- Chị Đặng Tố Nga chia sẻ về cách dạy dỗ con cái của cha mình, cố hiệutrưởng Trường ĐH Kiến trúc Hà Nội - vị kiến trúc sư tài hoa một thời.  |
PGS.TS Đặng Tố Tuấn, Hiệu trưởng Trường ĐH Kiến trúc Hà Nội (1993 -1999), Chủ nhiệm Khoa Kiến trúc (1977 - 1978), Hiệu phó (1978 - 1993), Viện trưởng Viện Kiến trúc nhiệt đới (1997 -1999). Tổng biên tập tạp chí Kiến trúc Việt Nam 1995 – 1999. |
Bố cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí có những cái hơi cổ điển mà bây giờ tôi không ứng dụng để dạy con như cho… ăn roi rất nhiều. Mẹ thì không thế.
Tôi học mẹ từ cách mẹ cư xử. Mẹ không bao giờ nói con phải thế này hay thế kia. Bố mẹ chưa bao giờ rút ra cho chúng tôi bài học phải làm như thế nào.
Mẹ tôi rất tế nhị, nói cái gì cũng ý tứ từ xa. Ví dụ tôi bảo sẽ đi chơi buổi tối, thì mẹ nói “Không nên con ạ, con gái ngoan ngoãn không nên ra đường buổi tối, vì ở ngoài đường nguy hiểm thế này, thế kia...”. Còn bố thì đi thẳng ngay vào vấn đề “Không được”, hoặc đi là bố đưa đi, về trước 9h.
Có những việc bố rất nghiêm khắc, nhưng có những cái rất chiều. Bố cũng có những cái rất tâm lý, nhưng trong khuôn khổ.
"Tôi bị áp lực thành tích ghê gớm"
Khi đi học tiểu học, tôi luôn đứng đầu lớp. Chẳng phải tự tôi mong muốn thế, mà đó là mong muốn của mẹ. Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong cái thời "người người thi đua, nhà nhà thi đua" nên thành tích cao trong học tập là điều quan trọng với mẹ.
Mẹ tôi “đánh” đòn tâm lý “Nếu con điểm kém mẹ buồn lắm,mẹ ốm rồi thế nọ thế kia.Tôi sợ điều này vô cùng, chứ nhiều khi đánh đòn không sợ đâu. Tính tôi ngang, nhiều khi bố đánh lại làm tiếp, lại bị đánh đau hơn nhưng kệ, không khóc.
Suốt những năm học cấp 1, lúc nào cũng phải đứng thứ nhất, mẹ không cho phép đứng thứ hai. Nên chỉ cần 8 điểm thôi là lo lắng từ lúc nhận điểm cho tới lúc về đến nhà để báo cho mẹ. Những lúc tôi bị điểm kém, mẹ cứ buồn, lặng lẽ không nói gì. Điều này căng thẳng lắm. Tôi rất phản đối cách gây áp lực tâm lý như thế.
Lên cấp 2, mẹ vẫn theo dõi học hành sát sao cho tới tận đại học. Mẹ theo tôi từ lớp 1 đến lớp 12, tất cả các bài học mẹ đều học lại và dạy tôi.
Tới khi lên đại học, tôi lại phải đối mặt với áp lực “con hiệu trưởng”.Bố muốn tôi thi vào Trường ĐH Xây dựng, vừa gần nhà, vừa không có bố ở trong trường, con sẽ không bị mang tiếng… Nhưng tôi muốn học Trường ĐH Kiến trúc nên nhất định không đi xem kết quả điểm thi và nộp hồ sơ vào ĐH Xây dựng.
Tới khi vào học ở ĐH Kiến trúc, bố bảo “Nếu bình thường con học một, thì vì có bố ở đây con phải học gấp ba, để cho mọi người đừng nói là con nhờ bố”.
Tôi còn nhớ có lần ốm sốt trong tuần làm đồ án môn học.
Trong khi đó, để làm bài, tôi phải vẽ màu nước nên việc kiêng nước là không thể, sốt càng cao hơn.
Gần đến ngày nộp bài rồi mà tôi mệt quá, đắn đo mãi tôi nói với bố“Hay là bố gọi điện cho thầy, nói thầy cho con nộp bài chậm một hôm”. Bố lắc đầu ngay, nói rằng không được, “Con phải nộp đúng hạn, bài không tốt vẫn nộp, vẽ đến đâu nộp đến đấy”.Thế là đang sốt đùng đùng tôi vẫn phải thức đêm để vẽ.
Học ở trường lúc nào trước tôi cũng là tấm gương của bố, lúc nào cũng vì bố, học để bố không xấu hổ…
 |
Bố mẹ dạy tôi: Điều quan trọng nhất là giành nhiều thời gian cho con. Sự có mặt của mình là kho báu của con. |
Ở bên cạnh con là điều quan trọng nhất
Về giáo dục, bố mẹ có những cái cổ hủ, nhưng có những kinh nghiệm quý báu mà về sau tôi học được để dạy con.
Đó là: Điều quan trọng nhất là giành nhiều thời gian cho con. Sự có mặt của mình là kho báu của con.
Tôi đọc rất nhiều sách về giáo dục trẻ con, tâm lý trẻ em, lý thuyết này lý thuyết kia nhưng mình không thể theo hết được. Nhưng nếu mình ở bên cạnh con nhiều thời gian, thì ảnh hưởng với con rất lớn.
Như với mẹ tôi, vì mẹ ở suốt bên tôi, nên bây giờ tôi làm gì cũng nghĩ đến mẹ. Và cứ nghĩ nếu làm điều này mẹ sẽ buồn, là tôi không dám làm nữa. Con gái tôi bây giờ cũng thế, cũng rất sợ mẹ buồn. Tất nhiên, tôi không gây áp lực kiểu như mẹ. Lúc nào con tôi cũng chỉ muốn mẹ vui, vì tôi ở bên cạnh con rất nhiều.
Bố mẹ cực kỳ áp đặt chúng tôi về lễ nghĩa, không giải thích mà chúng tôi buộc phải làm theo. Nhưng về kiến thức, định hướng nghề nghiệp thì không.
Bố muốn tôi học về nội thất và ngoại thất, cảnh quan sân vườn, vì bố nghĩ chuyên ngành đó phù hợp với phụ nữ hơn so với việc thiết kế công trình lớn. Nhưng bố không nói là “Con phải học môn này đi”,vì nói vậy sẽ gây áp lực và có thể tôi sẽ phản ứng ngược lại.
Thay vào đó, ngay khi tôi vào năm thứ nhất đại học, bố đã đưa tôi đi thăm quan các vườn cây, nói về các loài cây, mua rất nhiều sách về cây cho tôi đọc. Bố cho tôi gặp người tiên phong về thiết kế cảnh quan ở Việt Nam.
Bố rất bận nhưng vẫn chịu khó đưa tôi đi, để tôi có tình yêu với cây cỏ, sân vườn, trang trí cảnh quan. Mãi sau này tôi mới hiểu “À, thì ra bố muốn mình đi theo ngành này”.
Chăm chút ăn uống, học hành là mẹ rồi, còn bố dạy cho tôi những điều nhà trường không dạy.
Như việc mỗi ngày bố kể một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, khiến tôi rất thích nền văn hoá này để rồi sau này, gần mười năm liền, cứ đến hè tôi lại lặn lội từng ngõ ngách của đất Hy Lạp để tìm hiểu về cội nguồn của nền Văn minh phương Tây, và hoàn thành nghiên cứu khoa học "Nguyên tắc về tỷ lệ trong Kiến trúc Hy Lạp cổ đại".
 |
"Con ở nhà học làm người Việt Nam trước, rồi muốn đi đâu bố sẽ cho đi” |
Từ quyển sổ nhật ký tới những mẩu giấy nhắn
Hoặc một điều “mất thời gian” nữa mà bố mẹ đã làm cho tôi, đó là việc ghi nhật ký cho tôi.
Bố mẹ có thói quen viết nhật ký cho tôi từ khi mẹ mới mang thai.
Khi tôi còn nhỏ, bố không bao giờ cho tôi đọc cuốn nhật ký đó vì trong đó có cả những câu chuyện tình cảm giữa bố và mẹ nữa. Bố chỉ giở ra và đọc từng đoạn ngắn cho tôi. Như khi tôi hỏi “Bố ơi, con ngày sinh con ra có những ai ở bên cạnh?”, “Hồi 2 tuổi con biết làm gì?”… là bố lấy cuốn sổ đó ra đọc cho nghe một đoạn"Tám giờ 20 phút sáng nay, mẹ sinh con gái đầu lòng..."…
Bố nói đến năm 18 tuổi sẽ giao cho tôi cuốn Nhật ký này. Nhưng đến năm 18 tuổi, tôi quên mất, bố tôi cũng không nhắc. Đến khi bố mất, tôi mới lục tìm lại.
Trong sổ còn có những mẩu giấy được dán lại cẩn thận với những dòng chữ của bố hoặc mẹ viết trong lúc không ở nhà và không có cuốn Nhật ký bên cạnh, như “Còn 15 phút nữa thôi bố hết giờ làm rồi, bố mong quá đến giờ về bế con, dù con có tè cho bố một bãi", hoặc “Mẹ đang đợi ở bến xe để về với con, nhưng xe mãi chưa đến”...Tôi vừa đọc vừa khóc.
Từ những trang giấy này mà tôi có thói quen viết nhật ký cho con. Hơn thế, tôi còn có một nhật ký ảnh cho con.
Khi vào cấp 3, tôi có học bổng du học từ cấp 3 lên ĐH luôn. Đó là điều nhiều người mơ ước, tôi rất muốn, nhưng bố mẹ không đồng ý. Bố mẹ bảo rằng con còn nhỏ, “Con đang ở tuổi hình thành nhân cách, tính cách, bản sắc của con người, nên ở nhà học làm người Việt Nam trước, rồi muốn đi đâu bố sẽ cho đi”.
Đúng thật là sau khi tôi đã hình thành bản sắc rồi, bố không can thiệp nữa. Với con tôi bây giờ cũng vậy, tôi không muốn cho con học trường quốc tế dù ai cũng khuyên tôi cho con học ở đó với những điều kiện tốt hơn vì muốn con học làm người Việt trước, sau đó chắc chắn tôi sẽ cho con đi du học để mở mang tầm nhìn, "đi một ngày đàng học một sàng khôn mà".
Đó chỉ là quan điểm riêng của tôi chứ tôi không nhận định việc cho con học trường quốc tế là sai.
Thế giới đã rộng mở, đã toàn cầu hoá, tôi không nhận định cho một đứa trẻ đi học nước ngoài từ nhỏ là đúng hay sai nhưng tôi nghĩ rằng, sự có mặt của người mẹ là cực kỳ quan trọng với con cho tới tuổi trưởng thành.
Ngân Anh ghi
XEM THÊM:
Cách dạy con lạ lùng của nữ giảng viên rực rỡ" alt=""/>Cách dạy con của một kiến trúc sư tài hoa
Hoa hậu toàn quốc báo Tiền Phong 1996" (tiền thân của cuộc thi "Hoa hậu Việt Nam") chứng kiến cuộc đọ sắc của loạt ứng viên xinh đẹp, ngang tài ngang sức.Trước đêm chung kết xếp hạng, 2 cái tên được BTC cân nhắc nhiều nhất cho ngôi vị hoa hậu là Nguyễn Thiên Ngavà Vũ Minh Thúy .
Thời điểm đó, Vũ Minh Thúy sở hữu nhan sắc cuốn hút, chiều cao 1m74 và là sinh viên trường đại học Kinh tế quốc dân. Cô thắng ở cả 2 cuộc thi là "Người đẹp Hải Phòng" và "Hoa khôi các tỉnh phía Bắc" được tổ chức cùng năm.
Không thua kém đối thủ đất Cảng, Nguyễn Thiên Nga có vẻ đẹp khiến nhiều người mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù chỉ cao 1m70, song cô có lý lịch tốt khi là ái nữ của giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Hữu Phương và là nữ sinh trường Đại học Ngoại thương TP.HCM.
 |
Hoa hậu Nguyễn Thiên Nga. |
Về thành tích, cô cũng chính là người chiến thắng tại "Hoa khôi các tỉnh phía Nam" năm 1996. Ở đêm thi quyết định, mỹ nhân sinh năm 1975 gây ấn tượng mạnh trong phần thi ứng xử.
Khi được hỏi: "Vì sao trong trào lưu rất nhiều loại mốt mới hiện nay, chiếc áo dài dân tộc Việt Nam vẫn được nhiều người ưa thích?".
Cô khôn khéo trả lời: "Vì áo dài thực sự là trang phục phù hợp với phụ nữ Việt Nam, giúp họ trở nên duyên dáng, đáng yêu hơn. Và điều quan trọng nhất là mỗi khi thoáng thấy áo dài bay trên đường phố sẽ thấy tâm hồn quê hương ở đó".
Với tổng số điểm cao nhất, Nguyễn Thiên Nga đăng quang "Hoa hậu toàn quốc" lần thứ 5 còn Vũ Minh Thúy lên ngôi á hậu 1.
Sau này, người đẹp sinh năm 1978 hoạt động nghệ thuật một thời gian ngắn rồi chuyển sang làm công việc văn phòng. Hiện Vũ Minh Thúy đang đảm nhận chức Giám đốc ViettelPay tại địa bàn TP.HCM.
Về phía Nguyễn Thiên Nga, cô trở thành hoa hậu đặc biệt nhất nhì Việt Nam khi tiếp tục tìm kiếm cơ hội tại các cuộc thi nhan sắc.
3 năm giữ chiếc vương miện danh giá, cô tranh tài thêm tại "Hoa hậu Việt Nam 1999" - cuộc thi được thực hiện vào năm lẻ duy nhất nhằm tìm kiếm đại diện quốc gia dự thi "Hoa hậu Hữu nghị Thế giới" do Bộ Văn hóa Thông tin đăng cai tổ chức.
Nhờ kinh nghiệm của bản thân, Nguyễn Thiên Nga lại một lần nữa được xướng tên ở ngôi vị cao nhất và trở thành người đẹp duy nhất của quốc gia 2 lần đăng quang "Hoa hậu Việt Nam".
Khi đại diện đất nước tham dự "Miss Friendship of Asean - Hoa hậu Hữu nghị Đông Nam Á 1999", nàng hậu 7x gây thiện cảm với giám khảo và bạn bè quốc tế bởi sự tự tin, cách ứng xử, giao tiếp khôn khéo.
Lần dự thi nhan sắc quốc tế này, Nguyễn Thiên Nga cũng đạt danh hiệu Á hậu 2 ngay trên sân nhà.
Hoàn thành xong chương trình đại học, Nguyễn Thiên Nga sang Mỹ học thạc sĩ quản trị kinh doanh và dần rút lui hỏi mọi hoạt động của làng giải trí.
Sau khi sở hữu loạt vương miện, giải thưởng danh giá, Nguyễn Thiên Nga có tham gia biểu diễn trong một số chương trình, sự kiện lớn như: Lễ kỷ niệm Sài Gòn 300 năm, Duyên dáng Việt Nam...
rong những năm tháng xa quê hương, cô kết hôn với một giáo sư hơn chục tuổi và từng là học trò của bố ruột cô. Cuộc hôn nhân diễn ra viên mãn và cả hai có một cậu con trai khôi ngô, ngoan ngoãn.
Tuy nhiên năm 2015, ông xã Nguyễn Thiên Nga qua đời sau 1 cơn đau tim. Từng rơi vào trầm cảm suốt nhiều năm. Sau đó cô hướng tới những suy nghĩ tích cực hơn để vượt qua nỗi đau và chăm sóc con.
Năm 2018, cựu hoa hậu đình đám một thời có về nước và góp mặt trong một số hoạt động của "Hoa hậu Việt Nam" năm đó. Bước vào độ tuổi U50, cô vẫn giữ được nhan sắc đầy cuốn hút.
(Theo GĐXH)

Đường tình trắc trở của hoa hậu Thu Thủy, Thiên Nga, Ngọc Khánh
Hoa hậu Thu Thủy đỗ 3 trường đại học, Hoa hậu Thiên Nga từng hai lần đăng quang cuộc thi sắc đẹp toàn quốc, Hoa hậu Ngọc Khánh với những điều đặc biệt nhất so với các người đẹp tiền nhiệm.
" alt=""/>Mỹ nhân Nguyễn Thiên Nga, 2 lần đăng quang Hoa hậu là ai?