy nên trở về nhà, đợi hai anh ấy trở lại hoặc có được địa chỉ cụ thể thì mới đi tìm người”.
Anh bảo, nếu kể câu chuyện này ra, ít người tin được rằng nó là sự thật, tuy nhiên, kết cục của nó khiến anh bất ngờ hơn.
Anh H. kể tiếp: “Vừa lái xe chở chị ta về đến đầu làng thì anh chồng cầm theo con dao quắm chạy ra. Tay anh ta lăm lăm đòi chém mình vì cho rằng, mình đã rủ vợ anh ta đi chơi. Dân làng thấy ồn ào cũng xúm lại.
Mình giơ tay phân bua nhưng người chồng này không tin. Vì thế mình buộc phải cố thủ trong xe, đợi gọi người quen ra giải quyết”.
Một vụ khác, không phải đánh ghen, tuy nhiên cũng khiến anh H. ấm ức mãi. Anh kể: “Vị khách này gọi taxi và yêu cầu chở vào một ngôi làng ở huyện Chi Lăng. Đường vào làng vừa hẹp vừa vòng vèo, khúc khuỷu.
Anh ta nói, anh ta là người làng đó cho nên rất thông thạo đường sá. Mình cứ yên tâm đi theo lời chỉ dẫn. Đến một quãng đường xấu, mình nghi xe sẽ bị sập hố, tuy nhiên, vị khách này quả quyết cho rằng không sao, thường ngày anh ta vẫn đi và giục mình mạnh dạn lái xe qua.
Mình tin khách nên lái xe đi qua. Không ngờ, bánh xe bị sụt xuống hố. Lúc đó, trời đã tối, người dân xung quanh đã tắt đèn đi ngủ.
Vị khách vội vã xin lỗi, sau đó, anh ta bảo mình đợi, anh ta sẽ vào nhà lấy tấm ván và gọi người ra đẩy xe cùng mình. Mình đợi mãi, không thấy anh ta đâu mới biết, anh ta lừa. Vụ đó, mình vừa không thu được tiền taxi vừa tốn tiền thuê người kéo xe ra khỏi hố...".
Đến nay, anh Huy cho biết, anh đã từ bỏ công việc lái taxi. Anh cho rằng, nghề taxi đem lại thu nhập tương đối, tuy nhiên, nghề lái taxi cũng là một nghề vất vả và nguy hiểm.
Nhận được cuộc gọi ra trạm y tế đón khách chuyển dạ đẻ khó lên bệnh viện huyện, anh H. vội vàng lái xe đi. Đến nơi, anh không ngờ, vị khách chuyển dạ đang chờ xe chính là người yêu cũ của mình...
" alt=""/>Người phụ nữ bên đường và chuyến xe 'toát mồ hôi' của lái taxiVới tấm bằng tốt nghiệp trung cấp y tôi biết mình không có khả năng để bon chen có việc làm ở bất kì bệnh viện lớn, nhỏ nào trong thành phố. Vì vậy tôi nhanh chóng thu xếp đồ đạc, trả căn phòng trọ bình dân mà bấy lâu nay vẫn ở để đi học, rồi ra bến bắt xe trở về quê.
Tiếng là dân thị xã, nhưng nhà bố mẹ tôi ở tít sâu bên trong, giáp với ruộng vườn của làng khác, vả lại bố mẹ tôi cũng chân lấm, tay bùn, sống nhờ hạt lúa, củ khoai trên đất của ông bà để lại. Nên tôi biết mình trở về quê có thất nghiệp cũng không thể đói được vì mình là con nhà nông từ nhỏ rồi.
![]() |
Ảnh minh họa. (Nguồn: The World News Blog) |
Vậy nhưng may mắn tôi chưa ra ruộng ngày nào thì đã được nhận vào làm việc ở bệnh viện của huyện. 22 tuổi, là y sĩ trẻ nhất của bệnh viện, sống kính trên, nhường dưới lại luôn có ý thức học hỏi, trau dồi nghề nghiệp nên chẳng mấy chốc tôi được lòng của anh, chị, em cùng công tác.
Rồi chính cái nghề "lương y như từ mẫu" này cho tôi có một tổ ấm với người thanh niên đẹp trai, hiền lành, có nhà riêng ngay tại trung tâm thị xã.
" alt=""/>Tâm sự: Chồng tôi 'ngây thơ' nên bị gái trẻ gạ yêu