Xuất phát điểm thấp kém, tôi nhận ra nghèo là cái tội. Chẳng ai tôn trọng mình nếu mình nghèo hay thất bại cả. Kể cả nếu bạn tìm được người yêu thương mình thì chính họ hàng, bạn bè của người đó cũng coi thường bạn. Thế nên, 21 tuổi, tôi quyết định lên Hà Nội học liên thông và khởi nghiệp lại từ đầu. Tôi bắt đầu với hai bàn tay trắng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cũng trong thời gian đó, tôi yêu và tìm thấy cô gái của đời mình. Chúng tôi yêu nhau năm năm thì kết hôn. Giờ cũng được mười năm nên vợ, thành chồng.
Giờ về làng, tôi nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người (ngoại trừ việc có thể họ chê vì ngoại hình của tôi không thay đổi). Tôi có vợ đẹp, con xinh, gia đình hạnh phúc. Nhà lầu, xe hơi tôi cũng có từ lâu. Tài sản tích lũy đủ để tôi sống hết phần đời còn lại. Tôi xây nhà ở quê và gửi tiền báo hiếu bố mẹ...
Giờ tôi thấy hài lòng với cuộc sống và cảm thấy đôi khi mình thật may mắn. Vì khó khăn như vậy đã cho tôi thêm động lực đủ lớn để quyết tâm thay đổi. Trong khi đó, bạn bè tôi đa phần đến giờ vẫn loay hoay cơm, áo, gạo, tiền. Thế nên, hãy ngừng tự ti và cố gắng vươn lên. Số phận của ta có thể không thay đổi được, nhưng hãy thay đổi những thứ ta đang có để tương lai tốt đẹp hơn".
Đồng tình với quan điểm cho rằng gia cảnh, ngoại hình không quyết định thành công của mỗi người, bạn đọc ThienDi bày tỏ: "Chồng và tôi quen nhau trong trường đại học. Tôi cao 1m62 và anh cũng vậy. Anh ngỏ lời yêu tôi khi vừa ra trường. Gia đình anh ở quê cũng chẳng khá giả gì khi mà cái máy tính tử tế để hỗ trợ công việc anh cũng không có, một chiếc xe máy cà tàng để đưa đón tôi cũng không. Tôi toàn qua đón anh, máy tính tôi ít dùng nên cũng cho anh mượn. Tôi biết anh không lợi dụng tôi, vì tôi đã quen anh hơn bốn năm trước khi nhận lời yêu và kết hôn.
Anh có đức tính tốt, rất có chí, giỏi giang trong công việc, bạn bè nể trọng. Lúc xin cưới, ba mẹ tôi không đồng ý vì thấy anh hình thức không có, gia cảnh không tốt và lại còn ở xa (anh người Bắc, tôi người Nam). Nhưng rồi, ba mẹ cũng không thắng được con cái. Sau năm năm kết hôn, giờ chúng tôi đã có đủ nhà, xe. Nói vậy để thấy gia cảnh và hình thức không quyết định tất cả. Bạn không nên mặc cảm mà hãy tự tin với những gì mình đang có".
>> Tự biến mình thành lọ lem để đỡ bị đố kỵ
Nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nỗ lực vươn lên thay vì than vãn về nghịch cảnh, độc giả Đạt Nguyễn khẳng định: "Bạn có than trách, oán thán cuộc đời cũng chẳng ai quan tâm, nên dù xuất phát điểm thấp, bạn cũng chỉ còn cách cố gắng thôi. Khi đứng top trong lĩnh vực bạn làm thì mọi khuyết điểm mới lu mờ đi được. Nếu bạn năng lực đứng đầu công ty, thì dù có hơi gầy, hơi xấu, hơi lé, hoặc hơi gù... người ta cũng sẽ bỏ qua được hết. Còn nếu đã ngoại hình kém, năng lực lại yếu thì họ sẽ dìm bạn xuống bùn.
Tôi cũng từ làng quê nghèo, nhà năm miệng ăn nhưng chỉ được mấy thước ruộng. Lớp sáu, tôi còn phải đi dép đứt, dán quai lại để đi học. Đến lớp chín, tôi còn mặc áo khoác rách vá lại. Suốt 12 năm đi học, tôi chỉ có hai bộ đồ mới là đồng phục bắt buộc của trường cấp ba, còn lại đồ cũ đi xin hết. Tôi cũng tự ti, thích một cô gái nhưng cũng không dám nói, nhưng tôi cũng cố gắng để vươn lên.
Cấp hai, tôi làm lớp trưởng, thành tích đứng top của trường, thầy cô yêu quý. Lên cấp ba, tôi cũng làm cán bộ lớp, học ở mức khá của lớp chọn, trường điểm. Sau đó, tôi đậu đại học. Sau sáu năm ra trường đi làm, tôi kiếm được một triệu thì người khác đã kiếm được cả chục, trăm triệu đồng. Khi tôi cầm chục triệu trong tay thì xã hội toàn tiền tỷ, khi tôi có trăm triệu trong tài khoản thì đất đai giờ cũng lên giá chóng mặt.
Trước đây, cũng có lúc tôi than trách này nọ, mình không được ai hỗ trợ. Tôi nhận ra khi mình ngồi than vãn thì xã hội đang chạy vù vù, than thân chẳng được gì, nên tôi cố gắng nâng cao chuyên môn, năng lực, ít nhất cũng phải mức tốt ở chỗ đang làm. Giờ đây, tôi đã có vợ con, cũng hay đùa với vợ rằng hai đứa "môn đăng hộ đối" trong nghèo khó nên cùng phải phấn đấu".
" alt=""/>Vượt qua mặc cảm vừa xấu vừa nghèo![]() |
Danh hài Quang Thắng thành công nhất trong vai Táo kinh tế. |
Quang Thắng là một trong những danh hài nổi tiếng trong giới giải trí, văn nghệ Việt. Đặc biệt, anh được nhắc tới nhiều trong các chương trình như: Gặp nhau cuối năm, Gala Cười, Gặp nhau cuối tuần…
Quang Thắng thường vào vai những người nông dân hiền lành, chân chất, thật thà trên sân khấu. Kể cả ngoài đời, anh cũng là một người chân thành, bộc trực.
Dù có hàng nghìn fan hâm mộ và quen mặt trên các sân khấu cũng như sóng truyền hình nhưng Quang Thắng chưa bao giờ nhận mình là ngôi sao. “Đến bây giờ tôi chẳng biết ngôi sao là thế nào nữa. Ngôi sao là nó phải bay cao trên bầu trời, bay bằng máy bay. Đây tôi toàn đi xe ô tô (cười). Với lại tôi mà ngôi sao thì bạn chẳng bao giờ gọi được cho tôi”- Quang Thắng chia sẻ.
Những cuộc trò chuyện của Quang Thắng với báo chí luôn khiến độc giả thích thú bởi anh không màu mè, hoa mĩ và luôn nói thật. Còn nhớ, có lần Quang Thắng tâm sự anh sợ nhất đi viếng đám ma. Hẳn ai cũng tò mò, ngạc nhiên. Quang Thắng lí giải: “Tôi sợ nhất đi viếng đám ma. Vào đó, không chào hỏi thì người ta bảo khinh người, chào một vài câu người ta lại cười sằng sặc. Cái cảm giác người nhà đám ma nhìn mình như đang làm trò gì đó nhố nhăng ở lễ tang khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì vậy, trừ những mối quan hệ không thể từ chối, tôi rất ngại xuất hiện trong đám ma. Đại khái thế!”.
Không chỉ đám ma, Quang Thắng sợ cả đám cưới. Bởi đến đám cưới đúng là có đỡ ngượng hơn đám ma, nhưng vẫn khiến anh vô cùng khó xử. “Anh em họ hàng thấy mặt tôi một cái là lôi thốc lên sân khấu nói: Này ông Thắng, lên sân khấu làm trò gì đó cho mọi người vui đi! Điều đó làm tôi cảm thấy tự ái. Họ hàng đâu có hiểu, công việc của tôi là hằng ngày đi diễn, mang lại tiếng cười cho mọi người, chứ đâu phải kẻ làm trò, mua vui. Cho nên, ngoài đi diễn ra, tôi rất ngại xuất hiện trước đông người vì lý do như vậy. Đại khái thế!”- Quang Thắng nói.
Hóa ra một nghệ sĩ có thể làm đủ trò trên sân khấu để mang lại tiếng cười cho mọi người nhưng lại rất sợ phải làm “một thằng hề” giữa đời thường. Nên nghe những tâm sự của Quang Thắng không ít người cảm thấy ái ngại.
Quang Thắng từng tâm sự: “Đã lên sân khấu là quên hết những buồn bã ở ngoài, nhưng khi xong vai diễn, trở lại cuộc sống thật của mình, tôi đã nhiều lần khóc thầm. Đàn ông cũng khóc chứ, khóc với nỗi đau nào đó mà mình không chia sẻ được” hay “Lắm lúc đi đâu đó, gặp người hâm mộ, họ nhảy bổ vào đấm một cái rõ đau, hoặc chửi mình trước rồi mới hỏi han sau. Điều đó làm tôi rất buồn”.
Bản thân Quang Thắng khẳng định nếu được chọn lại nghề thì anh không chọn nghề này, vì nó quá bạc bẽo. “Nếu nghệ sĩ như tôi ở nước ngoài, được mọi người biết đến nhiều thế, thì tôi sẽ có một cuộc sống xênh xang chứ không chật vật, lo từng bữa như bây giờ. Nhưng nghề diễn đã vận vào mình rồi, nên có đam mê hay không thì khi ánh đèn sân khấu bật lên là mình lao lên như một con nghiện, lao vào diễn và quên hết nỗi buồn ngay.
Đời diễn chúng tôi nghèo lắm. Ai cũng nghèo, cứ nhìn cụ Văn Hiệp thì biết. Những lúc ông sống thì chả ai quan tâm. Bây giờ lại góp tiền cho ông Trần Hạnh, tôi thấy chả ra làm sao. Người ta đang sống bình thường thế, đâu cần thương hại. Tại sao không tạo điều kiện cho người ta làm việc ấy. Nghệ sĩ họ sống tình cảm và vì thế họ rất mong manh, dễ vỡ, dễ tổn thương. Thế nên đừng thương hại họ, mà hãy ghi nhận sự đóng góp của họ một cách công tâm.
Diễn viên họ có nhiều uẩn khúc trong lòng lắm. Như chị Minh Vượng, tiền bao nhiêu năm tích cóp được giờ chưa đủ đi chữa bệnh. Anh Quốc Khánh, anh ấy chẳng chịu lấy vợ, anh ấy chán rồi... Diễn cho khán giả cười mà khóc trong lòng ấy”- Quang Thắng bộc bạch.
Cuối cùng, Quang Thắng cho rằng anh đến với khán giả bằng sự chân thành, bằng lòng nhiệt tình, được ở lại lòng khán giả đối với anh là hạnh phúc nhất trên đời. Chứ không phải bằng chiêu trò để nổi tiếng.
Theo Tiền Phong
Công Lý nói Trấn Thành huyên thuyên, Thanh Thảo kêu ảo tưởng" alt=""/>Nỗi sợ hãi của Quang ThắngMới đây, chương trình "To Catch A Cheater" hay còn gọi là "Thử thách ngoại tình" của Mỹ đã ghi lại được câu chuyện lấy tình đổi tiền của một cô gái gây xôn xao dư luận.
Theo thông tin đăng tải, người nhờ cậy đến chương trình "To Catch A Cheater" là một thanh niên có tên Hugo. Sở dĩ Hugo tìm đến chương trình là vì nghi ngờ bạn gái đã "cắm sừng" mình.
![]() |
Theo chia sẻ của Hugo, gần đây, bạn gái Christina của anh đã tìm được một công việc mới. Tiền lương, thưởng hay phúc lợi của công ty đều tốt đến mức đáng ngạc nhiên. Christina không chỉ thường xuyên được thưởng tiền, thưởng hiện vật mà gần đây nhất, cô nàng còn được thưởng luôn một chiếc xe hơi đời mới.
Thấy điều bất thường như vậy, Hugo sinh ra tâm lý hoài nghi. Cuối cùng, anh quyết định nhờ đến chương trình "To Catch A Cheater" hỗ trợ điều tra.
Nhờ có sự hỗ trợ của chương trình, Hugo phát hiện ra, bạn gái mình thực sự là kẻ ngoại tình. Khi vào nhà hàng với vị sếp 70 tuổi, Christina ăn mặc gợi cảm, hai người còn có những động tác thân mật quá trớn.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cả hai đến khách sạn thuê phòng. Trong lúc bước vào khách sạn, vị sếp đáng tuổi ông của Christina đã ôm hông cô như một cặp tình nhân thực sự.
Đến lúc này, không còn nghi ngờ gì nữa, Hugo khẳng định, bạn gái mình đùng tình đổi lấy tiền. Chàng trai cực kỳ phẫn nộ và đau lòng, chạy lại bóc mẽ cô bạn gái lăng nhăng.
Thấy bạn trai xuất hiện bất ngờ, Christina giật mình rồi vội vàng hỏi "Tại sao anh ở đây?", sau đó như nhận ra điều gì không đúng, Christina hấp tấp giải thích "Ông ấy là sếp của em, em chỉ đến nơi này giúp ông ấy một số chuyện. Không phải như anh nghĩ đâu, nghe em giải thích!".
Đáng tiếc, Hugo không còn muốn nghe thêm những lời dối trá của bạn gái mình, anh nói chia tay và bỏ đi.
Chăm chỉ bình luận trên mạng xã hội, chàng trai Vũng Tàu bất ngờ thoát “ế” và có cái kết hạnh phúc với cô dược sĩ xinh xắn.
" alt=""/>Bạn gái ngoại tình với vị sếp đáng tuổi ông để được tặng ô tô