Khi từ chối, tôi cũng đã phân tích rõ ràng với cậu em vợ rồi. Không hiểu cậu em truyền đạt lại với gia đình thế nào mà thành ra tôi sợ em vợ làm hỏng xe không có tiền đền nên không cho mượn. Bố vợ nghe xong tỏ ý không hài lòng nên hai vợ chồng tôi to tiếng với nhau.
Nói thực, xe thì tôi cũng xót thật, đây là tài sản tôi vất vả tích góp có được trước hôn nhân và cũng là niềm tự hào của tôi với vợ. Nhưng cái xe chẳng thể nào so với tính mạng và sức khỏe con người. Tôi cũng từng trải qua tuổi trẻ nên tôi hiểu rõ, ở độ tuổi như em vợ tôi, tâm lý thích thể hiện là không thể tránh khỏi. Chẳng thế mà phần lớn các vụ tai nạn xảy ra đều bắt nguồn từ các thanh thiếu niên. Khi lái xe chở bạn bè, biết đâu cậu ấy lại nổi hứng sĩ diện chạy xe với tốc độ cao hoặc vượt xe trái quy định.
Với gia đình, họ hàng bên nhà tôi cũng thế, không phải ai tôi cũng cho mượn xe, chỉ những người tôi có cơ hội được ngồi sau tay lái của họ, cảm thấy cái tâm của người lái xe, tôi mới dám cho mượn. Ô tô không giống xe máy, ô tô có sức mạnh lớn hơn xe máy nhiều lần, từ trước tới nay chỉ có “ô tô điên” chứ mấy khi có “xe máy điên”.
Dù người mượn xe đã có bằng lái, có năng lực chịu trách nhiệm hành vi đầy đủ, tôi cho rằng chủ xe vẫn là người phải “thẩm định” lần cuối trước khi cho mượn. Như trường hợp của cậu em vợ tôi, cậu ấy 22 tuổi, có bằng lái đầy đủ nhưng trong mắt tôi cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác.
Không mượn được xe của tôi, em vợ cho biết có thể sẽ thuê xe bên ngoài để tự lái vì đã trót lên kế hoạch với bạn bè, dẫn đến vợ tôi càng giận dỗi chồng.
Theo các bạn tôi nên xuống nước cho mượn xe hay giữ nguyên quyết định ban đầu?
Độc giả Tuấn Minh (Gia Lâm, Hà Nội)
Bạn có góc nhìn nào về câu chuyện trên? Hãy để lại ý kiến dưới phần bình luận hoặc gửi về Ban Ô tô Xe máy - Báo VietNamNet qua địa chỉ email: [email protected]. Những nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin trân trọng cảm ơn!
Chủ xe có thể bị phạt vài trăm triệu, thậm chí phải ngồi tù đến 7 năm nếu cho người khác mượn xe và gây tai nạn nghiêm trọng.
" alt=""/>Có nên cho em vợ mượn xe đi chơi Tết dương lịch?- Công việc những ngày cuối năm nhất là danh hài Chiến Thắng hẳn bận rộn nhiều?
Công việc của tôi rất bận, hầu như ngày nào cũng lái xe đi cả ngày. Nhiều khi cũng oải lắm nhưng vì yêu nghề nên tôi không nghỉ được lâu.
Những năm trước tôi nhận show tỉnh cả Tết, nhưng từ khi có vợ chỉ nhận show muộn lắm là đến 29 Tết thôi. Tôi muốn dành thời gian bên gia đình và dọn dẹp, trang trí nhà cửa đón Tết.
![]() |
- Năm nay dịch bệnh, mức cát - xê của anh có thay đổi nhiều không?
Thực ra tính tôi không bao giờ khoe cát - xê cả, chỉ dám chia sẻ là so với các nghệ sĩ khác tôi cũng có nguồn thu nhập ổn định trong năm nay.
- Con trai út còn nhỏ vậy việc đi show liên tục có làm ảnh hưởng thời gian ở bên con của anh?
Vì công việc nên có khi tôi phải đi 1,2 ngày cũng về. Nhưng trộm vía cu Bin (tên ở nhà của con trai danh hài) biết tôi đi làm, cháu còn bé nhưng đã biết gọi video cho bố rồi hai bố con nói chuyện nên cũng đỡ nhớ hơn. Còn thời gian ở nhà tôi dành để gần gũi nhiều với con.
Cháu quấn cả hai bố mẹ nhưng mẹ mắng thì không sợ, nhưng hễ bố nói nặng một chút thôi là tủi thân khóc ngay, tôi phải dỗ mãi mới nín. Cu cậu chỉ muốn bố yêu thương, nhẹ nhàng với mình.
- Bận việc lại có con nhỏ, không biết không gian riêng để vợ chồng anh hâm nóng tình cảm có bị ảnh hưởng?
Tôi nghĩ là dù yêu thương nhau đến đâu thì vợ chồng cũng cần không gian riêng, cuộc sống riêng của mình. Còn nếu có đi chơi thì tôi thường đưa cả vợ và các con đi cùng, cả con riêng lẫn con chung.
- Mối quan hệ giữa vợ anh và các con riêng rất tốt đẹp?
Tôi lấy làm lạ vì các con tôi đều thân với người vợ hiện tại một cách tự nhiên. Chắc là do tính các cháu cũng hoà đồng, vui vẻ giống tôi. Hơn nữa vợ tôi cũng yêu thương các cháu nên không có khoảng cách gì cả. Các con đều gọi vợ tôi là mẹ rất thân mật. Con gái tôi mỗi khi sang bố chơi là đều đòi ngủ với mẹ Ngọc, hai mẹ con nằm gác chân lên nhau rồi tâm sự đủ thứ chuyện. Nhìn cảnh tượng hoà đồng, thân thiết ấy giống như một gia đình thật sự vậy, nó khiến tôi hạnh phúc và có thêm động lực để tiếp tục làm việc.
- Các con đều thân với người vợ hiện tại của anh rồi, vậy còn các vợ cũ thì sao?
Thỉnh thoảng vợ tôi và các vợ cũ vẫn nói chuyện bình thường. Tôi nghĩ cuộc sống bây giờ mình nên văn minh hơn, nặng nề quá chỉ làm khổ con cái thôi. Không là vợ chồng nữa thì là bạn bè, dành mọi sự tập trung cho các con. Thậm chí khi nào vợ cũ có vấn đề cần tư vấn là đều gọi cho tôi cả.
- Anh chu cấp chi phí hàng tháng cho các con riêng ra sao?
Ngoài là trụ cột trong gia đình hiện tại tôi vẫn hỗ trợ các chi phí sinh hoạt, học hành cho các con trước. Rất may mắn là các con tôi không hề đua đòi hay vòi vĩnh bố phải mua cái này, cái kia. Tính chúng cũng xuề xoà giống tôi, bố mua cho cái gì là biết cái ấy thôi. Điện thoại của cháu lớn cũng là tôi ngấm ngầm đổi cho dù cũ lắm rồi, cháu thứ hai bố cho gì là cầm, cháu út có khi đưa cả quần áo nữ cũng mặc (cười).
- Là một nghệ sĩ đa tài, anh có hướng các con theo nghệ thuật?
Mọi người thường bảo cu Bin sau này có khả năng theo nghiệp bố. Cháu còn bé tý nhưng đã biết diễn khóc, diễn cười theo các diễn viên trên phim rồi. Còn cháu gái đam mê thiết kế thời trang và cũng biết hát một chút. Quan điểm của tôi là để các cháu làm những điều mình thích, tôi chỉ đứng ở ngoài cho lời khuyên thôi. Nếu sau này các cháu thích theo nghệ thuật tôi cũng ủng hộ, quan trọng là phải thực sự đam mê với nghề, giống như tôi vậy. Phải yêu nghề mới có nỗ lực, có quyết tâm để vượt qua mọi thử thách trong nghề được.
Tôi không phải người đào hoa
- Trải qua 2 cuộc hôn nhân đổ vỡ và 3 người vợ, anh có nghĩ mình là người đào hoa?
Tôi nghĩ đào hoa phải là người lăng nhăng cơ, còn tôi là do số phận đã định sẵn vậy rồi. Đôi khi sự khác nhau trong nghề nghiệp, quan điểm sống lâu dần sẽ tạo nên khoảng cách giữa hai người. Nếu vượt qua sống tiếp với nhau nhưng ở thời điểm đó tôi đã không vượt qua được nên quyết định chia tay. Thế nhưng quan điểm của tôi là cuộc sống phải có đôi có lứa, tôi cần một người bạn đời ở bên, chăm sóc mình lúc ốm đau nên tôi mới đi bước nữa, chứ tôi không muốn lấy nhiều vợ làm gì để mang tiếng xấu.
Tôi vẫn nhớ quãng thời gian ở một mình, có những đêm với tôi dài vô tận, phòng không đơn chiếc rất buồn. Những lúc ấy tôi thường đem tranh ra, cứ vẽ rồi lại xoá để giải toả tâm sự. Thế nên tôi rất cần một cuộc sống gia đình đúng nghĩa.
![]() |
Chiến Thắng và vợ hiện tại. |
- Điểm gì khiến anh yêu nhất ở người vợ hiện tại?
Có lẽ là do chúng tôi hợp nhau. Chúng tôi có thể chia sẻ mọi chuyện cho nhau và đều hưởng ứng những câu chuyện ấy. Thêm nữa là vợ tôi luôn là hậu phương vững chắc, ủng hộ mọi quyết định của tôi và không bao giờ giận tôi quá lâu.
- Ở nhà anh có hay vào bếp phụ vợ nấu ăn không?
Tôi rất thích vào bếp, dù có đi diễn về mệt nhưng tôi vẫn muốn nấu ăn cho vợ con. Chỉ cần nhìn vợ ăn ngon là tôi thấy phấn khởi rồi. Vợ tôi rất thích những món ăn tôi nấu, cô ấy nói rằng có những món mà chỉ khi lấy tôi mới biết đến, ví dụ như món ếch xào mướp. Nấu ăn, rửa bát tôi đều không ngại việc gì.
Thực ra vì là anh cả trong nhà nên tôi đã quen với việc nấu ăn, dọn dẹp từ bé rồi. Tôi đã từng cùng bố nấu cơm hàng ngày cho 20 người thợ làm ở nhà tôi lúc đó. Tôi và anh Quang Thắng rất hợp nhau ở khoản thích nấu ăn này. Một kỷ niệm vui là khi anh em chúng tôi được mời sang nhà một người bạn ăn cơm, thấy họ làm lâu quá thế là hai anh em xắn tay vào bếp luôn, mỗi người một việc rất vui.
- Trải qua 2 cuộc hôn nhân đổ vỡ, anh nghĩ với cuộc hôn nhân thứ 3 này mình phải thay đổi những gì?
Tôi nghĩ cuộc sống phải có lúc này lúc kia, quan trọng là sau những biến cố, tôi và vợ đều nhận ra những sai lầm để thay đổi. Bản thân tôi cũng đang dần sửa bản tính nóng nảy của mình, học cách thông cảm và bỏ qua cho những điều nên bỏ qua cuộc sống hôn nhân sẽ nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn.
Từ khi về lại với nhau và có cu Bin, chúng tôi như được gắn kết hơn. Nhà có thêm đứa trẻ đáng yêu, hiếu động làm cho vợ chồng cũng vui vẻ hơn, dành hết tâm trí vào đứa con. Chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy con khoẻ mạnh, tươi cười là quên hết mọi áp lực của cuộc sống rồi.
Chiến Thắng diễn hài cùng Xuân Nghĩa:
Phương Linh
Chiến Thắng không ngần ngại nhận mình là người “năng nhặt chặt bị” vì chăm chỉ chạy show quanh năm, không nề nà vất vả hay gần xa.
" alt=""/>Chiến Thắng: 'Đào hoa là lăng nhăng, tôi 3 vợ là do số phận'Nhìn chung, chiếc Matiz tuy đã gần 10 năm tuổi nhưng khá lành, miệt mài phục vụ gia đình chúng tôi mỗi dịp về quê, những chuyến picnic cuối tuần hay “tránh mưa tránh nắng” cho hai vợ chồng đi làm, khi có công việc đột xuất.
Tôi cũng mày mò tìm hiểu, lắp thêm cho xe đủ thứ đồ chơi tiện ích như camera lùi, đầu DVD, giá nóc,... Chỉ cần sơn xe hơi sứt sẹo một chút là tôi đưa đi “spa” để “tút tát” lại ngay. Tại thời điểm đó, tôi coi chiếc xe như một người bạn thân thiết. Thậm chí vợ tôi thi thoảng còn nói vui rằng “chăm xe còn hơn cả chăm vợ”.
Lâu lâu không đi đến, tôi lại mò ra bãi xe, nhìn nhìn, ngắm ngắm, lau lau, chùi chùi rồi leo lên đi loanh quanh 1 vòng cho… đỡ nhớ. Đó thực sự là một cảm giác vừa thân thuộc vừa phấn khích rất khó quên mà đối với tất cả những chiếc xe về sau của tôi không có được.
Tuy nhiên, là “xe cỏ” đã sử dụng nhiều năm, cộng với kinh nghiệm ít ỏi của một lái mới, chiếc xe và gia đình tôi cũng đã có với nhau nhiều kỷ niệm nhớ đời.
Vào một chiều cuối tuần mùa hè năm 2012, khi đang cố lái xe nhích từng mét trên cầu Thanh Trì để đưa cả nhà về quê. Nhiệt độ ngoài trời rất cao mà điều hoà quá yếu khiến vợ tôi vừa ngồi vừa quạt cho con, còn tôi thì mồ hôi nhễ nhại, chân trái liên tục đỡ côn, mỏi nhừ.
Đường đang tắc, trời nóng, vậy mà chiếc xe lại dở chứng, máy cứ yếu dần, yếu dần rồi lịm đi, tất cả đèn trên táp-lô bật sáng. Tôi tìm cách khởi động lại nhiều lần nhưng bất thành. Chiếc xe trơ trơ, nằm im chiếm một phần đường, các xe phía sau càng bị dồn lại thành hàng dài, còi xe inh ỏi, khói bụi đặc quánh,...
Tôi đứng bất lực nhìn chiếc xe, mồ hôi như tắm. Hai mẹ con vẫn ngồi bế nhau bên trong, vợ tôi tay quạt mạnh hơn, thỉnh thoảng nhìn ra với ánh mắt lo lắng kèm chút bực dọc.
Vừa xấu hổ khi mình đang khiến đường tắc hơn, vừa bực tức với chiếc xe “dở chứng” không đúng lúc thì có một chiếc taxi đi qua, đỗ gọn gàng ngay đầu xe tôi, anh tài xế xuống xe để hỏi thăm.
Với kinh nghiệm nhiều năm đi Matiz của mình, anh lái xe này cho rằng, chiếc ô tô của tôi đang bị quá nhiệt, đồng thời cảm biến không khí trên xe do lâu ngày đã trục trặc khiến chiếc xe lịm đi, không khởi động lại được, đây là lỗi hay gặp trên dòng xe này.
“Đợi máy nguội một chút rồi khởi động lại là được thôi, nhớ là tắt hết điều hoà, đầu đài, âm thanh đi. Cứ bình tĩnh, đừng cuống, ai cũng có lúc khó khăn trên đường”, bác tài vừa đưa ra lời khuyên, vừa động viên khiến tôi như trút bỏ được sự lo lắng, bực bội trong người.
Sau đó khoảng 10 phút, thật may mắn khi tôi đã khởi động lại được xe và tiếp tục hành trình. Đến giờ khi nhắc lại kỷ niệm đáng nhớ này, hai vợ chồng tôi vẫn… toát mồ hôi hột.
Sau gần 2 năm gắn bó, tôi đã bán lại chiếc xe này cho một người trên mạng với giá 125 triệu và đổi sang một chiếc xe khác đời mới và rộng rãi hơn. Đến giờ, tôi đã đổi ô tô đến 4 lần, nhưng có lẽ “vợ hai” đầu tiên mang tên Daewoo Matiz vẫn đem lại cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên nhất.
Nhiều người vẫn lăn tăn với chi phí “nuôi xe” tại các thành phố lớn nên không dám mạnh dạn “cưới vợ hai”. Nhưng theo tôi, việc sở hữu cho mình một chiếc ô tô rất thú vị, nó không chỉ giúp phục vụ gia đình và công việc mà còn đem lại nhiều động lực, giúp chúng ta vươn lên mạnh mẽ hơn trong cuộc sống.
Độc giả Nguyễn Hoàng Hải (Hà Nội)
Kỷ niệm của bạn với chiếc xe đầu tiên của mình thì sao? Hãy chia sẻ với chúng tôi bằng bài viết, ảnh, video về Ban Ô tô xe máy, email: [email protected]. Xin cảm ơn!
Anh lái xe chiếc xe màu đen vọt lên đi ngang xe tôi rồi ra hiệu mở kính xe và nói với sang: "Ôi hóa ra là nàng công chúa đang dẫn đoàn, sau đi vào làn 2 nhé công chúa".
" alt=""/>Lần đầu mua ô tô: “Vợ hai” đầu tiên luôn rất đặc biệt