 đang là nhân viên thử việc tại Bệnh viện Nhi đồng 2 (TP.HCM). Ngày 15/1, Đạt nhận lệnh đến Bệnh viện dã chiến Củ Chi tham gia chống dịch Covid-19.</p><p>Đạt cho biết, thời điểm đó, anh và bạn gái cùng hai bên gia đình đã chọn một ngày cuối tháng 1/2021 tổ chức tiệc cưới ở quê. Tất cảc các khâu như chụp ảnh cưới, đặt nhà hàng, giờ rước dâu đã được hai gia đình chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ đến ngày là tiến hành.</p><table class=)
 |
Điều dưỡng Lê Trương Đạt. |
“Khi mới nhận được lệnh, tôi cũng có một chút đắn đo, lo sợ. Nhưng sau đó, tôi nghĩ nếu mình làm trong ngành y mà cứ sợ thì làm sao có thể góp sức để đẩy lùi dịch bệnh”, điều dưỡng Đạt chia sẻ.
Đạt quyết định gọi về gia đình hai bên xin hoãn đám cưới, nhanh chóng chuẩn bị hành lý ra xe để cùng các đồng nghiệp khác đến Bệnh viện dã chiến Củ Chi.
“Bố mẹ và bạn gái cũng thường nhắn tin, gọi điện động viên tôi cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ”, Đạt chia sẻ.
 |
Khu vực cách ly đặc biệt ở Bệnh viện dã chiến Củ Chi. |
Hơn một tháng qua, công việc của Đạt ở bệnh viện dã chiến là đo huyết áp, chuẩn bị hồ sơ bệnh án, thực phẩm, đồ dùng cá nhân cho bệnh nhân nhiễm Covid-19… Phải tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, nhưng đã được tập huấn, chuẩn bị trước các kỹ năng phòng chống dịch, tránh lây nhiễm nên Đạt khá yên tâm khi làm nhiệm vụ.
“Công việc nguy hiểm, có thể bị lây nhiễm bất cứ lúc nào nhưng tôi và các đồng nghiệp không ngại. Chúng tôi lập một nhóm chát để ngoài chia sẻ kinh nghiệm làm việc, còn chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, giúp nhau quên đi nguy hiểm trong công việc, nỗi nhớ nhà, người thân”, Đạt kể.
Tết Nguyên đán vừa qua là năm đầu tiên Đạt phải đón giao thừa xa gia đình, xa người yêu. Tuy nhiên, ở bệnh viện dã chiến, cùng đồng nghiệp trải qua khoảnh khắc chuyển giao năm cũ - năm mới, anh được an ủi phần nào.
Ngày 19/2, Đạt hoàn thành nhiệm vụ chống dịch bệnh Covid-19 ở Bệnh viện dã chiến Củ Chi.
Rời bệnh viện dã chiến, anh và các đồng nghiệp sẽ phải thực hiện cách ly theo quy định. “Sau khi kết thúc những ngày cách ly, việc đầu tiên tôi làm là đặt vé máy bay về nhà thăm bố mẹ và bạn gái. Thời gian qua, tôi đã rất nhớ họ”, điều dưỡng quê Quảng Ngãi nói.
Khóc khi nghe con gái nói: “Con nhớ mẹ”
Cùng làm nhiệm vụ tại Bệnh viện dã chiến Củ Chi lần này còn có điều dưỡng Nguyễn Thị Phương Trang, 31 tuổi, đang công tác tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM.
Chị Trang là mẹ đơn thân nuôi con gái 6 tuổi. Khi nhận quyết định phân công đến Bệnh viện dã chiến Củ Chi làm việc, chị phải gửi con gái nhỏ cho bố mẹ chăm sóc. Xa mẹ, con gái buồn nhưng chị động viên con: “Mẹ đi làm nhiệm vụ rồi lại về”.
Suốt 5 tuần ở bệnh viện dã chiến, công việc của chị là trực tiếp chăm sóc những bệnh nhân Covid-19. Đó là ngày hai lần, 6h và 16h, chị xuống phòng bệnh phát thuốc, phụ bác sĩ lấy máu, đo điện tim cho bệnh nhân... Xong việc, cởi bộ đồ bảo hộ, thay quần áo, chị gọi video nói chuyện với con gái nhỏ.
 |
Điều dưỡng Nguyễn Thị Phương Trang. |
Được gặp mẹ, con gái chị líu lo đủ chuyện rồi kết thúc bằng câu nói: “Con nhớ mẹ”. Nghe con nói, nước mắt người mẹ chảy dài nhưng chị phải nhanh chóng gạt đi, để cùng các đồng nghiệp làm nhiệm vụ.
Chị Trang cho biết, dịp Tết vừa qua, dù nhà chỉ cách chỗ làm vài chục km, nhưng chị phải đón giao thừa xa con gái.
“Mình có chút buồn vì xa con ngày Tết nhưng bé cũng hiểu chuyện nên mình cũng an tâm công tác”, chị Trang vui vẻ nói.
Ngày 20/2, chị Trang hoàn tất đợt công tác tại Bệnh viện dã chiến Củ Chi.
“Tôi sẽ phải cách ly 14 ngày nữa, nếu kết quả xét nghiệm âm tính với Covid-19, tôi mới được về với con. Nhưng tôi vui vì mình được góp sức mình vào công cuộc phòng chống dịch bệnh của đất nước”, người mẹ này nói.
Bác sĩ Nguyễn Thành Dũng, Giám đốc Bệnh viện dã chiến Củ Chi, cho biết, tính đến nay, bệnh viện đã tiếp nhận 177 bệnh nhân dương tính với Covid-19 và cách ly hơn 800 trường hợp thuộc diện F1.
Mỗi đợt, bệnh viện đón khoảng 40 nhân viên y tế đến làm việc trong 5 tuần. Sau đó, tất cả nhân viên y tế được lấy mẫu xét nghiệm và cách ly 14 ngày, bàn giao công việc cho các đợt tiếp theo.
Bác sĩ Dũng cũng cho biết, ngày 10/2 là ngày kỷ niệm Bệnh viện đã chiến Củ Chi thành lập được một năm. Hơn một năm qua, tỷ lệ điều trị thành công của cơ sở này gần như tuyệt đối, chỉ 2 trường hợp có dấu hiệu bất thường chuyển về Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TP.HCM là BN32 (nhập cảnh từ Mỹ) và BN91 (nam phi công người Anh).
Xem thêm video: Thu nhập tiền triệu nhờ nghề lặt lá mai thuê dịp Tết
Tú Anh

Vị khách cuối năm ghé quán khiến vợ chồng chủ hàng cơm phải đi cách ly
Vợ chồng ông M. đang chuẩn bị đi dự đám cưới thì nhận được thông tin cả hai trở thành F1. F0 của họ là khách vào ăn tại quán cơm nhà ông, vài ngày trước.
" alt=""/>Nam điều dưỡng hoãn kết hôn, vào bệnh viện dã chiến chống dịch Covid
Chúng tôi kết hôn vào năm 2011. Cuộc hôn nhân này không được gia đình tôi tán thành. Lý do mẹ tôi đưa ra là quê vợ quá xa (hai gia đình cách nhau 200km). Bà chỉ thích con dâu ở gần để sau này các dịp lễ, Tết hai bên thông gia không phải đi lại xa xôi, vất vả để thăm hỏi nhau.Nhưng theo tôi biết, gia cảnh cô ấy nghèo khó mới chính là lý do khiến mẹ tôi không vừa lòng. Trong khi gia đình tôi có cửa hàng kinh doanh nội thất, làm ăn phát đạt thì bố mẹ vợ tôi chỉ làm nông nghiệp.
Họ rất vất vả để nuôi 4 con ăn học. Mẹ tôi nói, mẹ không chê gì nhà nghèo khó nhưng “mây tầng nào gió tầng đó”, hai gia đình quá cách biệt nhau về kinh tế sẽ dẫn đến suy nghĩ, quan điểm sống và văn hóa cũng khó hòa hợp. Tuy nhiên vì vợ tôi có thai trước, bà đành phải xuống nước đón con dâu và cháu nội về.
 |
Ảnh: VietNamNet |
Sau khi cưới, vợ chồng tôi dọn về sống cùng bố mẹ chồng. Bố mẹ tôi sắm sửa mọi thứ từ A đến Z cho chúng tôi. Ông bà còn mua cho tôi chiếc xe ô tô để tiện đi lại. Hai vợ chồng cũng làm tại công ty gia đình tôi. Hàng tháng, bố mẹ trả cho chúng tôi một khoản lương cố định để tiêu xài, còn lại do bà giữ. Sau này, gia sản ông bà cũng để lại cho vợ chồng tôi vì tôi là con trai một. Em gái tôi đã lấy chồng và sang nước ngoài định cư.
Từ ngày về làm dâu, vợ tôi biết mẹ chồng không ưa mình nên luôn cố gắng để làm hài lòng cả nhà chồng. Từ việc nấu ăn đến chăm con, mua sắm trong nhà… cô ấy đều nghe theo lời mẹ chồng. Vì vậy, dù mẹ tôi khó tính nhưng trong gia đình cũng chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn hay xích mích lớn.
Ông bà ngoại ở xa nên vợ ít khi về quê. Thêm vào đó, mỗi lần vợ xin về, mẹ tôi không vui. Bà nói, ông bà ngoại làm nông nghiệp thì chẳng bận rộn gì nhưng nhà tôi làm kinh doanh thì không bao giờ hết việc. “Mỗi ngày, nhà nông nghỉ việc thì chỉ mất vài trăm nghìn nhưng một ngày, nhà này đóng cửa thì thiệt cả đống tiền”, một lần mẹ tôi nói vậy khi vợ tôi thỏ thẻ xin cho cháu về ngoại ăn giỗ.
Thấy mẹ nói cũng hợp lý nên tôi động viên vợ chịu khó ở lại phụ gia đình làm ăn. Đương nhiên vào mỗi dịp Tết, chúng tôi đều ăn Tết nhà nội. Đó như một luật bất thành văn. Vào Tết Dương lịch, tôi sẽ đánh ô tô đưa vợ và con về ngoại chơi khoảng 3 ngày. Sau đó, gần Tết âm, vợ tôi sắm sửa đồ và chuyển ít tiền cho nhà ngoại sắm Tết.
Sau khi lo các bữa cúng ở nhà tôi, ngày mùng 4 Tết, vợ chồng tôi lại đi xe về chúc Tết ông bà ngoại. Nhưng có năm tôi bận các cuộc nhậu, vợ và con lại phải bắt xe khách về ngoại.
Tôi tưởng như thế đã là chu đáo và đầy đủ với nhà ngoại nhưng lòng vợ tôi lại nghĩ khác. Năm ngoái, tôi vô tình nghe cô ấy gọi điện cho chị gái và khóc. Trong điện thoại, vợ tôi nói, nhớ cái Tết ở quê đầm ấm bên cha mẹ và các anh chị em. Bao năm ở nhà chồng đầy đủ sung túc nhưng cô ấy vẫn thấy tủi thân. Cũng vào đợt năm ngoái, bố vợ tôi ốm vì vậy cô ấy càng buồn.
Tôi khuyên vợ cứ mạnh dạn xin mẹ chồng về quê ăn Tết 1 năm. Vợ tôi sợ mẹ chồng phật ý nên không dám nói. Cuối cùng, cô ấy nghĩ ra một cách - nói bóng gió với mẹ chồng là “Chị A., chị B. bạn con năm nay được về nhà ngoại đón Tết”. Tưởng mẹ chồng thấu hiểu. Nào ngờ, mẹ tôi lại mắng con dâu té tát. Bà nói, về nhà chồng không biết đã làm được gì cho nhà chồng chưa mà lúc nào cũng chỉ lo vun vén và chăm chăm chạy về nhà ngoại.
“Thuyền theo lái, gái theo chồng”, phận con dâu ba ngày Tết không được để bếp nhà chồng nguội lạnh…
Suốt 1 tiếng đồng hồ, mẹ tôi răn dạy, vợ tôi chỉ im lặng ngồi nghe. Hôm đó, tôi không có nhà, chỉ nghe người làm kể lại như vậy. Lúc tôi về, cô ấy đóng cửa phòng nằm khóc. Tôi cũng thương vợ nhưng không muốn không khí gia đình căng thẳng nên đành an ủi cô ấy cố gắng vượt qua nỗi nhớ nhà, chu toàn cho việc nhà chồng.
Vì vậy năm nay là năm thứ 10 vợ tôi về nhà chồng nhưng cô ấy chưa một lần dám xin về quê ngoại ăn Tết.
Biết cứ mỗi Tết đến xuân về, cô ấy sẽ chạnh lòng nhưng tôi nghĩ, đã là tục lệ thì thật khó để thay đổi một sớm một chiều…
Tết Nguyên đán 2021 đang đến gần. Kế hoạch đón Tết của gia đình bạn năm nay có gì khác biệt? Hãy chia sẻ với chúng tôi những câu chuyện, kỷ niệm vui buồn xung quanh Tết của gia đình bạn tại khung bình luận bên dưới hoặc gửi bài về địa chỉ mail: [email protected]. Trân trọng cảm ơn." alt=""/>Mười năm lấy chồng, vợ tôi chưa một lần dám xin về ngoại ăn Tết