Trong nhiều thập kỷ qua, có vô số tin đồn xoay quanh vụ án đèo Dyatlov (Nga), nơi xảy ra cái chết thảm khốc của một nhóm trượt tuyết.
Vụ án được lấy tên người trưởng nhóm Ifor Dyatlov - năm ấy anh mới 23 tuổi. Nhóm trượt tuyết 9 người đã không thể hoàn thành hành trình dài hơn 300km để lên đỉnh núi Ororten. Bức hình chụp cảnh nhóm dựng trại vào ngày 2/2/1959 cũng là bức ảnh cuối cùng cho thấy đến ngày hôm đó họ vẫn còn sống.
Sau khi không thể liên lạc được với cả nhóm, cơ quan chức năng đã phát động các cuộc tìm kiếm tốn nhiều công sức.
Cuối cùng, thi thể của họ được tìm thấy trong tình trạng thảm khốc - nhiều thi thể đã mất một số bộ phận, một số khác thì hoàn toàn khoả thân.
Các điều tra viên cho biết, 9 người này chết ở tình trạng chạy trốn trong hoảng loạn. Họ phải chạy trong đêm tối đầy tuyết. Không rõ vì lý do gì mà họ còn không có cả thời gian để mặc quần áo. Khi cách lều trại khoảng 1,6km thì họ ngã quỵ.
Chiếc lều thậm chí còn bị rạch từ phía bên trong với đầy quần áo và đồ đạc bị bỏ lại.
![]() |
Ifor Dyatlov, 23 tuổi - trưởng nhóm leo núi |
Sau khi tìm thấy chiếc lều, vài ngày sau, các điều tra viên phát hiện 2 thi thể đầu tiên. Người thì khoả thân hoàn toàn, người thì chỉ mặc chiếc quần lót bên cạnh một đống lửa nhỏ.
3 người khác được tìm thấy gần đó, dường như họ chết trong khi cố gắng quay trở lại lều. 4 người nữa không được tìm thấy cho tới khi tuyết tan 2 tháng sau. Thi thể họ bị mắc kẹt trong một khe núi, hộp sọ bị vỡ và ngực có nhiều chấn thương.
Lưỡi và mắt của Lyudmila Dubinina, 21 tuổi và Semen Zolotarev, 38 tuổi, không còn nữa.
Một thử nghiệm đã được tiến hành trong nỗ lực tái tạo lại tình huống mà nhóm trượt tuyết người Nga đã phải đối mặt.
Suốt vài chục năm qua, đã có một loạt thuyết âm mưu về nguyên nhân cái chết của nhóm leo núi được đưa ra, từ tuyết lở cho tới người ngoài hành tinh, người tuyết, gió độc, thậm chí liên quan tới cả tên lửa và hệ thống vũ khí bí mật của Liên Xô.
Còn có tin đồn khác cho rằng 2 người trong nhóm đang thực hiện nhiệm vụ bí mật để gặp các đặc vụ Mỹ.
Vụ án trở nên bí ẩn và trở thành chủ đề của các cuốn sách, phim tài liệu, phim điện ảnh và trò chơi máy tính.
Một bác sĩ ẩn danh còn tuyên bố rằng xương sườn của Semen và Lyudmila bị gãy là hậu quả của việc bị một sinh vật lớn ép ngực. Bài báo này viết: Theo thông tin mới nhất, những người tuyết gớm ghiếc sống ở phía bắc dãy núi Ural - nơi nhóm leo núi mất mạng.
Loài động vật lớn duy nhất có thể sống trong khu vực này là một con gấu nâu. Tuy nhiên, vụ việc xảy ra vào tháng 2 - thời điểm mà nhiều khả năng nó đã ngủ đông.
![]() |
Lyudmila Dubinina, 21 tuổi - người được phát hiện trong tình trạng không còn mắt và miệng. |
Mới đây, công tố viên cao cấp của Nga - ông Andrei Kuryakov đã tiết lộ rằng lều của cả nhóm gặp nguy hiểm vì trận tuyết lở và họ phải vội vàng rời khỏi lều để trốn phía sau một sườn núi.
“Họ đã làm đúng mọi thứ” - ông Andrei nhận định.
Nhưng ông cũng cho biết, khi cả nhóm quay lại, họ đã không nhìn thấy chiếc lều.
“Tầm nhìn xa là 16 mét. Họ đã đốt lửa, sau đó tìm kiếm chiếc lều, nhưng nó đã biến mất sau trận tuyết lở”.
Nguyên nhân cái chết là do họ bị đóng băng đến chết trong thời tiết từ -40 đến -45 độ C.
“Đó là một cuộc chiến anh dũng. Nhưng họ đã không có cơ hội trong tình huống này” - ông nói.
![]() |
Bức ảnh cuối cùng vào ngày 2/2/1959 cho thấy đến thời điểm đó họ vẫn còn sống. |
Một vụ án lạm dụng tình dục trẻ em trên không gian mạng mới đây đã bị phanh phui, khiến dư luận Hàn Quốc dậy sóng.
" alt=""/>Giải mã bí ẩn cái chết của 9 nhà leo núi trong tình trạng khoả thânVà như mọi khi, tôi tự hỏi về vị khách vừa lên xe. Liệu ông ấy là người hay nói, kín tiếng hay chỉ thích đọc báo trên xe? Một lúc sau, ông bắt đầu bắt chuyện. ‘Anh thích công việc này không?’ - ông hỏi tôi.
Đó là một câu hỏi cũ rích, nên tôi cũng trả lời theo cách cũ rích: ‘Cũng ổn’.
‘Nó giúp tôi kiếm sống và đôi khi được gặp những người thú vị. Nhưng nếu có một công việc có thể kiếm thêm được 100 USD/ tuần, tôi sẽ nghỉ việc này - giống như anh thôi’.
Câu trả lời của ông ấy khiến tôi tò mò: ‘Tôi sẽ không nghỉ việc kể cả công việc của tôi có bớt đi 100 USD mỗi tuần’.
Tôi chưa từng nghe thấy ai nói thế, nên tôi hỏi: ‘Ông làm nghề gì vậy?’
‘Tôi làm ở khoa Thần kinh của Bệnh viện New York’.
Tôi luôn luôn tò mò về mọi người. Tôi cố gắng học hỏi từ họ. Nhiều lần, trong những chuyến đi dài, tôi đã tạo được mối quan hệ với khách của mình và nhận được những lời khuyên rất tử tế, từ các kế toán, luật sư, kể cả thợ sửa ống nước.
Rõ ràng, người đàn ông này rất yêu công việc của mình. Lúc đó, tôi quyết định sẽ nhờ ông một việc khi chúng tôi không còn cách sân bay bao xa.
‘Tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?’ Ông ấy không trả lời.
‘Tôi có một cậu con trai 15 tuổi. Nó rất ngoan và cũng học tốt ở trường. Chúng tôi muốn thằng bé đi trại hè mùa hè này, nhưng thằng bé thì muốn đi xin việc. Nhưng không ai thuê một thằng bé 15 tuổi trừ khi bố nó quen ai đó có công ty. Tôi thì không quen ai’ - tôi dừng lại.
‘Liệu ông có thể cho thằng bé một công việc nào đó làm vào mùa hè không? Thằng bé không cần nhận lương’.
Vị khách vẫn không nói gì. Tôi bắt đầu cảm thấy mình ngốc nghếch khi đề cập đến chủ đề này. Cuối cùng, khi xe dừng lại, ông ấy nói: ‘Chà, các sinh viên y khoa đang có một dự án nghiên cứu mùa hè. Có thể cậu ấy sẽ phù hợp. Bảo thằng bé gửi cho tôi học bạ nhé’.
Nói xong, ông lục túi để tìm danh thiếp nhưng không tìm thấy. ‘Anh có giấy không’ - ông hỏi.
Tôi xé một mảnh giấy từ túi đồ ăn trưa màu nâu của mình. Ông viết nguệch ngoạc lên đó rồi trả tiền cho tôi. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ông ấy.
Buổi tối hôm ấy, ngồi quanh bàn ăn cùng gia đình, tôi rút mảnh giấy từ túi áo ra. ‘Robbie, đây là công việc mùa hè của con’ - tôi nói với con trai.
Thằng bé đọc to: ‘Fred Plum, Bệnh viện New York’.
‘Ông ấy là bác sĩ à?’ – vợ tôi hỏi.
‘Ông ấy là một quả táo à’ – đến lượt con gái tôi.
‘Bố có đùa không đấy?’ – con trai tôi thắc mắc.
Sau khi tôi cằn nhằn, la mắng và cuối cùng là đe doạ cắt trợ cấp của thằng bé, Robbie đã gửi bảng điểm của mình vào sáng hôm sau. Cái tên của vị khách là trò đùa của bọn trẻ mấy ngày sau đó. Dần dần, sự việc bị lãng quên.
2 tuần sau, khi vừa đi làm về, tôi thấy con trai cười rạng rỡ. Thằng bé đưa cho tôi một bức thư được in nổi gửi từ ông Fred.
Tựa đề bức thư đề: Fred Plum, tiến sĩ, trưởng khoa Thần kinh học, Bệnh viện New York. Con trai tôi được thư ký của ông gọi tới để phỏng vấn.
Robbie được nhận công việc. Sau khi làm việc 2 tuần như một tình nguyện viên, thằng bé được trả 40 USD/ tuần trong suốt mùa hè. Chiếc áo màu trắng của phòng thí nghiệm khiến thằng bé thấy mình quan trọng hơn khi theo Tiến sĩ Plum đi quanh bệnh viện, làm những việc vặt cho ông.
Mùa hè năm sau, Robbie lại làm việc trong bệnh viện, nhưng lần này, thằng bé được giao nhiều nhiệm vụ hơn. Khi Robbie tốt nghiệp trung học, Tiến sĩ Plum đã rất tử tế viết thư giới thiệu để thằng bé đăng ký vào đại học. Cuối cùng, thằng bé được nhận vào ĐH Brown.
Mùa hè tiếp theo, thằng bé lại làm việc ở bệnh viện, rồi dần dần dành tình yêu cho nghề y. Sau khi tốt nghiệp đại học, Robbie nộp hồ sơ vào trường y. Tiến sĩ Plum lại viết thư giới thiệu chứng thực khả năng và tính cách của thằng bé.
Robbie được nhận vào Trường Y New York. Sau khi có bằng y khoa, thằng bé làm nội trú 4 năm ở Khoa Sản.
![]() |
Ông Irving Stern (trái) và con trai Robert Stern - bây giờ đã là bác sĩ |
Bây giờ con trai tôi đã trở thành bác sĩ Robert Stern. Một số người có thể gọi đó là định mệnh. Nhưng nó cho bạn thấy rằng những cơ hội lớn có thể đến từ những cuộc gặp gỡ thông thường, thậm chí bình thường như một chuyến taxi.
Tiến sĩ Plum và Robbie sau đó vẫn giữ liên lạc với nhau cho đến khi ông Plum mất vào năm 2010. Cháu trai tôi bây giờ cũng là một bác sĩ tim mạch, còn 2 cháu gái tôi - một đứa là bác sĩ nha khoa, một đứa là luật sư.
‘Những điều tốt đẹp ấy có thể đều là nhờ bác sĩ Fred Plum - người mà tôi sẽ không bao giờ quên’ - ông Irving Stern nói.
'Chú đã xin cháu một bản photo bài diễn văn cùng với chữ ký của cháu. Khi cháu hỏi lý do, chú đã nói rằng, chú nghĩ một ngày nào đó cháu sẽ trở thành một ai đó đặc biệt'.
" alt=""/>Hỏi vị khách đi xe 1 câu, tài xế taxi thay đổi cả cuộc đời con trai mìnhXin cảm ơn.
Thu Anh
Trả lời
Nhiếp ảnh gia Trần Thương (Mèo Già) với nhiều năm chụp ảnh miền núi phía Bắc, trong đó có các ruộng bậc thang, chia sẻ một số kinh nghiệm.