Trong một tập podcast “Steve-O’s Wild Ride!”, ông Wozniak tiết lộ hai vợ chồng ông gần đây đã vô hiệu hóa tài khoản Facebook vì lo lắng quyền riêng tư. Khi bấm “thích” một bài viết của bạn bè, tương tác ấy không chỉ có ý nghĩa kết nối với một người mà họ biết, mà nó còn tiết lộ sở thích của họ với các nhà quảng cáo.
Điều đó là quá đủ để ông tránh xa khỏi nền tảng trong tương lai gần, đồng thời, ông cũng “có chút sợ hãi” về tác động của Facebook đến cuộc đời của mình: “Trong số các Big Tech, tôi có lẽ không ưa nhất Facebook”.
Để bảo vệ quyết định của mình, ông Woziak nhắc đến một bài blog năm 2018 do Giám đốc quản lý sản phẩm khi đó của Facebook là David Baser chắp bút. Ông Baser giải thích cách Facebook và đối tác thu thập, chia sẻ thông tin cá nhân, ngay cả với những người không có tài khoản.
Đồng sáng lập Apple đã lo lắng về tiêu chuẩn quyền riêng tư của Facebook một thời gian song “điểm bùng phát” dẫn đến quyết định vô hiệu hóa tài khoản của ông không phải vì những quảng cáo cá nhân hóa trên News Feed. Thay vào đó, nó đến từ thói quen duyệt web một cách vô nghĩa suốt nhiều tháng trên mạng xã hội.
“Tôi bắt đầu xem Facebook vì tôi khá thích video về những chú chó và những người cứu sống chúng. Nó hình thành một thói quen, tôi không thích thói quen vì nó gây nghiện”.
Ông Wozniak không phải người duy nhất lo ngại về quyền riêng tư Facebook. Tháng 10/2021, Frances Haugen – cựu quản lý sản phẩm Facebook – làm chứng trước Quốc hội Mỹ về việc nền tảng ưu tiên tương tác của người dùng hơn là an toàn và sức khỏe tinh thần. Bà khẳng định Facebook đại diện cho “những lựa chọn sai lầm, giữa kết nối với người bạn yêu thương qua mạng và quyền riêng tư cá nhân”.
Theo ông Wozniak, ông có xu hướng tránh xa các mạng xã hội, dù vẫn dùng TikTok, chủ yếu để xem video về chó. Muốn kết nối với bạn bè, người thân, ông vẫn dựa vào các dịch vụ của Apple. Chẳng hạn, ông chia sẻ ảnh gia đình trong iCloud, không ai có thể lấy đi dữ liệu và biết được ông đang làm gì chỉ với 2 USD/tháng.
Ông cho rằng nếu Apple có thể cung cấp dịch vụ như vậy với giá 2 USD, Facebook nên tạo ra một cách tương tự giá rẻ để bạn bè liên lạc với nhau một cách riêng tư.
Du Lam (Theo CNBC)
Ngày 18/3, Nga yêu cầu Google dừng phát tán các nội dung mà Nga cho là đe dọa công dân Nga trên nền tảng YouTube.
" alt=""/>Đồng sáng lập Apple: ‘Trong số các Big Tech, tôi không ưa nhất Facebook’Ăn trưa cùng ông trước chuyến xuất ngoại đầu năm dương lịch đi Đài Loan, ông hề hà kể, từ khi mở thư viện tư phục vụ cộng đồng, một trong những cái được lớn nhất là đi nhiều nơi, quen nhiều người, giao lưu với nhiều bạn văn, bàn bè cùng chí hướng. Khi thì đi Thái Nguyên nói chuyện với sinh viên sư phạm, lúc ra Quảng Ngãi tư vấn giúp địa phương lập thư viện về một vị lãnh đạo cấp cao quê ở đây. Ông vừa trở về từ Phú Quốc sau khi chia sẻ kinh nghiệm giúp cô Võ Thùy mở thư viện sách thiếu nhi. Ông từng lang bạt nhiều nơi để giúp văn hữu có lòng với sách mở tủ sách, hoặc thư viện phục vụ cộng đồng. Không chỉ giúp bằng kiến thức, kinh nghiệm, ông còn vận động các nhà hảo tâm là các thư viện, nhà xuất bản, cá nhân… trao đổi, tặng sách và chuyển miễn phí cho các đồng đạo. Có thể kể tới tủ sách cá nhân của cô Đặng Thị Thu Hương ở Vĩnh Phúc, cô Nguyễn Thị Hương ở Thái Nguyên, anh Tứ Hưng ở Vĩnh Long, cô Võ Thùy ở Phú Quốc… “Nhưng tủ sách mà tôi kỳ vọng nhất lại là của chị Huỳnh Thị Thành, con gái “thi tướng” Huỳnh Văn Nghệ đứng ra quy tập, tổ chức, thành lập như món quà để tưởng nhớ người cha, vị tướng tài hoa nhưng cũng không ít thăng trầm”-ông Cường chia sẻ.
“Quái tính và quái tướng”
![]() |
Nhìn bề ngoài ông không có nhiều khác biệt, nhưng sở hữu chất giọng mà người mới quen lần đầu nghe qua điện thoại không ai không nhầm là đang nói chuyện với một nữ nhân. Ông giờ đang hạnh phúc với người vợ trẻ, đẹp và những đứa con thành đạt. Nhưng ông toàn làm chuyện mà thói thường ít hoặc không ai làm. Chẳng hạn khi ở tuổi lên 6 lẽ thường lũ trẻ ở độ tuổi đó cắm đầu vào đọc truyện tranh, cổ tích thì ông “chơi” tiểu thuyết. Số là vào sinh nhạt lần thứ 6, cậu bé Cường, được bố mua tặng cuốn tiểu thuyết “Không gia đình” của văn hào Pháp Hector Malot, tập 1, dày khoảng 200 trang, mà đến nay vẫn còn giữ được. Khi đó cậu còn chưa đi học, chữ nghĩa đọc bập bẹ. Nhẫn nại đánh vần từng chữ, vậy mà chỉ hai tháng cậu đã đọc xong.
Năm 2001, khi đang làm việc bình thường ở vị trí quản lý, mới 41 tuổi thì ông đột ngột xin nghỉ hưu non chỉ để… “dành thời gian đọc sách”. “Vì khi đó mình đã sưu tập được khoảng bảy, tám ngàn cuốn sách, nhưng vẫn thấy không đủ” – ông Cường chia sẻ. Bạn bè, người quen của ông khi biết chuyện ông bỏ vị trí béo bở, “bên A” về xây dựng để về hưu, ai cũng tiếc. Khi biết lý do, ai nấy đều nhìn ông với con mắt ít nhiều khác thường.
Bốn năm trời đóng cửa “luyện công” cho thỏa chí bình sinh, bỗng ông “ngộ” ra một con đường mới mẻ quá ít người đi hoặc phần nhiều đi mà không tới. Ông Cường hồi tưởng: “Một ngày mình thức dậy, nhìn hàng hàng lớp lớp sách trong thư viện riêng của mình đột nhiên nhận ra rằng hóa ra lâu nay mình là “một tên cai ngục sách” mà không biết. Lúc đó mình đã có khoảng 10.000 cuốn sách, tính ra cũng tương đương một thư viện quận trung bình. Nhưng sách của mình gần như chỉ một mình mình đọc … Sách là tri thức của nhân loại nên phải là của chung mọi người”. Suy nghĩ đó làm thay đổi cả quãng đời còn lại của ông, dẫn tới hành xử “quái” tiếp theo. Đó là việc mở thư viện tư nhân phục vụ cộng đồng tại nhà riêng là căn nhà lớn 3 tầng tại số 252 đường số 8 quần Gò Vấp, TPHCM, phục vụ mọi lứa tuổi.
Thư viện mở cửa thu hút một lượng lớn bạn đọc, đặc biệt là học sinh, sinh viên. Mỗi tối thư viện Phạm Thế Cường đón trung bình 60-70 em tới đọc sách. Vào những ngày hè lượng bạn đọc còn đông hơn. Bên cạnh đó là các nhà giáo, nhà văn, nhà báo và các vị hưu trí cũng coi thư viện Phạm Thế Cường là nơi để tra cứu tài liệu, tác phẩm, đọc những cuốn sách mà mình ưa thích … Các cháu đọc, trao đổi, tranh luận một cách hồn nhiên nhưng sôi nổi. Mọi ý kiến đều được chủ nhân tôn trọng và khuyến khích. Từ đó chủ nhân nảy ra ý tưởng thành lập câu lạc bộ, rồi tập san phát hành định kỳ hàng tháng để tạo sân chơi giữa các hội viên, giữa hội viên với các nhà văn, nhà báo, nhà nghiên cứu văn học nghệ thuật. Câu lạc bộ người yêu sách lấy tên nhà văn Nguyễn Huy Tưởng, vốn là thần tượng thuở bé của ông. Từ khi thành lập từ năm 2011 đến nay đã trở thành cái địa điểm để giới thiệu tác phẩm, tác giả, để các thành viên biết, tìm đọc, để mọi người cùng chia sẻ về tác phẩm, tác giả và để nhà văn giới thiệu tác phẩm của mình… 3 năm qua câu lạc bộ tổ chức vài chục buổi giới thiệu tác phẩm, tác giả với sự hợp tác của nhiều nhà văn, nhà phê bình, nghiên cứu, các nhà giáo, giáo sư… và đông đảo bạn đọc trẻ hâm mộ tác giả, tác phẩm.
“Tôi có một cái thú là rất thích nhìn các cháu đọc sách”, ông Cường chia sẻ. Có lẽ vì sở thích khác người như vậy mà ông không ngừng nghĩ ra các sân chơi để thu hút thêm lớp trẻ tới thư viện. Ngoài việc sưu tập để nâng số lượng đầu sách lên 30.000 bản hiện nay, chia làm 30 thể loại như sách thiếu nhi, sách khoa học, kinh tế, tôn giáo, triết học, chính trị, lãnh tụ…
Ông Cường thường xuyên tổ chức cho các hội viên nhí của câu lạc bộ đi chơi xa, tham quan các tụ điểm văn hóa như bảo tàng, thư viện quốc gia, dự hội thảo văn hóa văn nghệ, giới thiệu tác phẩm của các nhà văn hoặc tổ chức hội thảo, tiểu phẩm dã ngoại hoặc thi thố về văn hóa văn nghệ. Đi xa phải thuê xe, và chính là ông tự bỏ tiền túi trang trải chuyến đi. Các cháu gần như không phải đóng gì, cùng lắm là đóng chục ngàn tiền ăn trưa.
(Theo Trường Điền/ Tiền Phong)
" alt=""/>'Quới nhân' sưu tập sáchBà Wantanabe Misato (bìa trái) cùng bạn bè trong một buổi giao lưu với các con lại làng Hy Vọng
Hết lòng vì các con
Vốn là một cô giáo của xứ sở Hoa anh đào, năm 2000 bà Misato theo một tour du lịch cùng hội Femin đến làng Hy Vọng. Những hoàn cảnh đáng thương, những ánh mắt khát khao tình thương của các bé đã níu chân bà ở lại với Đà Nẵng, làm mẹ của nhiều đứa trẻ thiệt thòi suốt 15 năm qua. “Đó là những đứa trẻ có đôi mắt rất đẹp. Lúc chúng nhìn tôi, tôi cảm nhận được sự khao khát mãnh liệt trong các đôi mắt ấy. Vì thế, sau khi về nước, tôi quyết định xin nghỉ dạy và xin quay trở lại giúp các em”. – bà Wantanabe Misato nhớ lại.
Từ năm 2005 đến nay, cứ đều đặn mỗi tháng một lần, bà lại đến với những đứa trẻ ở làng Hy Vọng. Có những đứa trẻ tàn tật chỉ có thể nói bằng ngôn ngữ bàn tay, chúng gọi bà bằng “mẹ” và sà vào lòng bà làm nũng mỗi khi bà chơi cùng. Công việc hằng ngày của bà tại làng Hy Vọng là giúp những đứa trẻ được học hành; dạy kỹ năng mềm; hướng dẫn làm thiệp, mộc, may vá,… với mong muốn sau khi rời làng, các con có cái nghề để có thể tự nuôi sống bản thân.
Chắp cánh
![]() |
Bà Wantanabe Misato bên các con tại xưởng may ART Sakura |
15 năm làm việc ở làng Hy Vọng, bà và hội Femin đã giúp đỡ, cưu mang cho hơn 120 trẻ em nghèo, mồ côi, khuyết tật. Trong số đó, có 80 em đã tốt nghiệp CĐ, ĐH, 2 em được nhận học bổng sang Nhật du học.
Trong quãng thời gian gắn bó với các con, bà Misato luôn canh cánh nỗi băn khoăn, đó là các con của bà sẽ về đâu sau khi đến tuổi rời làng. Thế rồi, quán cà phê mang tên Sakura Friends Café (số 125, đường Hoàng Hoa Thám, Đà Nẵng) ra đời không chỉ là nơi gặp gỡ giao lưu văn hóa Việt – Nhật mà còn là nơi tạo công ăn việc làm cho 10 đứa trẻ lớn lên từ làng Hy Vọng.
Đến quán Sakura Friends Café, khó ai có thể hình dung Nguyễn Thị Bích Phượng (21 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 3 ĐH Kinh tế Đà Nẵng đã từng gắn bó với mái ấm Hy Vọng suốt 13 năm. Quê ở huyện Quế Sơn, Quảng Nam, nhà có 5 anh em nên cuộc sống rất khó khăn. Năm 2006, bố Phượng bị tai nạn qua đời, một mình mẹ không thể nuôi một lúc 5 người con nên đã gửi em vào làng Hy Vọng.
Ngoài việc mở quán cà phê, bà Wantanabe Misato còn chủ trương mở xưởng may ART Sakura để tạo điều kiện cho các con có nơi làm việc. Xưởng may do bà Wantanabe quản lý hiện đang tạo việc làm cho 7 bạn trẻ chủ yếu mồ côi, khiếm thính sau khi rời làng Hy Vọng. Trong xưởng may ART Sakura, cô gái nhỏ nhắn Hồ Thị Hiền đang thoăn thoắt với các đường chỉ khéo léo. Khó ai hình dung Hiền năm nay đã 33 tuổi. Hiền cũng có tuổi thơ không mấy tròn trịa như bao đứa trẻ khác ở làng. Mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ, năm 13 tuổi, Hiền được giới thiệu vào làng Hy Vọng. Tại đây, Hiền học hết THPT và được tạo điều kiện học nghề may. Năm 2013, sau 10 năm sinh sống trong mái nhà tình thương, Hiền được bà Wantanabe Misato để ý và đem về xưởng may ART Sakura làm việc với mức lương 4 triệu đồng/tháng. Hiện tại, Hiền đang có cuộc sống hạnh phúc bên chồng và hai cô con gái xinh xắn. Nói về bà Wantanabe Misato, Hiền không giấu nổi xúc động: “Chẳng bao giờ mình dám mơ có một cuộc sống đủ đầy như bây giờ. Cuộc sống không khá giả nhưng mình luôn có chồng, con bên cạnh. Tất cả những điều đó đều nhờ mẹ Misato”.
Đối với các con có cơ hội đi du học, bà Misato bày tỏ mong muốn sau khi học xong, các con quay lại Việt Nam để phục vụ cho quê hương, đất nước. “Các con có đôi cánh dài nên các con có thể tự do lựa chọn những vùng trời mới. Nhưng ở quê hương, ở làng Hy Vọng còn rất nhiều hoàn cảnh cần được giúp đỡ. Vì thế nếu các con quay trở lại giúp các em thế hệ sau thì đó là điều tuyệt vời” – bà Misato nói.
Hiện tại, bà Misato đang sống chung dưới một mái nhà với gần 20 người con lớn lên từ làng Hy Vọng. Trong bữa cơm tối thân mật quây quần bên các con, bà Misato vui vẻ: “Đấy, đại gia đình của tôi đấy. Chúng đáng yêu như vậy, ai nỡ nào mà rời xa”.
Làng Hy Vọng thuộc Hội bảo trợ phụ nữ và trẻ em nghèo, bất hạnh TP Đà Nẵng, được thành lập năm 1993. Năm 1996 làng bắt đầu nhận sự tài trợ của Hội phụ nữ Dân chủ Nhật Bản (Femin) dưới hình thức đỡ đầu cho các trẻ em ở đây. |
(Theo Đào Phan/Tiền Phong)
" alt=""/>Bà mẹ Nhật ở làng Hy Vọng