Trưởng BTC giải- nhà báo Trần Hữu Việt đã công bố thông tin rất thú vị trên trong cuộc họp báo giới thiệu giải vào sáng nay. Ông Việt cho biết, toàn bộ 160 tay vợt của 18 đoàn dự giải đều được mua bảo hiểm trong suốt quá trình tham gia và thi đấu tại giải. Mức bảo hiểm lên tới 50 triệu đồng/ người, bao gồm bảo hiểm trong việc di chuyển, đi lại lẫn chữa trị chấn thương, một khi các tay vợt gặp phải sự cố khi tham gia giải.
Báo VietNamNet tổ chức cuộc thi "Chuyện của những dòng sông” để quý độc giả có thể chia sẻ những câu chuyện đẹp, những ký ức về sông, phản ánh những vấn đề về phát triển kinh tế, văn hóa bên những dòng sông và thể hiện những mong muốn, dự định, ý tưởng thúc đẩy sự phát triển bền vững trên các dòng sông và cho cộng đồng.
Cuộc thi diễn ra từ ngày 5/3 đến 30/6/2024 trên mục Du lịch.
Xin trân trọng giới thiệu bài viết Nước mắt mẹ chảy theo sông...của tác giả Trầm Hương.
Mẹ Việt Nam Anh hùng Phan Thị Hồng (Sáu Tiến), hiện sống tại 42 Lý Thường Kiệt, khóm Hùng Vương, phường 1, TP Vĩnh Long. Mẹ có chồng là Lê Công Khâm, hy sinh năm 1962 và người con trai độc nhất hy sinh năm 1968, trong trận đánh vào Đài Phát thanh Cần Thơ.
Nếu không được nghe mẹ kể, tôi làm sao nhận ra vẻ đẹp của những bông hoa màu tím ngắt, đẹp đến nao lòng đang chìm khuất trên dòng Cổ Chiên, giữa hoàng hôn mịt mờ sương khói.
Chồng đi tập kết khi mẹ mới 19 tuổi. Lúc ấy, mẹ mới mang thai, không tiện đi cùng chồng, ở lại quê hương bám trụ hoạt động. Năm 1955, mẹ thoát ly làm cách mạng, là giao liên công khai cho khu Tây Nam Bộ.
Cuộc đời làm giao liên công khai, mẹ có hàng trăm chuyến đi. Mỗi chuyến đi là một trận chiến sinh tử, mà lằn ranh an toàn và hiểm nguy, sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. Với chiếc thuyền mong manh, mái chèo, đôi tay bền bỉ, cải trang thành thường dân, mua bán cây trái, khoai củ kiếm sống, mẹ đưa thơ từ, tài liệu, vũ khí, cán bộ từ tỉnh này qua tỉnh khác, từ khu 8 sang khu 9, vượt qua những con sông cuộn sóng, qua nhừng dòng kênh âm u, buồn lặng, qua những đồn bót, trạm gác…
Tôi hỏi mẹ: "Khi nhận nhiệm vụ làm công tác giao liên, con mẹ sống ra sao? Mẹ có mang con đi cùng không?". Mẹ nói: “Tôi gửi con trai cho nhà nội. Nhưng rồi lên mười tuổi, con trai được tổ chức đưa đi học trường Thiếu sinh quân ở Cà Mau".
… Chồng mẹ, ông Lê Công Khâm sau khi tập kết ra Bắc, đã sớm có mặt ở đoàn quân vượt Trường Sơn vào lại miền Nam chiến đấu. Trải qua hàng tháng trời gian khổ, hiểm nguy, ông về đến được cánh rừng miền Đông ở Tây Ninh, giáp căn cứ Campuchia. Lúc đó, ông là Trung sĩ Lữ đoàn 338, phụ trách thông tin. Mơ ước lớn nhất của người lính ra đi từ mùa thu năm 1945 là được gặp lại vợ con.
Bản thân cuộc đời làm giao liên của mẹ là một nghịch lý, bởi mẹ từng đưa đón bao cán bộ, nối đường dây cho bao cặp uyên ương được gặp nhau nhưng bản thân mẹ, một cuộc đoàn tụ với chồng sau nhiều năm chia cắt cũng chỉ là mơ ước. Khi nhận được tin chồng đã về đến Tây Ninh, lòng người vợ rộn rã niềm vui. Nỗi nhớ chồng cồn cào gan ruột người vợ trẻ.
Mẹ ao ước mình được có cánh như chim để bay đến với chồng. Nhưng lúc ấy trạm giao liên của mẹ đóng ở rừng đước Cà Mau. Trạm chỉ có hai người, một nữ giao liên được cử đi học, mẹ không thể bỏ trạm đi thăm chồng ngay được. Mãi một tháng sau, người nữ giao liên ấy mới về tới trạm. Mẹ chân thành nói: “Một tháng ấy với người vợ mong gặp được lại chồng thật là dài…”.
Giao trạm cho đồng đội, người vợ trẻ chuẩn bị nhiều thứ đi thăm chồng. Mẹ kể: “Tôi giã nếp gói bánh cho chồng. Bao năm xa cách, là vợ, tôi biết chồng thích ăn gì, mặc gì nên chuẩn bị nhiều thứ lắm. Nhưng như có linh tính, sao tôi giã nếp mà nhấc cái chày lên không nổi, tay chân rã rời. Quả thiệt, lần đó tôi dắt thằng Chiến đi theo cho nó gặp ba nó. Người vợ dẫn con, hồ hởi đi thăm chồng, vượt qua nhiều trận đụng độ với giặc, nhiều trận địch càn, ném bom…
Lần hồi, hai mẹ con lên tới được rừng Tây Ninh. Hai mẹ con ở nhà một cơ sở, sát căn cứ của chồng mà không vào trong được, do địch đang mở trận càn rất ác liệt. Tôi nghe loáng thoáng, trận càn ấy có hai cán bộ mùa thu hy sinh. Tình hình ác liệt đến mức tôi muốn hỏi mà không sao hỏi rõ, tường tận được; cũng không dám hỏi vì sợ phải đối mặt với thực tế, đành phải dẫn con về…".
Hai mươi ngày sau, mẹ lại tìm mọi cách đi thăm chồng. Lần này, mẹ đưa con đi bằng đường sông. Ra đón mẹ là một anh bộ đội tưởng vợ mình đến thăm nhưng không phải. Qua lời anh bộ đội mẹ mới biết, chồng mẹ cũng đã từng đi đón vợ hụt như thế. Nhiều lúc xuyên mấy chục cây số đường rừng, tới nơi, mặt buồn hiu trở về vì đó là vợ người ta.
Nghe anh kể, mẹ càng thấy thương chồng. Xuống xuồng, mẹ giành cầm chèo cho mau tới. Anh bộ đội nhìn mái chèo thoăn thoắt của mẹ, cảm động hỏi: “Chồng chị tên gì?". Mẹ nói: "Lê Công Khâm”.
Anh bộ đội lặng nhìn người thiếu phụ. Thật khó khăn, anh mới cất được lời: “Chồng chị hy sinh rồi”. Bàn tay cầm chèo của mẹ khựng lại, chiếc xuồng chao đi.
Từ đó, mẹ không còn sức để chèo được nữa, tay chân bủn rủn. Anh bộ đội đi cùng cầm lấy mái chèo. Con trai mẹ òa khóc nức nở. Cậu bé từng khao khát biết mặt cha, từng tưởng tượng ra hình ảnh người cha là “bộ đội mùa thu” của mình, từng gặp người cha mà cậu bé tưởng tượng trong giấc mơ. Cậu gục vào ngực mẹ, biết giấc mơ ấy không bao giờ trở thành sự thật. Mẹ ôm chặt con, nước mắt cứ tuôn chảy. Những người trên xuồng lặng đi trước tiếng khóc và nước mắt của hai mẹ con…
Mẹ nhớ như in, đó là ngày mùng 2 tháng 5 năm 1962. Ngày ấy vĩnh viễn dừng lại với hạnh phúc lứa đôi của cuộc đời mẹ.
Anh bộ đội đưa hai mẹ con vào căn cứ, thăm mộ người hy sinh. Cho đến lúc đó, mẹ mới biết chuyện chồng hy sinh, qua lời kể của đồng đội. Lúc ông Lê Công Nhâm đang làm nhà cho đơn vị thông tin, trực thăng bao vây, lao xuống đổ quân. Không muốn chiếc máy truyền tin quý báu rơi vào tay giặc, ông quay về cơ quan, mang máy đem giấu. Lúc ấy, trực thăng rà soát, bám mục tiêu, đáp xuống, lôi ông lên trực thăng. Ông kiên quyết không để bị bắt, lao xuống đất…
Cái chết anh hùng của cha, chứng kiến những giọt nước mắt của mẹ, Chiến không rơi lệ, không muốn mẹ phải đau thương thêm. Nhưng trong lòng cậu bé nung nấu ước nguyện được đi tiếp con đường của cha, được thay cha cầm súng chiến đấu.
Năm ấy, cậu bé Lê Công Chiến mới 12 tuổi.
Mẹ Phan Thị Hồng nhìn lên bức di ảnh con trai - liệt sĩ Lê Công Chiến, ngậm ngùi: “Nó nhiều lần trốn khỏi trường, đòi đi bộ đội. Nó quyết đi trả thù cho cha. Có một lần biết nó trốn đi, tôi tìm tới, đau thắt lòng khi thấy con trai chưa đủ cao để đeo súng. Tôi nói “Con đi mẹ sẽ chết”. Nó hỏi: “Sao mẹ phải chết?”. Tôi nói: “Lo cho con mà mẹ chết”. Lặng đi một lúc, tôi mới tiếp lời: “Không phải mẹ không muốn con đi bộ đội. Rồi con phải nhập ngũ, đi chiến đấu, như ba con. Nhưng đợi lớn đã. Con còn nhỏ quá, vô bộ đội làm ảnh hưởng đơn vị. Lỡ không chịu đựng được gian khổ, con đào ngũ, bỏ về, mẹ xấu hổ chứ sao?! ”. Lần đó, nó thương tôi, trả súng đi về. Nhưng rồi khi cao thêm được một chút, nó lại trốn tui đi bộ đội. Lần đó, nó đi thiệt…”.
Năm 1964, Lê Công Chiến vào đơn vị 308, khi mới 14 tuổi.
Mẹ là giao liên công khai, như con thoi đưa thư từ, tin tức, vũ khí từ Cà Mau về Cần Thơ. Có một lần trực thăng đổ quân, càn quét, mẹ suýt bị bắt, cố bình tĩnh, mang tài liệu đem giấu, còn kịp kéo chị em còn thiếu kinh nghiệm xuống hầm, tránh đạn. Có lần, mẹ chở vũ khí ngụy trang, chất bí đỏ lên xuồng. Đếm trạm gác, tên lính nhìn mẹ lom lom: “Sao tôi thấy chị quen quá. Chị con nhà…”. Mẹ đánh lạc hướng: “Con má Bảy”. Mẹ nhớ má Bảy là gia đình binh sĩ, có con là sĩ quan quân đội Sài Gòn… Bơi xuồng qua khỏi vùng nguy hiểm, mẹ mới tin mình vừa thoát chết. Cứ thế, mẹ đối mặt với những trận chiến sanh tử trên sông nước miền Tây.
Năm 1968, hai mẹ con cùng lao vào chiến dịch Mậu Thân.
Mãi lao vào những chuyến công tác giao liên đặc biệt, mẹ đâu hay, đêm mùng một Tết Mậu Thân 1968, con trai mẹ - anh Lê Công Chiến đã hy sinh khi tham gia trận đánh vào mục tiêu.
Nhưng mẹ không thể gục xuống, khi cách mạng đang cần người giao liên dạn dày sông nước như mẹ. Sau năm 1968, từ chiến trường Sài Gòn Gia Định, Bí thư Khu ủy Sài Gòn Gia Định Võ Văn Kiệt theo đường giao liên công khai, về đến khu 9 tiếp tục chỉ đạo phong trào cách mạng. Mẹ Phan Thị Hồng được giao nhiệm vụ đưa đón các cán bộ lãnh đạo cao cấp của Trung ương Cục miền Nam vượt qua những dòng sông nguy hiểm, về đến căn cứ miền Tây.
Trong cuộc đời làm giao liên công khai, mẹ không nhớ mình đã thực hiện bao chuyến đi, chở bao nhiêu tấn vũ khí, đưa đón bao cán bộ. Những chuyến công tác khó khăn, nguy hiểm nhất, bằng sự mưu trí, dũng cảm, lòng trung thành vô hạn dành cho cách mạng, cho Tổ quốc, mẹ đã quên mình hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có một việc mà mãi đến hôm nay, lòng mẹ luôn day dứt chưa yên. Nghĩa trang Vĩnh Long chừa một chỗ trống dành cho ngôi mộ của con trai mẹ - liệt sĩ Lê Công Chiến mãi đến nay, vẫn chưa tìm được hài cốt.
Trước mộ chồng - liệt sĩ Lê Công Khâm từ Tây Ninh quy tập về nghĩa trang Vĩnh Long, mẹ thầm hứa với chồng: “Em sẽ hết sức cố gắng tìm Chiến về bên anh!”.
Mẹ vẫn thấy như mình vẫn đang chèo thuyền trên những con rạch của sông nước miền Tây để tìm con về bên cha, nghĩ đến một ngày đoàn tụ, khi mẹ đã gác lại mái chèo.
Trầm Hương
Tổng giá trị giải thưởng lên đến 200 triệu đồng Cuộc thi "Chuyện của những dòng sông” do báo VietNamNettổ chức, bắt đầu từ ngày 5/3 đến 30/6/2024 trên mục Du lịch. Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi thể hiện tác phẩm dưới hình thức đa phương tiện, trong đó, video clip có độ dài từ 1 đến 3 phút, ngôn ngữ lời bình bằng tiếng Việt, ảnh có số lượng dưới 12 bức kèm chú thích; khuyến khích các tác phẩm dự thi có hơi thở báo chí đời sống, có câu chuyện nhân vật, phản ánh những vấn đề của người dân đang sinh sống tại các dòng sông, có tác động và có ảnh hưởng tới sự phát triển của những dòng sông. Cơ cấu giải thưởng: 01 giải Nhất trị giá 50 triệu đồng; 01 giải Nhì trị giá 30 triệu đồng; 02 giải Ba mỗi giải trị giá 10 triệu đồng. Ngoài ra, còn có các giải thưởng phụ do đơn vị tài trợ trao tặng. Ban tổ chức sẽ đài thọ chi phí ăn, ở, đi lại cho các tác giả đạt giải Nhất, Nhì đang sinh sống ở Việt Nam đến TPHCM nhận giải. Trong trường hợp nhóm tác giả đạt giải, Ban tổ chức sẽ đài thọ chi phí cho 01 người đại diện nhóm đến TPHCM nhận giải. Để biết thêm thông tin chi tiết về thể lệ cuộc thi, xin vui lòng truy cập địa chỉ sau: https://vietnamnet.vn/bao-vietnamnet-to-chuc-cuoc-thi-chuyen-cua-nhung-dong-song-2255386.html |
“Cô giáo bắt bật camera với micro, nhưng làm sao mà quay được hết các góc. Với lại khi nhắc cần gì phải nói, cứ giấy mà viết ra thôi” – chị Thu chia sẻ.
Lý do khiến chị lần đầu tiên “giúp con gian lận” là “Thật ra, tại thấy con kém quá nên không đành lòng”.
![]() |
Cô con gái học lớp 7 của chị vốn dĩ học tốt từ năm lớp 1. Năm ngoái, cô bé còn nằm trong top 10 học sinh học tốt nhất lớp. “Thế nhưng sang năm học này, con học sa sút hẳn. Chồng tôi đi làm xa, tôi cũng phải đi làm cả ngày không có nhiều thời gian kèm cặp con”.
Một tuần trước khi kiểm tra giữa kỳ, cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho chị Thu bảo rằng cô giáo bộ môn Toán trao đổi là kiểm tra thử con được có 2 điểm. “Tôi “choáng” quá, phải nhờ gia sư về dạy cho trước 2 buổi thì con vỡ ra được một tí, đến lúc kiểm tra mẹ nhắc cho một tí, nên được 7 điểm”.
Chị Thu nói rằng thực ra cũng lăn tăn.
“Trong những năm học trước, tôi chắc chắn con mình chưa từng gian lận và luôn nhắc nhở con về việc này. Tuy nhiên, việc học online không hiệu quả của con trong thời gian qua khiến… chính tôi thay đổi. Vừa muốn con thi một cách thực tế để cô biết con mình học kém như thế đấy, nhưng lại nghĩ điểm con kém quá thì ảnh hưởng đến khi tốt nghiệp cấp 2 của con. Nhưng tôi làm thế rồi bây giờ lại thấy như mình đang dậy xấu con, nghĩ cũng buồn”.
Chị Thanh Hương (quận Bình Thạnh, TP.HCM) là mẹ của cô con gái học lớp 5.
Hôm con kiểm tra giữa kỳ các môn Toán và Tiếng Việt, chị cũng không ở nhà, cô con gái đã quen với các thao tác trên máy tính do trước khi kiểm tra cô giáo đã hướng dẫn.
Còn môn Mỹ thuật thì chụp ảnh, môn Thể dục và nhạc thì chị giúp con quay video rồi đẩy lên classroom.
Chị Hương cũng không quá băn khoăn về kết quả thi bởi vì năm tới vào cấp 2 cũng không xét điểm.
“Thực ra, tôi nghĩ học online thế này rồi đã giảm tải kiến thức thì giảm luôn mấy kỳ kiểm tra kiểu này đi cũng được, bởi tôi thấy cũng không nhiều ý nghĩa”.
Không để học sinh quá căng thẳng
Theo cô giáo Nguyễn Ngọc Anh, giáo viên một trường THCS ở quận Tân Bình cho biết đối với kiểm tra thường xuyên và cả giữa kỳ, cô cho học sinh làm bài kiểm tra thông qua app Shub Classroom, bằng cả 2 hình thức trắc nghiệm và tự luận.
Cô Anh cho biết để chống gian lận không khó. Với đề trắc nghiệm cô sẽ cho những câu hỏi nhanh, thời gian rất ngắn, học sinh không thể tra kịp. Hơn nữa trên shub classroom có thể tráo câu hỏi và đáp án, nên học sinh có hỏi nhau cũng không được.
Đối với kiểm tra trắc nghiệm, cô cũng sẽ cài đặt giới hạn thời gian. Cô cũng cài đặt thêm không cho học sinh xem đáp án sau khi làm xong bài, nên học sinh sẽ không thể biết để chuyển cho bạn khác được.
“Riêng tự luận thì không thể gian lận được rồi, vì chỉ giống nhau một chút là nhìn ra ngay. Các bé cũng không thể gian lận bằng cách chép văn mẫu trong sách ra được vì giáo viên dạy lâu rồi chỉ cần đọc qua cái là biết các em có sử dụng văn mẫu hay không. Đối với các bé chép văn mẫu, tôi nói trước là sẽ chấm thẳng 0 điểm luôn”.
Tuy nhiên theo cô Anh, phụ huynh cũng không nên quá lo lắng mà gây áp lực cho con, bởi nội dung kiến thức học sinh học cũng giảm tải hơn so với khi học trực tiếp.
Thầy Đỗ Đức Anh, giáo viên môn Ngữ văn, Trường THPT Bùi Thị Xuân thì cho rằng khi học online học sinh đã rất thiệt thòi rồi, nên thầy không muốn học sinh căng thẳng khi đối mặt với kiểm tra online. Vì vậy, các bài kiểm tra thường xuyên và giữa kỳ được ra trên tinh thần nhẹ nhàng.
“Đối với môn Văn, sản phẩm kiểm tra rất đa dạng, có thể là đoạn clip có lời bình, bộ ảnh, bài cảm nhận nên thấy rất nhẹ nhàng không khó khăn lắm. Học sinh sử dụng nhiều phần mềm hoặc gửi qua mail để chấm”.
Thầy Đức Anh cho biết mình không áp lực về việc phải đánh giá sát sao học sinh.
“Học online đã có nhiều khó khăn nhất định rồi nên đừng để mất niềm tin vào học trò, cho rằng làm ở nhà sẽ không trung thực. Nếu mà sợ học sinh không trung thực thì hãy ra những đề để học sinh đọc, tra cứu tài liệu, tạo ra sản phẩm không thể dối trá được. Chứ tôi nghĩ không nên ra đề dài, khó để học sinh không có thời gian quay cóp”.
Theo thầy Đức Anh, với những đợt kiểm tra online không cần đặt nặng việc phải đánh giá sự trung thực của học sinh, mà hãy nhân việc này cho học sinh cũng chủ động, sáng tạo trong làm bài hoặc sản phẩm.
“Phải nhìn nhận kiểm tra không thể mãi tiến hành trên giấy, mà hãy tạo cơ hội cho học sinh thực hành, làm ra những sản phẩm từ những điều mình đã học.
Từ đó sẽ nhận ra hạn chế của các em, ví dụ như không có tính tự giác, thiếu kỹ năng đọc, nói, viết, xử lý hình ảnh, kỹ năng tin học thì sẽ không có sản phẩm tốt. Qua đó, học sinh cũng sẽ tự thấy mình thiếu cái gì, để trau dồi từ bây giờ, chứ không phải chỉ học giỏi là sau này sẽ thành công”.
Phương Chi
Từng tận dụng lợi thế của việc học trực tuyến trước cả khi Covid-19 ập đến, cô Hà Ánh Phượng cho rằng, hình thức này có thể tạo ra kết quả giảng dạy tuyệt vời nếu có sự phối hợp chặt chẽ từ nhà trường, giáo viên, học sinh và gia đình.
" alt=""/>Thi online thử thách sự trung thực của học sinh và cả phụ huynh