2025-04-25 21:55:40 Nguồn:NEWS Tác Giả:Công nghệ View:387lượt xem
Một cựu giáo viên trường trung học Lee-Davis ựugiáoviênđốimặtántùvìtậplàman utd vs liverpool(Mỹ) bị cáo buộc xâm nhập hàng loạt tài khoản trực tuyến của người nổi tiếng. Nếu bị kết án, người này có thể ngồi tù 7 năm.
Christopher Brannan, 31 tuổi, đã đột nhập vào hơn 200 tài khoản trực tuyến, trong đó có nhiều người nổi tiếng. Cụ thể, giáo viên này đã hack tài khoản Apple iCloud, Yahoo!, và Facebook của nạn nhân, chiếm quyền điều khiển và tiếp cận toàn bộ dữ liệu iCloud chứa thông tin riêng tư và ảnh cá nhân.
Cựu giáo viên đối mặt án tù vì tập làm hacker
Người này dễ dàng hack e-mail bằng cách trả lời các câu hỏi bảo mật từ dữ liệu có trên tài khoản Facebook nạn nhân. Ngoài ra, Brannan cũng sử dụng chính e-mail nạn nhân yêu cầu Apple thiết lập lại các mật khẩu liên quan.
Brannan đã sử dụng kết hợp kỹ thuật lừa đảo và tấn công phi kỹ thuật để hack tài khoản e-mail của nạn nhân, tài liệu của bên công tố cho biết. Từ thông tin có được, Brannan dễ dàng tiếp cận nguồn ảnh và video khỏa thân của nạn nhân lưu trong e-mail và trên iCloud.
Thông cáo báo chí của Bộ Tư pháp Mỹ cho biết tội danh của Brannan có khung hình phạt từ 2 – 7 năm tù giam.
Brennan là người thứ năm liên quan tới scandal tấn công mạng người nổi tiếng nổ ra từ năm 2014. Trước đó, các tin tặc Emilio Herrera, Ryan Collins, Edward Majerczyk, và George Garofano lần lượt bị kết án 16 tháng tù giam, 18 tháng tù giam, 9 tháng tù giam và 8 tháng tù giam cho tội danh tương tự.
Nguyễn Minh - Lê Hường - Phạm Văn Thường (theo Softpedia)
Trên tường gạch của một di tích Tháp Chăm – Thế kỷ XIII
Đương nhiên nó sẽ không bao giờ là một tác phẩm đẹp, một hành động đẹp. Mộtbài học vỡ lòng để giáo dục chúng ta văn hóa ứng xử nơi công cộng.
Đã đi nhiều nơi, thăm thú nhiều địa điểm trên thế giới. Nhưng chưa nơi đâuđặt chân đến tôi lại thấy buồn lòng như chính những điểm tham quan tại đất nướcmình. Những hình ảnh viết vẽ chưa chắc đã đẹp và sẽ không bao giờ đẹp mà các bạntrẻ để lại mỗi lần dừng chân ghé qua một nơi nào đó.
Chúng ta đã quá quen với những nét vẽ nguệch ngoạc trên tường, trên trụ điệnhay nhưng nơi gọi là công cộng. Không chỉ dừng lại có vậy, những hành động khôngđẹp này còn nhan nhản cả ở các khu di tích, đền chùa, danh lam thắng cảnh…
Chợt nhớ về Paris một ngày tháng xưa cũ nào đó, ngày ấy, sau mỗi buổi chiềutan trường, tôi vẫn thường đảo một vòng qua Cầu nghệ thuật – Pont des Arts - nơicó những chiếc khóa tình yêu nặng trĩu. Bạn sẽ thấy chi chít la liệt những cáitên được khắc, được viết trọn vẹn trên từng chiếc khóa mà không hề có một nétmực nào vươn lên thành cầu… Ở đó những chiếc khóa như là không gian riêng trongmột không gian chung rất đáng tôn trọng.
Tôi biết có một thứ nghệ thuật nằm trong cái tổng thể chung gọi là "nghệthuật đường phố", ở đó có những người nghệ sĩ đường phố cùng những bình sơn phunnhiều màu sắc tạo nên những tác phẩm đa dạng trên những bức tường, những hàngrào chắn bằng bê tông mà tôi thường thấy cạnh những đường ray khi còn ở châu Âu.Cá nhân tôi nghĩ nó cũng có thể đẹp, cũng có thể xấu… nhưng tôi thích vì đó cũnglà những tác phẩm sáng tạo nghiêm túc, và phần nào đó điểm tô cho những bứctường thô ráp buồn hiu.
Quan trọng nhất người phương Tây chưa bao giờ gán những tác phẩm "vô thưởngvô phạt" của mình ở những địa điểm du lịch, địa danh văn hóa hay công trình lịchsử. Ở đó có một sự tôn trọng tối thiểu cho nền văn hóa mà cả một dân tộc tự hào,là bức tranh sống động để giới thiệu đến bè bạn năm châu và gìn giữ cho thế hệsau. Không phải bao biện, nhưng hãy cứ nghĩ, những bức tường vôi mới, giả chăngbạn vô ý vẽ đi rồi có thể sơn lại, còn những thành quách cổ kính kia, mỗi lầntrùng tu là mỗi lần mất đi ít nhiều giá trị nghệ thuật ban sơ.
Trở lại với không gian du lịch Việt Nam, một lần khi đưa mấy người bạn nướcngoài của tôi đến thăm một di tích cổ hàng trăm năm tuổi, thì bên cạnh những chitiết có giá trị nghệ thuật độc đáo cả về văn hóa và lịch sử còn có cả "các giátrị mới" mà thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay tạo dựng.
Trên bức tường chứng tích bao thăng trầm của thời cuộc là những nét sơn,những vệt cạo chỉ để thể hiện những cái tên, số điện thoại hay những câu chữ vôhồn… Người bạn nước ngoài đã hỏi tôi (không biết đùa hay thật) rằng: "Người xưa"khắc gì trên ấy? Tôi chỉ cười trừ, một nụ cười méo xệch rằng không, đó là nhữngnét chữ của người "hiện đại".
Hai chữ "hiện đại" được đặt trong ngoặc kép, đầy chua chát. Chuyện lạ lùnghơn khi tôi đã được chứng kiến vừa mới đây thôi. Trên một chuyến bay nội địa,vừa đặt người vào chỗ ngồi của mình, tôi bị đập vào mắt những dòng chữ viết bằngbút mực trên lưng tựa ghế ngồi phía trước. Mục đích của tác giả khá đơn giảnrằng chỉ muốn cho người ta biết rằng bạn ấy đã từng ngồi ở vị trí ấy, trênchuyến bay ấy và còn kèm theo họ tên, số điện thoại…
Trên một chuyến bay…
Và thế là chiếc máy bay nọ sẽ bay đi muôn nơi, mang tên tuổi tác giả đến mọimiền. Lẽ dĩ nhiên người ta sẽ biết bạn ấy nhiều hơn và biết luôn người Việt Namcó một kiểu "check in" thật độc đáo.
Tôi trộm nghĩ, có bao giờ khi các bạn trẻ đưa tay vẽ vời bôi xóa trên một bứctường, một nơi nào đó các bạn chợt nghĩ về câu chuyện chú ngựa năm xưa đã đượcthầy cô rao giảng. Hay mãi mãi các bạn vẫn là những chú ngựa non ham vui và hờihợt.
Câu chuyện "không đẹp" này âu cũng chỉ là một nét bút nhỏ cho những thói xấukhác như đã thành quen mà chúng ta đang vướn víu về văn hóa ứng xử nơi côngcộng. Đáng buồn thay, tất cả đều xuất phát từ thế hệ trẻ, từ những con người màta luôn ví von là chủ nhân tương lai của đất nước này. Thực tế muôn vàn sốngđộng, có bao giờ chúng ta dũng cảm đối mặt, suy nghĩ chín chắn để có thể gọi lànhững con người văn minh và đáng tự hào?
Bài học vỡ lòng ngày nào có còn đó, hay chỉ là những con chữ vô hồn nửa mấtnửa còn, nhớ nhớ quên quên trong trí nhớ?
Trần Công Danh (TP.HCM)
" alt=""/>Giật mình với hành động không đẹp của người Việt