Tôi và Hà có mối quan hệ tình cảm một thời gian. Chúng tôi là đồng nghiệp cùng cơ quan. Gần đây có nhiều dự án chậm tiến độ, các phòng ban phải phối hợp với nhau tăng ca cho kịp. Chúng tôi có nhiều thời gian gần nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Cả hai ý thức được chuyện này không đúng, nhưng chuyện tình cảm không phải cứ biết sai là sẽ không làm. Chúng tôi chỉ biết dặn nhau, vì hai bên gia đình, mọi chuyện nhất định phải kín đáo. Vậy mà hôm nay chồng cô ấy tìm đến tận nhà tôi, chẳng phải là đã biết chuyện rồi à. Phen này thì chỉ có nhà tan cửa nát.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ vợ gọi xuống nhà hỏi chuyện, đầu đang rối rắm nghĩ cách giải thích phân trần mọi chuyện thế nào cho hợp lý. Nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì nên rón rén nép vào tường sát cạnh cầu thang. Ở dưới vợ tôi ngồi khoanh tay im lặng, còn người đàn ông kia đang nói.
Giọng anh ta rất to rất rõ ràng:
- Tôi nói thật với chị, không ai yêu chiều vợ như tôi. Vậy nên nằm mơ tôi cũng không nghĩ cô ấy có thể làm chuyện tày đình như thế. Chị xem họ nhắn tin ngọt ngào, còn xưng hô với nhau ông xã bà xã. Vậy tôi là gì, chị là gì? Đấy là tôi còn chưa nói đến những chuyện tồi tệ hơn chắc chắn đã xảy ra rồi. Hôm nay tôi đến đây, người tôi thực sự muốn gặp là chồng chị.
- Tôi cũng giống anh, rất sốc, còn chưa dám tin những chuyện anh vừa nói. Nhưng bằng chứng rõ ràng thế kia, muốn không tin không được. Thôi thì anh cũng không cần gặp chồng tôi làm gì, chuyện nhà ai nhà ấy giải quyết. Không biết tôi có vội vàng không, nhưng tôi nghĩ, nếu họ đã yêu nhau đến như vậy, chi bằng cho họ đến với nhau luôn đi.
- Chị không nói đùa đấy chứ?
- Anh không đánh vợ, không đánh chồng tôi, không làm ầm ĩ mọi chuyện, như thế là anh đã giỏi lắm rồi. Chúng ta thực ra cũng chỉ có thể tử tế đến mức ấy thôi. Nếu anh thấy anh không tiếc một người vợ như thế, thì tôi cũng hào phóng nhường chồng tôi cho vợ anh luôn. Dù sao chúng ta cũng không thể sống hạnh phúc suốt phần đời còn lại với người đã phản bội, lừa dối chúng ta nữa phải không?
Hai người họ còn nói những gì, tôi thật tình không nghe rõ nữa. Tai tôi như ù đi, chân khụyu xuống. Sau khi chồng của nhân tình ra về, tôi lê thân xác xuống nhà, nặng nề ngồi xuống.
Tính vợ tôi xưa nay mỗi lần nổi điên lên rất đáng sợ nhưng lần này cô ấy chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhìn tôi, mắt ầng ậng nước: "Anh giỏi lắm. Lâu nay anh phải chịu khổ rồi. Từ nay không cần lén lút nữa. Em trả tự do cho anh, mau đến với "bà xã" của anh đi".
Tôi chỉ muốn quỳ mọp xuống chân vợ, xin cô ấy cho tôi cơ hội giải thích. Nhưng cô ấy lại nhìn tôi, mắt sắc như dao: "Điều tốt nhất anh nên làm bây giờ chính là im lặng".
Vợ tôi bỏ lên lầu rồi, tôi vẫn ngồi đó, nghĩ về tất cả mọi chuyện. Đúng là tôi và Hà có chút tình cảm với nhau, có nhắn tin ngọt ngào với nhau, có trêu gọi nhau là ông xã bà xã, chủ yếu vui là chính. Nhưng tất cả mới chỉ dừng lại ở đó, chưa hề đi xa hơn. Tôi đã dặn Hà tin nhắn đọc xong thì xóa đi, vậy mà cô ấy lại bất cẩn "đốt nhà" của cả hai luôn rồi.
Giờ tôi phải làm sao đây? Làm sao để vợ tin tôi chỉ mới "đi lệch đường ray" một chút thôi chứ chưa hề làm gì quá đáng? Tình nghĩa vợ chồng bao năm, vợ không thể nói bỏ là bỏ được. Vả lại ít nhất vợ cũng phải cho tôi cơ hội giãi bày, xem tội đến đâu xử đến đó chứ. Trong chuyện này vợ cũng chỉ mới nghe từ một phía, tôi đã được nói câu nào đâu.
Theo Dân trí
Tin sao Việt 24/9: Nghệ sĩ hài Thúy Nga đăng ảnh chụp cùng Kasim Hoàng Vũ và cho biết mới đây cô đã rất hoảng khi mạng xã hội lan truyền tin ca sĩ qua đời.
"Tôi vội gọi điện cho mẹ Kasim và được biết anh đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật. Tất cả chúng ta hãy cầu nguyện cho Kasim mau bình phục", Thúy Nga cho biết.
> Xem thêm những hình ảnh làng sao mới nhất trên VietNamNet.
Ngân An
Ảnh: FBNV
Đôi khi thấy các bạn cùng ký túc xá toàn đi ăn nhà hàng ở ngoài, hằng năm bay về thăm nhà vài lần, tay cầm điện thoại di dộng máy tính xách tay, mình cũng thấy tủi thân lắm.
Mình hằng ngày vẫn cố nuốt trôi đồ ăn của ký túc xá, mỗi năm về thăm nhà một lần là coi như hết tiền học bổng, ở Singapore 2 năm mới dám mua 1 cái điện thoại di động rẻ tiền nhất. Máy tính xách tay chỉ là ước mơ viển vông.
Đội hợp xướng mình tham gia có những chuyến đi lưu diễn ở Châu Âu mà mình đâu có dám đăng ký vì phải tự bỏ tiền túi ra. Mình chỉ dám mua 1 cái máy thu âm $60 để trốn trong nhà vệ sinh hát cho thỏa niềm đam mê.
Năm thứ 3 ở Singapore sau khi mua vé về Việt Nam mình không còn đồng nào trong tài khoản để đăng ký thi SAT.
Tình cờ phát hiện thằng bạn người Indo vẫn còn $3,000 trong tài khoản mình đã khóc thầm suốt 1 tuần. Vì sao bố mẹ của nó cho nó nhiều tiền thế, còn mình thì nếu không đóng đủ phí thi SAT thì sẽ từ bỏ ước mơ du học Đại Học Mỹ?
Một hôm, mình đến gặp thầy tư vấn của trường hỏi là mình có khả năng đi du học ĐH Mỹ không.
- Ba mẹ bạn đóng 1 năm được bao nhiêu?
- Dạ chắc vài trăm đô thôi.
- Thôi bạn về đi. Khi nào có Huy Chương Vàng hay gì đó thì quay lại.
Tủi thân. Mình cũng từng trải.
Trầm cảm thì không.
Mình mượn tiền thằng bạn Indo thi SAT và không lâu sau, quay lại gặp thầy với 1 Huy Chương Vàng và thành tích học tập chỉ có chữ A. Thầy giúp mình đạt học bổng toàn phần của Williams College.
Williams nhiều con nhà giàu. Có những sinh viên sẽ không chơi với mình.
Năm đầu đại học mình phải đeo tạp dề và rửa chén ở nhà ăn. Mỗi lần ở phía sau tấm rèm, nghe họ nói cười ăn uống bên ngoài cũng tủi thân ghê lắm. Những kỳ nghỉ, giữa trời tuyết trắng xóa mình lủi thủi đi bộ một mình mua đồ ăn về tự nấu; trong khi đó mình biết ở rất xa thung lũng khỉ ho cò gáy này, những bạn khác đang ngồi sưởi ấm vui thú cùng bữa ăn gia đình.
Nhưng mình không có nghĩ mình là người đặc biệt đòi hỏi mọi người phải quan tâm. Xung quanh có đầy người đặc biệt hơn mình. Mình không ngồi chờ bất cứ ai ở trường tìm đến hỏi han mình cả. Trường đã cung cấp đầy đủ chỗ ăn- chỗ ngủ-chỗ học thì mình phải tận dụng để phát huy. Hai năm sau, mình không đứng rửa chén nữa, mà làm trợ giảng đứng giảng bài cho 1 lớp toàn các bạn người Mỹ.
10 năm sau, mình đang ở Harvard. Hằng ngày đi ngang qua Harvard Square thấy người ta ăn uống cười đùa cũng muốn tham gia, nhưng một bữa ăn ở quán bằng mình tự nấu 5 bữa.
Cũng có người không chơi với mình. Nhưng còn cả tấn việc khác để làm ở ngôi trường già nhất của Mỹ này, đâu nhất thiết cứ phải đi hòa nhập với họ?
Họ cứ vào lớp học chung đi, xem có dám xem thường mình không?
XEM THÊM:
"4 năm khốn khổ của tôi ở Harvard"" alt=""/>Học cùng con nhà giàu và quyền thế