Dư luận bắt đầu nghi ngờ độ an toàn của tính năng nhận diện mặt ở Samsung Galaxy S8 sau khi trên mạng xuất hiện một đoạn video dường như cho thấy mẫu điện thoại flagship này dễ dàng bị bẻ khóa chỉ bằng một bức ảnh chụp mặt người dùng.

Dư luận bắt đầu nghi ngờ độ an toàn của tính năng nhận diện mặt ở Samsung Galaxy S8 sau khi trên mạng xuất hiện một đoạn video dường như cho thấy mẫu điện thoại flagship này dễ dàng bị bẻ khóa chỉ bằng một bức ảnh chụp mặt người dùng.
Năm nào cũng tất bật xúng xính quần áo dịp nghỉ dài rồi lại nghĩ đến việc, phải mua những gì về biếu bố mẹ. Cả năm mới có hai dịp nghỉ dài là ngày Tết và ngày lễ 30-4 này. Thế nên, phận làm con gái lúc nào cũng chỉ mong được về sum họp với gia đình, được gặp gỡ đi chơi với bạn bè. Chỉ cần xác balo lên và đi, cuộc sống như vậy có phải là sung sướng không. Chẳng ràng buộc, chẳng phụ thuộc vào ai, chẳng cần ai quản thúc, tự do đi lại, về quê với bố mẹ, được tỉ tê tâm sự với mẹ, thích làm gì thì làm, còn gì hơn.
Nhưng… năm nay đã khác. Năm nay đã không được về quê với mẹ, đã phải thực hiện trách nhiệm làm dâu với một người chồng cực kì gia trưởng và nhà chồng khó tính. Nghĩ lại cảm thấy phận mình sao hẩm hiu, sao đàn bà con gái lại phải đi lấy chồng. Ngày trước, tôi vốn sợ lấy chồng, sợ cuộc sống như bây giờ, sợ phải cung phụng nhà chồng, sợ bố mẹ chồng phật ý, rồi sống cứ phải nhìn trước ngó sau. Tôi lo lắng vợ chồng sẽ không hòa thuận, rồi sống không được thảnh thơi tự do.
Vậy đấy, bao nhiêu năm có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, tôi chẳng gật đầu lấy ai. Đến khi 29 tuổi, tôi mới chấp nhận lấy chồng và lấy một người không phải quá yêu. Vì căn bản, cuộc sống lúc đó không đơn giản nữa, phải lấy chồng cho có tấm chồng ,không thiên hạ nhìn vào họ lại cười vào mặt, họ lại nghĩ mình ế, không lấy được chồng.
![]() |
Vậy đấy, bao nhiêu năm có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, tôi chẳng gật đầu lấy ai. Đến khi 29 tuổi, tôi mới chấp nhận lấy chồng và lấy một người không phải quá yêu. (Ảnh minh họa) |
Năm nay, thấy bạn bè hô hào nhau về quê, rồi ‘up’ lên Facebook những bức ảnh đi chơi, đi du lịch, còn mình phải thực hiện chuyến đi dài ngày về nhà chồng, chuẩn bị làm dâu đảm mà thấy buồn trong lòng. Bằng lòng là nhà chồng cũng không đến nỗi nào, cũng không đến mức phải quá ức chế khi sống cùng nhưng vẫn cảm thấy nhớ bố mẹ tha thiết.
Năm ngoái thôi, mình còn tự do, còn muốn ăn gì thì ăn, làm nũng mẹ, ở nhà bạn hô cái là đi chơi. Năm ngoái thôi, mình còn ăn to nói lớn, bây giờ phải giữ ý, đến ăn uống cũng phải nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng. Không được hành động thô lỗ, cãi cũng không dám cãi dù bố mẹ chồng có sai đi chăng nữa. Vậy đó, cuộc sống là vậy, phụ nữ thật khổ với hai chữ ‘làm dâu’.
Mẹ đẻ gọi điện lên hỏi thăm con gái, con gái vì nhớ mẹ mà khóc thút tha thút thít, nghĩ sầu sự đời, cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Con gái từng không muốn lấy chồng vì nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến tháng ngày tự do và bây giờ, nỗi đau ấy lại khơi dậy.
Chồng thì suốt ngày chỉ biết nghe lời bố mẹ. Nói đi chơi, đi du lịch, chồng lại bảo tôi chỉ biết ham vui, làm dâu rồi mà không có trách nhiệm với nhà chồng. Hai tiếng trách nhiệm khiến tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng.
![]() |
Ngồi nhà chồng rồi lại nấu những bữa cơm mệt lử cả người, nghĩ đến cảnh cách đây 1 năm, được bố mẹ lo lắng cho, đi chơi với bạn bè hoặc nấu nướng cho bố mẹ mà xót xa trong lòng. (Ảnh minh họa) |
Thương bố mẹ già, bao ngày mong con cái sum vầy nhưng cuối cùng, chỉ vì con gái đi lấy chồng xa mà giờ có mong cũng không được. Khổ tâm lắm, nghĩ đến cảnh bố mẹ ngồi mong con, đêm ngày buồn khổ vì không thấy con gái đâu, lại lo lắng không biết con sống hạnh phúc không mà buồn hết cõi lòng.
Ngồi nhà chồng rồi lại nấu những bữa cơm mệt lử cả người, nghĩ đến cảnh cách đây 1 năm, được bố mẹ lo lắng cho, đi chơi với bạn bè hoặc nấu nướng cho bố mẹ mà xót xa trong lòng. Sao cứ phải lấy chồng, sao cứ phải về nhà chồng. Dù biết đó là quy luật, đó là lẽ tất yếu nhưng vẫn không thấy thông, không thấy hạnh phúc. Chỉ muốn sống lại những tháng ngày trước đây, nhiều lúc nghĩ dại, thật muốn bỏ chồng. Phải làm sao đây, phải sống thế nào thì mới vui vẻ, mới hòa thuận được và mới thôi nghĩ về những tháng ngày tự do? Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình không hợp việc lấy chồng? Cứ trách nhiệm, cứ ràng buộc, cứ bị chỉ đạo cấm đoán thế này, bảo sao con gái chẳng muốn lấy chồng, thích sống độc thân.
Nhớ mẹ quá, nhớ vô cùng!
(Theo Khám phá)
" alt=""/>Chồng gia trưởng, nghỉ dài không được về nhà mẹ đẻTrong chiến dịch tranh cử, Tổng thống đắc cử Mỹ Donald Trump tuyên bố sẽ áp thuế nhập khẩu 10-20% với toàn bộ hàng vào Mỹ. Con số này với riêng Trung Quốc là 60-100%.
"Kịch bản năm 2018 đang lặp lại", Paul Brashier - Phó giám đốc phụ trách chuỗi cung ứng toàn cầu tại công ty ITS Logistics cho biết.
2018 là thời điểm Trump bắt đầu áp loạt thuế lên hàng nhập khẩu vào Mỹ. "Lần này không chỉ giới hạn với hàng Trung Quốc. Lời đe dọa áp thuế đang khiến doanh nghiệp phải gấp rút nhập hàng từ mọi nơi trên thế giới", Brashier nói.
Gia đình đóng vai trò quan trọng
Trong ngày Gia đình Việt Nam (28/6), PGS.TS Đỗ Xuân Thảo (ĐH Sư phạm Hà Nội) - bố Đỗ Nhật Nam - tâm sự: “Gia đình là khi trở về nhà, bố ló mặt vào ô cửa nhỏ xíu gọi to: Thằng bếu, thằng bếu. Con hớn hở chạy ùa ra nao nức: Con đây! Rồi ôm, rồi thơm, rồi nằm gác chân lên nhau trên ghế hát vài câu vu vơ không đầu cuối.
Gia đình là những buổi chiều đi làm về thấy trên bếp đang sôi nồi cơm thơm gạo mới, thấy người phụ nữ của mình lấm tấm giọt mồ hôi, chỉ kịp ngẩng lên hỏi anh về rồi đấy à, rồi lại lui cui với bữa ăn chiều ngọt đượm.
Gia đình là nơi căn phòng nhỏ ngập tràn sách. Ta có thể nằm dài để tỉ mẩn xem lại từng cuốn sách đã úa vàng. Sau nhiều lận đận, qua bao đợt chuyển nhà, qua bao phen khốn khó, những cuốn sách ấy vẫn ở lại, như một “nhân chứng của tình yêu”.
![]() |
Gia đình Đỗ Nhật Nam trong ngày sinh nhật chị Phan Hồ Điệp. Ảnh: FBNV. |
Đối với người cha Đỗ Xuân Thảo, cảm giác tuyệt vời nhất khi về với gia đình là được ôm Đỗ Nhật Nam vào lòng: “Được chạm vào chân con chắc nịch. Được cà bộ râu lởm chởm vào má con. Được chạy đuổi nhau thình thịch dọc cầu thang. Được nghe tiếng con, bố ơi, bố à”.
"Quán nhậu có gì vui? Tụ tập có gì vui?... Gia đình sẽ là tổ ấm, ta sẽ tìm được hạnh phúc cuộc đời”, đó là thông điệp người cha muốn nhắn gửi trong ngày đặc biệt này.
Với Đỗ Nhật Nam, trong gia đình, em là thành viên nhỏ tuổi nhất nhưng luôn cứng rắn. Trong năm đầu tiên xa bố mẹ sang Mỹ du học, Nhật Nam rất mạnh mẽ, em tâm sự, mình không buồn.
Khi đối thoại cùng mẹ, Nam viết: "Buồn sao được mẹ khi ngày nào em cũng nhìn thấy mẹ qua màn hình. Mà mẹ ơi, nhìn qua màn hình thấy mẹ… xinh lắm. Rồi em chỉ cần nhìn mẹ thôi chứ không bị mẹ véo vào đùi, không bị mẹ dựa vào vai, không bị mẹ nằm gối đầu lên bụng, không bị mẹ bất thình lình ôm choàng vào lòng. Cho nên, em dễ chịu lắm mẹ à”.
"Sự mạnh mẽ" của Nhật Nam đã được mẹ… phát hiện. Nói với con, chị Điệp tâm sự: “Em không buồn tẹo nào đâu. Mà nhưng, mẹ ơi, mẹ chờ em chút nhé. Mẹ biết, chỉ là em ra ngoài để… lau nước mắt thôi mà. Nhưng khi trở vào, em vẫn nhoẻn cười với đôi mắt đỏ hoe và nói: Em không buồn đâu mẹ nhé!".
Điểm nhấn của sự gắn kết trong gia đình được thể hiện trong bộ 3 cuốn sách được ra mắt trong tháng 5 vừa qua: Đường xa con hát (tác giả Đỗ Nhật Nam), Tròn một vòng yêu thương (tác giả Đỗ Xuân Thảo), Yêu thương mẹ kể ( tác giả Phan Thị Hồ Điệp - mẹ Đỗ Nhật Nam).
Cách dạy con nổi tiếng trên mạng
Đỗ Nhật Nam được sinh ra tại Nhật, 4 tuổi, em trở về sinh sống cùng gia đình ở Việt Nam. Mẹ Nhật Nam đã tìm hiểu rất nhiều sách và quyết tâm áp dụng phương pháp nuôi dạy con kiểu Nhật.
Khi mang bầu, chị Điệp áp dụng những bài học về thai giáo bằng âm nhạc, bằng chuyện kể. Chị cũng áp dụng phương pháp giáo dục Montessori ( tiến trình giáo dục đặc biệt dựa vào việc học qua cảm giác).
![]() |
Khi vừa về nước, Đỗ Nhật Nam chụp ảnh dã ngoại cho mẹ. Ảnh: FBNV. |
Trên Facebook, chị Phan Hồ Điệp thường xuyên chia sẻ cách dạy con với phương châm nhẹ nhàng, tinh tế. Chị chia sẻ: “Giai đoạn 2-3 tuổi có thể coi là bước tiến vượt bậc trong phát triển ngôn ngữ của trẻ. Nó làm cho đứa trẻ “yêu ơi là yêu”, vì sự líu lo, ríu rít suốt ngày. Chính vì thế, tận dụng để dạy ngôn ngữ cho trẻ là điều rất tuyệt.
Bên cạnh đó, chị thường xuyên đọc sách cho con, chơi diễn kịch cùng con, nói chuyện cùng con càng nhiều càng tốt, cùng con xem phim, gọi tên đồ vật gắn liền chức năng, dạy con về những tính từ, giao tiếp, cùng con ghi nhật ký.
Lớn thêm một chút, dạy con theo phương pháp tích hợp được chị Điệp chú trọng. Mỗi ngày, chị dạy con 15 phút về các môn Toán, Khoa học, Tiếng Việt.
Trước khi vào lớp 1, chị Điệp dạy con về cách quan sát, khả năng tập trung, ngồi học đúng tư thế, chơi với những con chữ, cách cảm nhận. Và đặc biệt, đó là chuẩn bị tâm lý trước khi đến trường cho con. Mẹ cùng con thường chơi những trò chơi về lớp học như cô giáo – học sinh.
Chia sẻ về con, chị Điệp cho biết: Nam không có những tố chất đặc biệt khác thường. Khi còn nhỏ, cháu cũng không phát triển vượt trội so với độ tuổi. Những gì Nam đạt được hôm nay là nhờ sự nỗ lực, kiên trì rèn luyện.
Nói về gia đình, Đỗ Nhật Nam tâm sự: "Bố mẹ em đều là giáo viên dạy văn nên đã giúp em rất nhiều khi trau dồi ngôn ngữ. Em luôn tự học và tự nỗ lực, nhưng bố mẹ chính là những người đặt nền tảng đầu tiên, dẫn dắt em đi những bước đầu tiên để em có được như bây giờ".
Đạt đến sự thành công như hôm nay, gia đình Đỗ Nhật Nam trở thành cảm hứng cho nhiều tổ ấm khác. Mỗi chia sẻ về cách nuôi dạy con, cách bày tỏ tình cảm trong cuộc sống của gia đình Nam đều nhận được sự ủng hộ, thu hút hàng nghìn lượt thích, bình luận.
Chị Phan Hồ Điệp kể về hai lần đánh con: Lần đầu tiên là những ngày đầu khi Nam học lớp 1. Hôm đó, Nam về đến cổng đã khoe với mẹ: "Hôm nay, em được hai điểm mười". Hai mẹ con cười tíu tít. Chả là những ngày đầu đi học, Nam toàn điểm 5, 6 thôi, hôm nay được những hai điểm 10, vui là phải. Xong, hai mẹ con chơi đùa, đọc sách, ăn tối, nghe nhạc, xem phim, quên chuyện hai điểm 10. Đến gần lúc chuẩn bị sách vở cho buổi đi học hôm sau, mình mới hỏi: À, chàng trai cho mẹ xem hai điểm 10 oách xà lách của em nào. Nam tròn xoe mắt, ngơ ngác: Ơ, mẹ nhầm à, làm gì có điểm 10 nào đâu mẹ. Mình ngạc nhiên hết cỡ, nói: Em khoe với mẹ mà. Mình đi từ giá sách ra chỗ Nam bằng những bước chân giận dữ, mặt đỏ lên. Có lẽ Nam nhìn điệu bộ của mẹ sợ quá nên òa khóc. Mình càng bực tức. Mình phát vào mông con và nói: Em nói dối mẹ. Mẹ đánh để em nhớ. Em nhớ nhé. Nam càng khóc to hơn, nức nở. Mình bỏ vào nhà. Ngày hôm sau, lo lắng con không trung thực, chị đến gặp cô giáo. Nghe cô kể chuyện, chị biết đã hiểu nhầm con. Nhật Nam được hoa điểm 10 nhưng mẹ nghe không rõ, nghĩ rằng điểm 10. Cậu bé nghĩ mẹ không thích hoa điểm 10 nên sợ quá, không giải thích. Trận đòn đã khiến người mẹ bật khóc trên đường từ trường về nhà. Trận đòn thứ hai, trong lần du lịch tại đồng Tháp, Nam đi vào vũng bùn lầy, bị lún xuống. Trong lúc bố hốt hoảng kéo con lên, chị đánh liền mấy cái lên người con. Đỗ Nhật Nam òa khóc. Người mẹ cũng không hiểu mình vừa làm gì. “Về sau, khi bình tĩnh, mình nghĩ đó chính là hành động vì mình thương con quá mà không biết làm gì. Nói như vậy cho 'nhẹ tội' nhưng hình như là đúng” – chị tâm sự. |