![]() |
![]() |
Nửa năm trước, mẹ tôi cũng qua đời vì bệnh. Cả ba chị em lo lắng vì không biết căn nhà cũ giờ đây, ai sẽ là người chăm nom.
Tôi lấy chồng ở thành phố nhưng lại ở chung với nhà chồng. Mỗi lần về đều phải di chuyển quãng đường hơn 100km nên không phải chuyện dễ dàng. Bàn thờ bố mẹ ở quê không ai hương khói khiến tôi xót xa vô cùng.
Tôi lấy hết dũng khí nói với bố chồng về hoàn cảnh của mình và xin phép bố mẹ chồng cho tôi lập bàn thờ bố mẹ đẻ ở nhà chồng. Tôi hứa sẽ lập một bàn thờ nhỏ, không để bố mẹ đẻ “ngồi” chung với tổ tiên nhà chồng.
Mẹ chồng tôi kiên quyết phản đối. Nhưng bố chồng sau một hồi suy nghĩ thì đồng ý. Ông nói sẽ nhờ người đến lập bàn thờ riêng cho bố mẹ đẻ của tôi trong nhà thờ chung bên chồng.
Bố còn quay sang nói với mẹ: “Bà cũng có con gái nhưng may mắn hơn là có cả con trai. Con gái bà đi lấy chồng, bà có mong chúng về thăm mình không?
Sau này, giỗ chạp, bà có mong chúng về thắp cho bà nén nhang không? Có con mà để cha mẹ mất không nơi thờ phụng thì đâu xứng phận làm con? Bà cứ nghĩ thoáng ra một chút”.
Nghe lời bố nói, mẹ im lặng. Chồng tôi cũng không nói gì nhưng ngầm ủng hộ ý định của vợ. Bố chồng nói, ông hiểu những lo lắng, trăn trở của tôi suốt những ngày qua. Ông cũng hiểu phận làm con có hiếu với cha mẹ là điều nên làm.
Tháng trước, tôi đã làm giỗ bố đẻ ở nhà chồng và mời các chị đến chơi. Mẹ chồng tôi dậy sớm đi chợ, hỗ trợ con dâu, coi đó là việc chung của cả nhà. Anh chị em bên nhà chồng cũng đều vui vẻ, không mảy may ý kiến.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được làm dâu trong gia đình chồng tốt như vậy.
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm của mình về vấn đề này qua bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ email: [email protected]. |
Gần đây mẹ chồng tôi không khỏe nên chồng tôi đón bà lên khám chữa bệnh. Bà ở nhà tôi một tuần và luôn cư xử như bà chủ trong nhà, còn tôi chẳng khác gì một người giúp việc. Bà tỏ vẻ quyền lực, sai tôi làm đủ thứ và không ngừng phàn nàn, hạch sách. Nghĩ mẹ chồng mệt nên khó tính, hơn nữa bà cũng không ở đây lâu nên tôi cố gắng nhẫn nhịn và chiều bà.
Nhưng hôm qua, mẹ chồng ở nhà, bất ngờ phát hiện ra tờ giấy chứng nhận nhà đất tôi để dưới đáy ngăn kéo. Hai vợ chồng tôi đang đi làm mà bà gọi về gấp, khiến chúng tôi vô cùng lo lắng.
Về đến nhà nhìn tờ giấy chứng nhận nhà đất, tôi đã hiểu phần nào. Mẹ chồng ngồi đó rất tức giận, bà chỉ thẳng mặt tôi hỏi có phải tôi cố tình giở thủ đoạn bắt con trai bà mua nhà để tên tôi không. Bà mắng tôi không ra gì, mắng chồng tôi ngu ngốc nghe lời vợ và yêu cầu tôi phải nhanh chóng đổi ngay tên sổ đỏ.
Tôi nín nhịn bấy lâu nay, nhưng nghe những lời xúc phạm này thật không chịu nổi. Tôi đứng phắt lên định phản pháo thì chồng tôi đã kéo tôi ngồi xuống, ra hiệu tôi dừng lại. Sau đó, chính anh đã giải thích rõ ràng tất cả. Nghe xong, mẹ chồng tôi như chết lặng, khuôn mặt biến sắc không nói nên lời. Sau đó, bà đi vào phòng đóng chặt cửa lại.
Sáng nay, bà dậy sớm bảo chồng tôi đi mua vé cho bà về quê và bà sẽ không bao giờ đến đây nữa. Chồng tôi cản thế nào, bà cũng không nghe. Tôi cũng đã nói với mẹ chồng rằng nhà này ghi tên ai không quan trọng, đây là nhà của chúng ta và bà lúc nào cũng được chào đón.
Tuy nhiên, mẹ chồng tôi vẫn nhất quyết bỏ về. Bà nói hóa ra nhà này không phải của con trai bà, vì thế bà không có mặt mũi nào ở đây. Nhìn chồng buồn bã suy tư, trong lòng tôi càng cảm thấy áy náy...
Độc giả giấu tên
Tại Nhật không có sách giáo khoa Đạo đức mà chỉ có sách tham khảo cho môn này và phụ huynh phải mua sách.
Vừa đến cổng trường, tôi đã thấy cô giáo và học sinh cùng nhau dọn dẹp hành lang, phòng học. Việc dọn dẹp cũng chia thành nhóm và học sinh các khối lớp cùng làm với nhau. Sau đó chuông đồng hồ điểm 13h45 và các con cùng bước vào tiết học thứ 5.
![]() |
Các con tham gia thảo luận nhóm trong giờ học môn Đạo đức tại trường Tiểu học Morinosato (Thành phố Kanazawa – Nhật Bản) |
Chủ đề của tiết học Đạo đức ngày hôm nay là "Cùng tìm hiểu thêm về bạn bè". Lý do để cô chọn chủ đề này vì các con mới vào năm học mới được hai tuần và thông tin biết về nhau còn chưa hết.
Trong lớp con tôi theo học có 31 bạn thì chỉ có 10 bạn là học cùng con hồi lớp 2. Tại trường tiểu học Nhật trung bình 1- 2 năm danh sách lớp lại đổi một lần và các con có cơ hội được biết thêm các bạn mới trong cùng khối.
Diễn biến của tiết học
Đầu tiên, cô cho học sinh chơi trò chơi Quiz để đoán xem người được giới thiệu là ai trong lớp. Tại Nhật thông thường đầu năm các em sẽ tự viết 1 bản giới thiệu về mình với các chủ đề như: sở trường của em, sở thích, món ăn yêu thích....
Và cô giáo chọn ra 3 người để các em đoán
Người đầu tiên với sở thích như đọc sách, thích ăn nấm, chơi trò đuổi bắt …Và cả lớp không ai đoán ra được. Cô giáo phải gợi ý thêm là con gái và nói theo khẩu hình tên của bạn đó thì cả lớp mới đoán ra. Những tiếng xuýt xoa, cười nói rộ lên.
Người thứ hai thích bóng đá, piano, ăn dưa hấu, ăn bánh meron...Các bạn thi nhau giơ tay và chỉ trúng phóc là bạn B (tên con trai tôi)
Người thứ ba thích ăn sushi, yêu trẻ con, thích đọc sách...và các em cũng đoán ra được đấy chính là Cô giáo chủ nhiệm.
Tiếp đến, để giúp học sinh hiểu thêm về nhau hơn - cô giáo chia cả lớp ra thành các nhóm theo chỗ ngồi, mỗi nhóm 4-5 em. Các em sẽ được phát 12 tấm thẻ với các câu hỏi và phỏng vấn theo vòng tròn.
Câu hỏi mà các em dc nhận như sau:
1. Môn thể thao yêu thích nhất là gì?
2. Gần đây có chuyện gì làm bạn buồn?
3. Gần đây có điều gì làm bạn vui ?
4. Lớn lên bạn thích trở thành người như thế nào?
5. Bây giờ bạn có thể vẽ vật gì trông giống thật nhất?
6. Địa điểm yêu thích nhất của bạn là ở đâu?
7. Bây giờ bạn muốn có vật gì nhất?
8. Bản thân bạn cần thay đổi điều gì?
9. Cuốn băng video mà bạn thích nhất?
10. Điều gì làm bạn tự mãn nhất?
11. Gần đây bạn có thể tự làm dc điều gì?
12. Nào trong nhóm cùng vỗ tay hoan hô?
Xoay quanh 12 câu hỏi được đưa ra thì câu trả lời cũng rất thú vị. Ví dụ, trong nhóm của con trai tôi khi gặp câu hỏi: Niềm vui gần đây của bạn là gì?- Có em trả lời “Vui” - vì được bố mẹ thưởng cho 10 yên (tương đương với 2.000 đồng) vì đã giúp bố mẹ việc nhà.
Hoặc gặp câu hỏi "Mai sau lớn lên bạn thích là người như thế nào?"thì có bé tủm tỉm trả lời rất thật: Tớ muốn làm người bình thường!
Kết thúc buổi phỏng vấn theo nhóm tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng bừng của các con khi nghe bạn bè chia sẻ cùng nhau những suy nghĩ, sở thích…
Cuối cùng giờ học gần kết thúc, cô giáo phát cho mỗi em tờ giấy để cùng ghi lại cảm tưởng của mình về giờ học, về bạn bè.
Câu trả lời nhận được đều là rất vui, thú vị.