Tôi đã từng yêu thầy, rất yêu, từ sự ngưỡng mộ, từ tình cảm chân thành thầy dành cho tôi. Tuy vậy thời gian, cuộc sống đã làm thay đổi tất cả.
Tôi và thầy giáo cấp 3 – thầy Thắng- đã có gần 2 năm yêu nhau. Trong gần 2 năm ấy dường như khoảng cách tuổi tác chênh lệch tận 10 tuổi chẳng là gì. Thầy tình cảm và rất tâm lý, tôi luôn có cảm giác được bao bọc, che chở.
Thầy là người giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập và cuộc sống. Thầy rất quý mến tôi bởi cô học trò quá đỗi dễ thương, thuần khiết còn tôi cũng rất ngưỡng mộ thầy. Đỗ đại học, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi và cũng là thời điểm mới cho sự phát triển tình cảm của hai thầy trò, tôi và thầy trở thành người thương của nhau.
![]() |
Những ngày tháng đầu của tình yêu thật tuyệt vời (Ảnh minh họa) |
Những ngày tháng đầu của tình yêu thật tuyệt vời, thầy giáo văn rất đỗi ân cần, luôn quan tâm, chu đáo với tôi. Thầy và tôi đã có một tình yêu trong sáng và đẹp đẽ biết bao nhiêu, có nhân dịp gì đặc biệt thầy lại lên Hà Nội thăm tôi.
Tôi rất mong ngóng, hồi hộp mỗi tháng về quê để được gặp thầy và mỗi buổi chiều cuối tuần, dù nắng, dù rét hai người chúng tôi vẫn hẹn hò nhau ngoài bãi đá sông quê, trò chuyện vui vẻ, cùng nhau thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên.
Nhưng thời gian đó cũng như nắng chiều phai nhạt dần. Sau 3 năm học đại học, tôi dần dần thích nghi với môi trường sống đô thị và hơn thế nữa tôi hấp thụ môi trường đô thị rất nhanh. Tình cảm, cách sống của tôi dần thay đổi. Tôi dần dà thấy khó chịu trước sự quê mùa của anh người yêu thầy giáo làng từ cách ăn mặc đến nói năng, nhiều khi tôi cáu đến mức nghĩ rằng đúng là kiểu “văn sĩ nửa mùa”.
Sự quan tâm của thầy trong chuyện học tập khiến tôi cảm thấy như bị tra tấn. Sự lo lắng bữa ăn, giấc ngủ từ thầy khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhiều khi nghĩ ngợi tôi thấy buồn cười với kiểu tình yêu của bản thân mình, đơn thuần quá, không bao giờ có sự cãi cọ hay hờn giận vu vơ. Tình yêu của đám bạn tôi không như vậy, nó sôi nổi, nhiệt huyết hơn nhiều.
Tôi bộc lộ rõ sự thờ ơ trong chuyện tình cảm với thầy. Nghĩ lại còn năm cuối đại học, sự thúc giục của thầy mong tôi ra trường về quê làm việc là tôi không chịu nổi, tôi không muốn về quê, tôi không muốn chân mình dính thêm một chút bùn lầy nào nữa.
Tôi bực bội, cáu gắt với thầy, tôi tự nhiên lại thấy xấu hổ với đám bạn ở trọ vì những món quà quê thầy hay gửi lên cho, nào đu đủ, nào chuối, nào giò… sao tự dưng tôi cảm thấy chúng quê mùa quá, quê mùa như thầy vậy. Tôi như muốn bùng nổ, thầy dần dà cũng hiểu được sự thay đổi của tôi, dù không muốn và cũng rất đau khổ nhưng thầy đã cho tôi được giải thoát.
![]() |
Tôi ân hận về sự vụng dại của mình nhưng đã quá muộn (Ảnh minh họa) |
Kết thúc chuyện tình với thầy Thắng, tôi nhanh chóng có được tình yêu “xứng đôi vừa lứa” như mình mong muốn. Quen nhau qua mạng, sự phong trần, trẻ trung, nhiệt tình của Hoàng đã làm tôi rung động rất nhiều.
Tôi nhanh chóng lao vào vòng tay người ấy, yêu điên dại và quá đỗi cuồng nhiệt, tôi cứ đắm chìm trong những lời nói ngọt ngào của Hoàng. Ngày xưa còn ở bên thầy, tôi được bao bọc, giữ gìn bao nhiêu thì đến với tình yêu này tôi buông thả bấy nhiêu. Tôi mặc kệ dư luận, sự khuyên can của bạn bè, tôi buông bỏ hết, tưởng chừng chỉ cần có tình yêu đó.
Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian Hoàng đã bộc lộ bản chất thật, khi cần thì hắn tìm đến, không cần thì hắn có thể lơ đẹp tôi đến vài tuần. Tôi như con thiêu thân chỉ lo hắn bỏ. Mãi sau một thời gian, tôi tìm hiểu và mới biết được Hoàng là một tay giang hồ chuyên đi đòi nợ thuê.
Tôi sợ muốn chia tay nhưng hắn ta không chịu, dọa dẫm và ngày càng đòi hỏi ở tôi những nhu cầu quá đáng. Giờ đây, tôi đã phá thai hai lần, như một đứa thân tàn ma dại, không biết có còn đường lui. Tôi ân hận về sự vụng dại của mình, đau đớn và thấy có lỗi với thầy rất nhiều nhưng tất cả giờ đã quá muộn.
Nguyễn Lưu(Hà Nội)
TIN LIÊN QUAN
Vợ chồng “yêu” 1 tuần/lần hạnh phúc nhiều hơn?" alt=""/>Ân hận khi bỏ người yêu
Cặp đôi kết hôn chỉ 3 tháng sau khi quen nhau trên YouTube bất chấp khoảng cách 28 tuổi và chỉ gặp mặt trực tiếp 3 lần.
Sarah Henderson, 26 tuổi, nhà tuyển dụng nhân sự đến từ Ann Arbor, bang Michigan, Mỹ, lần đầu tiên nói chuyện với chồng cô trên Youtube vào thời điểm cao trào của đại dịch Covid-19, tháng 10/2020.
Cô bắt đầu lập một kênh YouTube có tên là “Your Ideal Self” trong khi Darin, 54 tuổi, ra mắt một kênh về chó có tên là “Dog Guy Darin” cùng thời điểm.
Darin bắt chuyện với Sarah sau khi nhìn thấy một bình luận mà cô để lại dưới một video và họ nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết.
Không ai muốn hẹn hò với một người quá chênh lệch tuổi, nhưng tình bạn đẹp đẽ đã nhanh chóng trở thành chuyện tình lãng mạn. Sarah và Darin yêu nhau. Họ gắn bó với nhau qua âm nhạc, sự sáng tạo và ước mơ chung về một ngày nào đó sẽ sống theo lối sống du mục.
Sarah yêu cái nhìn trẻ trung của Darin về cuộc sống, còn Darin bị thu hút bởi cách mà Sarah truyền cảm hứng cho anh trong việc ăn uống lành mạnh và tập thể dục để có một cuộc sống viên mãn, lâu dài và hạnh phúc bên nhau.
Khi mới quen, Sarah và Darin đang sống ở 2 bang khác nhau. Họ quyết định gặp nhau ngoài đời thực vào tháng 11/2020 khi Darin lái xe đến Michigan để gặp Sarah, nơi họ cưỡi ngựa, đi dạo và có nụ hôn đầu tiên.
Họ gặp lại nhau vào tháng 12 và rồi Sarah cầu hôn Darin vào tháng 1/2021.
Cặp đôi kết hôn vào ngày 20/1/2021, trong vòng 3 tháng kể từ khi quen nhau. Sarah hiện đã chuyển đến Missouri để sống cùng Darin và họ đang hạnh phúc bên nhau.
Cả hai hiện có một kênh YouTube chung, nơi họ chia sẻ mối quan hệ của mình với mọi người nhằm mục đích xóa bỏ sự kỳ thị xung quanh các mối quan hệ chênh lệch tuổi tác.
Sarah nói: “Chúng tôi đã tìm thấy nhau theo cách bất ngờ nhất. Cả hai đều yêu nhau khá nhanh và mãnh liệt. Chúng tôi có sự đồng cảm với nhau về âm nhạc, chính trị, tôn giáo, viết lách, động vật, thơ ca”.
“Chúng tôi nói chuyện hàng ngày, gửi những lời ngọt ngào cho nhau mỗi tối qua email. Cả hai đều không chủ động tìm kiếm một người ở độ tuổi chênh lệch với mình như thế này. Nhưng chúng tôi đã bị thu hút bởi người kia”.
Một số người cho rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài lâu, rằng Darin sẽ già đi và Sarah sẽ phải chăm sóc chồng. Hoặc Darin sẽ chết và để lại Sarah một mình. Nhưng Sarah cho rằng “những điều đó có thể xảy ra trong bất kỳ mối quan hệ nào và bạn nên tận hưởng từng giây phút và trân trọng thời gian bạn có cùng nhau”.
“Thông qua các nội dung sáng tạo của mình, chúng tôi hy vọng hiện thực hóa ước mơ về lối sống du mục, kiếm sống bằng cách kết nối với cộng đồng người hâm mộ, nói chuyện và thuyết trình truyền cảm hứng thông qua Ted, cũng như xuất bản một cuốn sách về trải nghiệm cá nhân”.
Cặp đôi cũng muốn tổ chức một chương trình có các cặp đôi chênh lệch tuổi tác khác và cùng chia sẻ những câu chuyện hạnh phúc để bình thường hóa các mối quan hệ như thế này.
“Đừng nhượng bộ những kẻ thù ghét hoặc tiêu cực. Đừng bị ai đó thuyết phục rằng tình yêu của bạn và mối quan hệ của bạn là ‘sai’ hay ‘kỳ lạ’, và hãy nhớ sống tốt mỗi ngày để chứng minh cho họ thấy”.
“Tình yêu đích thực không phụ thuộc vào tuổi tác. Nó lớn hơn cả sự khác biệt về chủng tộc, tôn giáo, giới tính hay chính trị. Tình yêu là tình yêu” – Sarah nói.
Đăng Dương(Theo Mirror)
Năm 2018, tôi hay thức đêm câu cá, sinh hoạt không điều độ nên bị mất ngủ, cuộc sống đảo lộn. Tôi đến khám một bác sĩ nổi tiếng ở Hà Nội. Sau gần 30 phút trò chuyện, anh chẩn đoán tôi bị rối loạn lo âu, trầm cảm và kê thuốc liệu trình uống sáu tháng.
Thời gian đầu uống thuốc, tôi ăn ngủ ngon, tăng cân. Đến khoảng tháng thứ tư, tôi thấy bản thân không còn nhạy bén, cảm xúc thô cứng nên xin bác sĩ dừng thuốc. Dừng thuốc, tôi mới biết mình đã trở thành "con nghiện" lúc nào không hay. Chỉ hai viên thuốc an thần nhỏ như cúc áo nhưng thiếu nó tôi mất ngủ, kéo theo trào ngược dạ dày, huyết áp có lúc tụt xuống còn 58-80 mmHg.
Triệu chứng cai thuốc rất khó chịu, tôi bỏ rồi uống, uống rồi bỏ như cái vòng luẩn quẩn. Không muốn lệ thuộc nên đầu năm 2019, tôi quyết tâm bỏ thuốc an thần. Tôi dành thời gian ngồi thiền, chơi các môn thể thao. Nhưng sau nửa năm cố gắng, sức khỏe và tinh thần tôi ngày càng sa sút. Tôi đi khám lại bác sĩ trước đây thì được anh khuyên nhập viện để điều trị. Điều trị nội trú gần hai tuần ở một bệnh viện, tôi xin ra viện. Các bác sĩ nói tôi phải uống thuốc an thần cả đời.
Cuối năm 2020, cô bạn Hải An gửi cho tôi bài viết của một hành giả Phật giáo. Nội dung bài viết hàm ý: kỳ vọng là mong muốn, bắt sự việc nào đó phải xảy ra theo ý mình, kỳ vọng tất yếu sẽ sinh ra đau khổ. Tôi bừng tỉnh nhận ra mình đã sai. Trước đây, chỉ vì muốn thoát khỏi cơn trầm cảm, không chấp nhận việc mất ngủ mà tôi đã hành xác như con thiêu thân. Chính tâm lý "phải thế này, phải thế kia" đã làm bệnh của tôi nặng thêm.
Hiểu vấn đề, tôi bắt đầu thay đổi thái độ sống. Phóng sinh thay cho câu cá, yêu thương thay cho sân hận; tăng dần khả năng chấp nhận, chấp nhận cả những suy nghĩ tiêu cực nhưng quyết tâm không phản ứng tiêu cực ra bên ngoài, không làm tổn thương người bên cạnh. Nửa năm sau, sức khỏe và tinh thần tôi trở lại bình thường.
Theo ICD-10 (Phiên bản thứ 10 của Phân loại thống kê quốc tế về các bệnh tật và vấn đề sức khỏe liên quan của Tổ chức Y tế Thế giới), trầm cảm có những triệu chứng như: buồn rầu, giảm sự quan tâm thích thú, mệt mỏi, mất tự tin vào bản thân, bi quan, giảm sự tập trung chú ý, có cảm giác vô dụng hoặc tội lỗi, có ý tưởng và hành vi tự sát, rối loạn giấc ngủ, ăn uống không ngon miệng.
Với các triệu chứng như trên, có lẽ trong đời ai cũng từng có lần bị trầm cảm, ở các mức độ khác nhau.
Chị họ tôi, được bác sĩ chẩn đoán trầm cảm và kê thuốc cho uống. Nghe nữ bệnh nhân bên cạnh hỏi về triệu chứng rụng tóc khi dùng thuốc, chị sợ quá về nhà không dám uống. Về sau, chị thấy đã may mắn không nghe lời bác sĩ. Tự mình thay đổi cách sống, các biểu hiện trầm cảm của chị dần biến mất.
Phong ở Hải Phòng, 15 năm trước, cũng được chẩn đoán trầm cảm như chị tôi. Phong đang bị tiểu đường, dạ dày do tác dụng phụ của thuốc gây ra nhưng cậu vẫn chưa thể ngưng thuốc vì hội chứng "nghiện thuốc". Tôi hỏi Phong nếu được lựa chọn lại thì ngày đó có uống thuốc trầm cảm hay không. Phong dứt khoát là không.
Tôi không phủ nhận vai trò của thuốc trầm cảm vì thuốc có thể không tác dụng với người này nhưng đáp ứng với người khác. Vấn đề là các bác sĩ tâm thần liệu có lạm dụng kê thuốc an thần cho người bệnh hay không? Vì ngay tại các nước có nền y tế phát triển như Nhật Bản, Mỹ thì số người tự tử vì trầm cảm vẫn rất cao. Thuốc trầm cảm gây tác dụng phụ, tình trạng lệ thuộc vào thuốc. Sẽ là con dao hai lưỡi nếu bác sĩ lạm dụng kê thuốc an thần cho người bệnh trong khi họ có thể đáp ứng các liệu pháp điều trị khác an toàn hơn.
Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), ước tính có khoảng 340 triệu người trên thế giới mắc trầm cảm và ít nhất 15% dân số có biểu hiện trầm cảm rõ rệt ở một giai đoạn nào đó trong cuộc sống. Năm 2000, trầm cảm đứng thứ tư trong 15 bệnh gây gánh nặng bệnh tật toàn cầu, dự đoán năm 2030 sẽ lên vị trí thứ nhất.
Bác sĩ tâm thần, chuyên gia tâm lý là những người cần tìm đến để ngăn chặn kịp thời các hành vi dại dột, thiếu kiểm soát. Nhưng người bệnh cũng phải nỗ lực tự thân nhìn sâu vào nội tâm, tiến đến thay đổi nhận thức, hành vi của chính mình. Hiểu vấn đề gặp phải, chấp nhận sống chung và từng bước khiến nó tan biến bằng việc thay đổi bản thân là cách hỗ trợ hiệu quả cho điều trị trầm cảm.
Sau nhiều lần cố gắng vượt qua trầm cảm bất thành, tôi và Hải An không còn chống lại các triệu chứng của bệnh. Nỗ lực chống lại sẽ gia tăng căng thẳng và mất năng lượng, trực tiếp làm biểu hiện của bệnh "phình to". Thay vào đó, chúng tôi chấp nhận, nỗ lực thay đổi bản thân, cho đến lúc nào đó, trầm cảm tự rời bỏ chúng tôi.
"Điều bạn chống lại sẽ ở lại, điều bạn chấp nhận sẽ tan biến", câu nói của học giả người Ba Tư Rumi thật thấm thía không chỉ trong các vấn đề tinh thần mà với cả cuộc sống. Với chúng tôi, trầm cảm là một sự cố lớn trong đời nhưng cũng là động lực, là cơ hội tuyệt vời để sống ý nghĩa.
Bùi Võ
" alt=""/>Thuốc trầm cảm