 đã có nhiều năm sống trong tuyệt vọng, trốn tránh rồi sau đó quyết định đối diện với thực tế và công khai căn bệnh của mình.</p><p>Chủ động tìm tới những người cùng cảnh ngộ, đến nay chị Liên đã trở thành trưởng ban điều hành mạng lưới Hoa hướng dương Việt Nam - nơi kết nối và hỗ trợ 2.000 phụ nữ, trẻ em nhiễm HIV ở 7 tỉnh miền núi phía Bắc.</p><p>Chị cũng được nhiều người trong và ngoài cộng đồng người nhiễm HIV biết đến nhờ những đóng góp cho các hoạt động thiện nguyện. Năm 2017, chị là một trong 7 người nhận giải thưởng Dải băng đỏ của Mạng lưới người sống với HIV tại Việt Nam.</p><p>Chị Liên đến với mạng lưới Hoa hướng dương Việt Nam vào năm 2011 sau khi chị tới trung tâm y tế huyện công khai mình mắc căn bệnh thế kỷ và bày tỏ nhu cầu được tìm kiếm, kết nối với những người cùng cảnh ngộ.</p><table class=)
 |
Chị Ngô Thị Liên. |
‘Mình nghĩ rằng không thể chỉ có một mình mình được, nhưng họ đang ở đâu đó. Ngày ấy, điện thoại, mạng xã hội chưa phổ biến như bây giờ nên rất khó để tìm kiếm cộng đồng của mình. Mình muốn tìm những người cùng chung cảnh ngộ chỉ vì có nhu cầu chia sẻ và muốn xem họ sống chung với căn bệnh này như thế nào’.
Rồi một ngày, Phó giám đốc Trung tâm Y tế huyện gọi cho chị và nói rằng Uỷ ban Y tế Hà Lan-Việt Nam - nơi khai sinh ra Hoa hướng dương Việt Nam, đang tìm kiếm những người như chị.
Sau nhiều năm gắn bó với mạng lưới và được nâng cao năng lực tổ chức, chị được giao nắm giữ vị trí Trưởng ban điều phối mạng lưới Hoa hướng dương Việt Nam từ năm 2014.
Công việc của chị là hằng năm lên kế hoạch, xin tài trợ cho các chương trình, dự án hỗ trợ cả về mặt vật chất lẫn tinh thần cho đối tượng phụ nữ, trẻ em nhiễm HIV.
Chị cũng là người phải đi thực tế tới các khu vực vùng sâu, vùng xa để khảo sát, tìm hiểu hoàn cảnh của từng đối tượng được hỗ trợ. Chị chia sẻ, tháng nào chị cũng phải lên Hà Nội họp ban điều hành, mỗi năm lại có 2 đợt đi khảo sát khá vất vả.
Nhiệm vụ thường xuyên hơn của mạng lưới là giúp hàng nghìn thành viên hiểu đúng về căn bệnh, lộ trình điều trị, các chính sách dành cho người nhiễm HIV, phương pháp phòng ngừa cho người thân hay khi có nhu cầu sinh con thì phải làm gì để đứa trẻ không lây nhiễm…
‘Mình hay nói với các thành viên ban điều hành rằng cuộc sống của mình phải tốt thì mới mong vận động được mọi người. Mình phải tự tin, chủ động, phải sống tích cực thì mọi người mới nhìn nhận mình khác đi’, chị chia sẻ.
 |
Công việc khiến chị Liên phải có những chuyến công tác xa nhà liên tục. |
Chị cho biết, trong số 2.000 thành viên của Hoa hướng dương ở 7 tỉnh thành, có đến 80-90% đã công khai bệnh của mình. Chỉ có một số ít giới công chức hoặc những người kinh doanh mặt hàng nhạy cảm thì chưa sẵn sàng công khai.
‘Một trong những khó khăn trong quá trình vận động, tư vấn cho các thành viên là có tới 60% là hộ nghèo, làm nông, trình độ nhận thức không cao. Phần lớn phụ nữ trong nhóm bị lây nhiễm từ chồng. Nhiều người ở vùng cao thậm chí còn không biết chữ. Khi chúng tôi đến, phải lấy son cho họ điểm chỉ vào hồ sơ. Nhiều người không hiểu hết tiếng Kinh, lại phải có phiên dịch trợ giúp’.
Chị nói, nếu như xã hội ngày càng cởi mở với căn bệnh HIV thì nguồn ngân sách hỗ trợ cho người nhiễm HIV ngày càng ít. Trước đây có những nguồn tài chính chuyên biệt dành cho HIV, nhưng bây giờ đều bị lồng ghép vào các dự án khác.
Một trong những khó khăn nữa lại là ở chính những người bệnh. ‘Nhiều người có tư tưởng bệnh HIV bây giờ không chết ngay được nên sống và điều trị khá bừa bãi, không tuân thủ đúng quy định. Cộng đồng cũng không còn kỳ thị nhiều nên họ khá thoải mái trong các mối quan hệ.
Họ lập gia đình, sinh con nhiều hơn vì bây giờ đã có thuốc phòng tránh lây bệnh sang con. Nhưng nó vẫn rất nguy hiểm nếu không có đủ kiến thức và sự thận trọng. Ví dụ như nhiều phụ nữ có bầu mà không hề biết, nên vẫn có những trường hợp đáng tiếc xảy ra’.
Gần chục năm gắn bó với Hoa hướng dương, nhiều trường hợp khiến chị không khỏi đau lòng, chung quy cũng chỉ vì sự thiếu hiểu biết dẫn đến nghèo đói và bất hạnh cho những đứa trẻ.
 |
Chị Liên trong chuyến công tác tại vùng cao. |
Chị kể: ‘Có gia đình có 4 người thì 3 người nhiễm HIV. Gia đình đủ tiêu chí để nhận hỗ trợ sửa nhà, nhưng quả thực chúng tôi không biết phải sửa gì vì mọi thứ đều hỏng, nhà đổ đến nơi rồi. Tiền làm lại cả ngôi nhà thì chúng tôi không đủ, vì còn rất nhiều trường hợp khác’.
Có gia đình chỉ còn 2 mẹ con, bố đã mất vì nghiện ma tuý. Mẹ nhiễm HIV, suốt ngày chỉ ở nhà để trông thóc cho con có cái ăn. Vì chỉ cần ra khỏi nhà đi làm là các con nghiện vào nhà ‘khoắng’ hết. Đứa bé chỉ mơ ước mẹ mua cho miếng thịt mỡ, rán ra lấy mỡ để ăn với cơm'.
Chị nói, có đi nhiều mới biết cuộc sống của mình vẫn còn tốt hơn rất nhiều người. Vì thế, chị càng mong muốn được chia sẻ, hỗ trợ những người cùng cảnh ngộ vẫn đang gặp khó khăn.
Hiện tại, chị hài lòng với cuộc sống bận rộn của mình. Ngoài làm công tác xã hội, chị kiếm sống bằng công việc bán hàng ở chợ huyện, nuôi trang trại gà ở nhà và tích cực tham gia các phong trào tập thể ở địa phương.
Chị bảo, so với cách đây 5 năm, người nhiễm HIV đã sống tốt hơn rất nhiều. Họ đã biết vươn lên, thay vì ủ rũ, trốn tránh hay tìm đến cái chết. Họ biết tìm đến các nhóm cộng đồng để chia sẻ và xã hội cũng có cái nhìn cởi mở hơn với họ.
Cửa hàng của chị ở chợ huyện cũng là nơi nhiều người tìm đến chị để xin tư vấn, giúp đỡ cho người thân của mình. Những lúc ấy, chị cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Chị không chỉ sống tốt cho riêng mình mà còn truyền cảm hứng sống cho những người giống mình, thậm chí là cho những người bình thường nhìn vào để theo gương.

Lần quyên sinh bất thành thay đổi cuộc đời người phụ nữ nhiễm HIV
‘Mình không chấp nhận việc bỗng nhiên lại phải chịu số phận như vậy. Mình không chấp nhận việc người ta nhìn những người nhiễm HIV như một thứ gì đó xấu xa'.
" alt=""/>Ám ảnh đứa bé trong căn nhà bố mất vì ma túy, mẹ nhiễm HIV
Năm nay, tôi 23 tuổi và đang làm phiên dịch tiếng Nhật cho một công ty liên doanh sản xuất về may mặc. Tôi quen Thắng trong đợt thực tập ngắn hạn ở một nhà máy trước khi tốt nghiệp đại học. Nhà Thắng ở miền Trung, một mình anh bươn chải vào thành phố lập nghiệp và đang giữ chức quản lý phân xưởng.Tình yêu của chúng tôi trôi qua khá êm đềm nên mới quen nhau chưa đầy một năm, tôi và Thắng đã quyết định làm đám cưới. Bởi Thắng ở xa quê, cưới vợ sớm sẽ có điều kiện tích luỹ vun vén cho gia đình. Chứ bây giờ độc thân, làm được đồng nào tiêu đồng ấy nên không giữ được tiền.
 |
Chồng tương lai doạ sẽ huỷ hôn ngay trước đám cưới nếu tôi không làm điều này |
Đám hỏi của chúng tôi đã diễn ra cách đây gần mười ngày và chỉ còn bốn ngày nữa sẽ tổ chức đám cưới. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, nhà hàng đã đặt, thiệp mời đã phát, chỉ chờ ngày lên xe hoa. Nhưng sau đám hỏi, giữa chúng tôi xảy ra mâu thuẫn.
Trong quá trình lo việc cưới xin, tôi mới biết Thắng rất nghe lời mẹ bất chấp đúng sai, dù tôi có góp ý cũng chẳng bao giờ nghe chỉ khăng khăng làm theo ý mình. Vì nhà trai ở xa nên gia đình tôi cũng chẳng đòi hỏi gì, lễ hỏi chỉ cần đủ trầu cau, quà bánh là được.
Đám cưới tổ chức ở hai nơi, do ở xa nên bạn bè ở công ty của Thắng dự định sẽ mời chung tiệc bên nhà gái còn ở nhà trai chỉ mời họ hàng và khách khứa của ba mẹ chồng. Về lễ rước dâu vào ngày cưới, nhà trai không cần phải lên đón dâu mà nhà gái sẽ về trước một ngày rồi ở khách sạn gần đó để hôm sau nhà trai qua đón cho tiện.
Trong lễ hỏi, nhà trai có cho tôi một bộ nữ trang còn họ hàng nhà gái cho gần một cây vàng gồm lắc, nhẫn, vòng vàng. Trong khi đám cưới chưa diễn ra thì Thắng và mẹ anh đã tính đến chia tiền và đem bán vàng cưới ngay vì vàng đang có giá.
Sau lễ hỏi, mẹ chồng cứ đi theo tôi và dặn dò, khi nào tổ chức tiệc ở nhà gái xong thì phong bì nào của bạn con trai bà thì để riêng ra chứ đừng gộp chung vô danh sách khách nhà gái để con bà giữ khoản đó.
Còn chuyện sắm sửa phòng tân hôn thì hai đứa tự sắm mà mang về chứ bà không lo được. Tôi cảm thấy rất bực bội khi chưa gì nhà chồng đã tỏ ra rất tính toán. Khi Thắng đề cập đến chuyện bán vàng ngay sau khi cưới vì giá đang lên, tôi đã không đồng ý vì vàng cưới là kỷ vật cả đời người, chưa gì đã nói bán.
Anh thấy tôi không theo ý mình lại tiếp tục đề nghị là sau khi cưới, tôi phải đem hết vàng về gửi cho mẹ chồng. Tôi biết điều anh đề nghị là ý của mẹ chồng tôi dù bà không trực tiếp nói ra. Tôi kiên quyết bảo “không” vì đó tài sản của hai vợ chồng, tôi là người tay hòm chìa khoá nên không phải gửi gắm ai cả.
Vậy mà Thắng không chấp nhận. Mới hôm qua, anh nhắn tin cho tôi nói lại: “Sau đám cưới em đem vàng cưới về gửi mẹ nhé”. Tôi trả lời: “Em đã nói rõ rồi, không nói tới nói lui nữa”. Anh nhắn tiếp: “Em không nghe anh thì thà anh không cưới em còn hơn sau này phải khó xử”.
Tôi bất ngờ trước lời “doạ” sẽ không làm đám cưới nếu tôi không làm theo ý anh của chồng tương lai. Từ khi chuẩn bị cưới đến giờ, có rất nhiều chuyện quá đáng từ mẹ chồng đến chồng nhưng tôi vẫn âm thầm chịu đựng và chấp nhận bỏ qua vì nghĩ ai cũng có lúc này lúc khác.
Nhưng đến chuyện này, tôi cảm thấy mọi việc đã quá sức chịu đựng của mình. Giờ trong đầu tôi không còn nghĩ đến chuyện cưới xin mà chỉ muốn huỷ hôn. Nhưng còn vài ngày nữa làm đám cưới, tôi liệu có nên nhắm mắt đưa chân vào cuộc hôn nhân chưa gì đã đầy bất trắc như thế. Mong mọi người sớm cho tôi một lời khuyên.

Choáng vì mới quen, vợ trẻ đã 'ngã' vào tay sếp già của chồng
Khi tôi trở về nhà sau một tuần đi giám sát công trình ở tỉnh, ngay trong phòng ngủ là cảnh sếp cùng cô vợ trẻ của tôi đang quấn lấy nhau nồng nhiệt...
" alt=""/>Tâm sự của cô dâu bị chú rể đòi hủy hôn trước ngày cưới