Xuất hiện trên mạng xã hội, bức ảnh người phụ nữ cho hai con “tè” trên đường băng sân bay ngay lập tức đã nhận được sự quan tâm chú ý của cộng đồng mạng với hàng nghìn lượt chia sẻ, hàng chục nghìn lượt like (thích) và bình luận.
Trong đó, rất nhiều người tỏ ra bức xúc và cho rằng đó là một sự thiếu ý thức và vô văn hóa.
Tuy nhiên, không ít phụ huynh lại thể hiện quan điểm thông cảm với người phụ nữ cho con “tè” bậy trên. Luồng ý kiến này cho rằng, trẻ con còn nhỏ chưa ý thức được việc đi vệ sinh và không thể “nhịn” như người lớn. Do đó, hình ảnh không đẹp mắt trên chỉ là một sự bất đắc dĩ trong một hoàn cảnh không thể làm khác.
PV VietNamNet đã có cuộc trao đổi với nhà báo Trương Anh Ngọc về vấn đề này.
![]() |
Nhà báo Trương Anh Ngọc hội ngộ nhà báo Long Vũ, đạo diễn Đỗ Thanh Hải tại Roma, Italia |
Ông Trương Anh Ngọc cho biết: “Tôi đã nhờ một vài người bạn kiểm tra, họ nói bức ảnh này không phải ảnh ghép. Trong ảnh, tôi không biết người phụ nữ là mẹ hay là gì của những đứa trẻ, nhưng chắc chắn chị ta phải là một người thân thiết của chúng.
Vậy mà, khi chúng ngang nhiên “tè” bậy giữa nơi công cộng chị ta lại cười thì tôi không hiểu chị ta cười cái gì nữa? Có thể chị ấy cười vì đã thoát được một gánh nợ nào đó.Tuy nhiên, điều này thật sự có vấn đề”.
![]() |
Bức ảnh người phụ nữ thản nhiên cho con đi “tè” giữa đường băng sân bay khiến nhiều người bức xúc. Nguồn ảnh: Otofun |
“Nhìn vào bức ảnh, tôi đoán những đứa trẻ này vừa xuống sân bay. Có thể, chúng đã muốn đi vệ sinh trong suốt cả chuyến bay nhưng người mẹ không làm sao cho con vào được toilet. Vì thế, khi vừa xuống sân bay, những đứa trẻ đã phải “tè” ngay trên đường băng”, nhà báo này phân tích.
Theo ông Trương Anh Ngọc, trong bức ảnh, những đứa trẻ này không còn quá nhỏ, chúng có lẽ đã học đến lớp 1, lớp 2. Vậy mà phụ huynh không dạy được các em đi toilet thì chứng tỏ việc giáo dục cho con tự lập, tự lập có vấn đề.
“Thứ hai, việc phụ huynh cho con đi vệ sinh ở nơi công cộng như thế này thể hiện sự tùy tiện, vô ý thức của một số người Việt. Đây là câu chuyện không còn xa lạ nhưng tôi tin người Hà Nội gốc không bao giờ làm thế này”, ông nói.
Vẫn lời của nhà báo, trong bức ảnh, người phụ nữ ngang nhiên để con “tè bậy” và ngồi cười có lẽ là vì chính người mẹ ấy cũng đã từng được “xi tè” như thế. Do đó họ coi đó là việc hết sức bình thường, không có gì là phải xấu hổ và không có ai biết mình là ai cả.
“Đây là một sự việc rất đáng xấu hổ. Trên thực tế, người Việt Nam có những hành xử như vậy không chỉ ở trong nước mà còn cả ở nước ngoài. Họ đi đường cao tốc, họ dừng lại ở một trạm SOS rồi “xi” cho con.
Điều đó chứng tỏ, họ vừa không biết dạy con họ đi toilet như thế nào mà bản thân họ cũng không tôn trọng những người khác", nhà báo Trương Anh Ngọc nói.
![]() |
Bức ảnh người đàn ông cho con đi “bậy” trên phố Trung Kính cũng từng khiến dân mạng xôn xao mấy ngày trước đó. Nguồn ảnh: Otofun |
“Từ trường hợp này, tôi lại nhớ đến bức ảnh, một ông bố mở cửa xe cho con đi bậy trên đường Trung Kính trong lúc đoạn đường đang bị tắc. Ở trường hợp đó có sự cấp bách hơn tuy nhiên nếu là tôi, tôi sẽ có cách giải quyết khác.
Trên xe của tôi luôn phải có những chiếc túi nilon dự trữ để đề phòng những trường hợp khẩn cấp. Thế nhưng ở đây, người đàn ông đã không có sự chuẩn bị đó.
Khi đứa trẻ muốn đi vệ sinh, ông ta mở cửa cho con đi ra đường để bảo vệ chiếc xe của mình nhưng việc đó lại đồng nghĩa với việc anh ta không bảo vệ mắt cho người khác. Điều đó thuộc về ý thức” – nhà báo Trương Anh Ngọc chia sẻ.
Ông nói thêm, nhiều người lấy lý do tắc đường để biện hộ cho hành động trên. Tuy nhiên, vấn đề tắc đường không phải chỉ Việt Nam mới có. Trên thế giới, rất nhiều nơi cũng có vấn đề tắc đường, thế nhưng, người nước ngoài không bao giờ cho con đi “tè” bậy giữa đường như vậy.
“Những đứa trẻ Tây luôn biết cách tự đi toilet. Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ Tây phải “xi” con như người Việt bao giờ” - nhà báo này khẳng định.
Minh Anh(ghi)
" alt=""/>'Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ Tây phải xi con tè như người Việt'Bố mẹ chồng tôi sinh được 5 người con, chồng tôi là con cả, tiếp đó là hai chú rồi hai cô sau cùng. Bố mất sớm, nhà lại nghèo nên là con lớn trong gia đình, chồng tôi phải nghỉ học sớm để phụ mẹ kiếm tiền trang trải cuộc sống và lo cho các em. Vậy nên so với cô chú trong nhà chồng tôi là người chịu nhiều vất vả và thiệt thòi nhất.
Tôi cũng xuất thân nghèo khó. Vì cảm mến đức tính hiền lành chịu thương chịu khó của anh mà thành chồng thành vợ. Cuộc sống tuy rất khó khăn nhưng hai vợ chồng luôn bảo ban nhau cố gắng chăm chỉ kiếm tiền để con cái mình được ăn học chu đáo.
Các chú em chồng nhờ được học hành đàng hoàng nên ai cũng có công việc tốt, lại nhờ khôn khéo buôn bán, nhạy bén trong làm ăn nên cuộc sống trở nên khá giả. Hai cô em gái lập gia đình cũng tương đối ổn định. Nhìn đi nhìn lại thì vợ chồng tôi còn vất vả nhất vì là lao động chân tay.
Đã là con cái trong nhà thì cha mẹ nào cũng thương, nhưng thông thường thì mẹ cha hay thương những đứa vất vả thiệt thòi hơn. Thế nhưng nhà chồng tôi thì hoàn toàn ngược lại.
![]() |
Nhà có công to việc lớn gì hay những lúc mẹ ốm đau bệnh tật, các chú có tiền thì góp tiền, chúng tôi không có tiền thì góp công. Tôi biết mình là dâu cả trong nhà, những lúc mẹ chồng ốm đau bệnh tật đều chủ động nghỉ việc để chăm bà, có khi túc trực ở bệnh viện đến hàng tháng trời mà không một lời kêu ca oán thán.
Hai cô dâu thứ thì thi thoảng mới ghé qua, lần nào cũng xách theo quà cáp ngọt ngào phân bua “chúng con nhiều việc quá”. Hai cô con gái cũng chỉ tranh thủ đáo qua mẹ mỗi tối mỗi chiều, bởi họ đều yên tâm có tôi trông nom chăm sóc bà chu đáo. Những người nằm cùng buồng bệnh bảo mẹ tôi rằng tôi con dâu mà chăm bà không khác gì con gái.
Những lúc như vậy bà bảo do tôi công việc không ổn định nên mới có thời gian chăm bà chứ các cô chú kia bận lắm. Rồi bà khoe các chú các cô quan tâm mua cho cái này cái nọ, chi trả các khoản tiền viện phí thuốc thang.
Chẳng bao giờ bà đả động nhắc nhở đến vợ chồng tôi, dù rằng hàng ngày chính tôi là người bón cho bà từng thìa cháo, bóc cho bà từng viên thuốc, và “đổ bô” cho bà.
Thực ra chăm sóc mẹ khi ốm đau là bổn phận của kẻ làm con, tôi chẳng thắc mắc nề hà gì chuyện đó. Nhưng chính thái độ của mẹ chồng cứ luôn coi trọng đứa có tiền hơn khiến nhiều khi tôi thấy rất tủi thân và khó chịu.
Tôi bảo với chồng tôi: “Mẹ anh thật ngược đời. Con cái, đứa có tiền thì thương, đứa nghèo khổ thì thờ ơ hắt hủi. Các chú góp của thì mình góp công chứ có phải mình không quan tâm đến bà đâu”.
Những lúc như vậy chồng tôi thường bảo tôi hay để ý những việc linh tinh. Anh bảo tôi cứ sống cho phải đạo là được, còn mẹ nói gì không nên để ý làm gì cho mệt. Chồng tôi xưa nay vốn vẫn hiền lành như vậy, anh không có thói xét nét người khác. Việc gì làm được anh làm, lo được anh lo chứ ít khi so đo tính toán.
Tết năm nay mẹ chồng tôi lên 70 tuổi. Các chú các cô gọi nhau về họp mặt để làm lễ mừng thọ cho bà. Ai cũng bảo bố không may mất sớm, nay chỉ còn mẹ phải chu đáo để mẹ đỡ tủi thân.
Các chú nói phải làm lễ thật to, mâm cỗ thật nhiều, mời hết anh em họ hàng, bè bạn. Thứ nhất để mẹ nở mày nở mặt với thiên hạ. Thứ hai là cơ hội để thu tiền. Số tiền cỗ sẽ do mấy anh em góp lại bỏ ra, hai chú có điều kiện hơn sẽ bỏ phần nhiều hơn, còn anh chị cả vì khó khăn hơn đóng góp được bao nhiều thì góp.
Số tiền mừng thọ thu về sẽ để cho mẹ coi như có khoản dưỡng già. Nghe các chú nói vậy chồng tôi liền có ý kiến. Ý anh là nên tổ chức mừng thọ cho mẹ nhưng làm nhỏ và đơn giản thôi, chủ yếu là để gia đình sum họp vui vầy, chứ bày biện ra nhiều vừa mệt mỏi, vừa phiền hà.
Thời buổi này người ta cũng không quan trọng chuyện mâm cao cỗ đầy là nở mày nở mặt như xưa nữa. Miễn làm thế nào mọi người cảm thấy vui vẻ ấm cúng là được.
Chính tôi cũng thấy chồng tôi nói rất có lý, các cô các chú cũng chưa thấy ai phản bác lại gì thì mẹ chồng tôi nói: “Thôi thì làm nhỏ làm to gì là tùy các anh chị. Các anh chị lo cho tôi thế nào thì tôi được vậy.
Nhưng cứ bàn cãi mãi chuyện này tôi không thích. Theo ý tôi, thôi đứa nào bỏ ra nhiều tiền thì có quyền quyết định mọi việc, coi như con trưởng. Những người khác cứ thế mà theo, không ý kiến gì nữa”.
Ngay khi lời mẹ chồng tôi vừa dứt tôi thấy bờ vai chồng tôi run lên, như vừa giận dữ vừa bất lực: “Vậy thôi, theo ý mẹ ai có tiền thì làm con trưởng đi, Đừng quan tâm đến ý kiến của thằng vô dụng này nữa”. Nói rồi chồng tôi đứng dậy bỏ về. Tôi thấy mình ở lại cũng thừa nên vội cáo lui theo chồng.
Nói thật, bao nhiêu năm chung sống với nhau chưa bao giờ tôi thấy chồng tôi có thái độ như thế, dù là nhiều khi bị mẹ khiển trách chê bai trước mặt các em khiến tôi nóng mặt.
Anh cũng nói với tôi tại anh ít học nên không được giỏi giang khôn khéo như các em, bản tính người già thì thường chỉ thích khoe khoang con cái, cũng không nên chấp nhặt. Nhưng vì đâu mà chồng tôi phải nghỉ học giữa chừng, vì ai mà anh phải lăn lộn kiếm tiền khi mới mười lăm tuổi?
Các em của anh khôn lớn đủ đầy hơn cũng có phần công sức của người anh cả này. Anh vất vả thiệt thòi hơn, đáng lẽ mẹ anh phải thương anh nhiều hơn chứ sao lại chê bai, khinh miệt?
Chồng tôi nói: “từ nay anh không tham gia chuyện gia đình nữa, mọi người làm gì thì làm anh không quan tâm. Mẹ đã nói vậy coi như không có đứa con này cũng chẳng sao.
Tết nhất này cũng chỉ qua chúc tết mừng tuổi mẹ rồi về”. Anh còn cấm tiệt tôi tuyệt đối không qua lại chuẩn bị chăm lo cái gì hết. Tôi rất hiểu nội tâm chồng tôi, cũng rất thương anh. Có lẽ lần này mẹ chồng tôi đã chạm đúng nỗi tự ti vì sự nghèo khó và lòng tự ái của anh.
Nhưng làm như thế có khác gì bỏ cha bỏ mẹ không? Rồi người dưới nhìn lên, người trên nhìn xuống, còn các con tôi nữa, chúng chưa đủ lớn để hiểu chuyện, rồi chúng sẽ nghĩ gì khi thấy bố mẹ đối xử với bà nội như thế?
(Theo Dân trí)
" alt=""/>Tâm sự: Mẹ chồng tuyên bố, đứa nào có tiền thì làm con trưởngĐây là thông tin do UBND thành phố chia sẻ tại buổi họp báo thông tin chi tiết về trình lễ hội Hoa Phượng Đỏ - Hải Phòng 2017.
Theo đó, điểm nhấn chính của sự kiện sẽ là đêm hội “Hải Phòng vươn ra biển lớn” diễn ra vào ngày 13/5/2017, đúng ngày giải phóng TP Hải Phòng. Đêm hội hứa hẹn là sự kiện sôi động với lễ khai mạc Lễ hội Hoa Phượng đỏ - Hải Phòng 2017, diễu hành Carnival và biểu diễn nghệ thuật của các đoàn nghệ thuật, các nghệ sĩ, diễn viên của cả nước và thành phố. Chương trình dự kiến được phát sóng trực tiếp trên kênh VTV1 của Đài Truyền hình Việt Nam và các Đài Phát thanh - Truyền hình thành phố, tỉnh lân cận tiếp sóng.
Dự kiến đêm hội sẽ có sự tham gia của khoảng 3000 khách mời đến từ trung ương, các tỉnh, thành phố bạn, cùng các đối tác nước ngoài có mối quan hệ hợp tác, kết nghĩa với TP Hải Phòng.
![]() |
Ông Lê Khắc Nam, Phó Chủ tịch UBND TP Hải Phòng kiêm Phó Trưởng ban thường trực Lễ hội khẳng định lễ hội sẽ được tổ chức tiết kiệm. Toàn bộ kinh phí của lễ hội đều được xã hội hóa.
Ngoài ra, trong khuôn khổ lễ hội còn khoảng 60 sự kiện khác như: Lễ dâng hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ nhân kỷ niệm 62 năm Ngày giải phóng Hải phòng dự kiến diễn ra vào sáng ngày 12/5 tại Đài Liệt sĩ thành phố và Tượng đài đồng chí Nguyễn Đức Cảnh - Cung Văn hóa Lao động hữu nghị Việt - Tiệp; chương trình Ngày hội du lịch Hải Phòng; triển lãm “Ảnh nghệ thuật Việt Nam 2017”; khánh thành Dự án cầu Tân Vũ - Lạch Huyện...
Năm nay là năm thứ 6 Hải Phòng tổ chức Lễ hội Hoa Phượng Đỏ. Sự kiện được tổ chức thường niên, đang từng bước trở thành lễ hội truyền thống đặc trưng của Hải Phòng. Chương trình cũng là cơ hội để Hải Phòng giới thiệu đến du khách trong nước và quốc tế nét đẹp con người, mảnh đất, ẩm thực Đất Cảng, qua đó đẩy mạnh thu hút đầu tư, xây dựng thương hiệu và phát triển du lịch…
D. An(tổng hợp)
" alt=""/>Lễ hội Hoa Phượng Đỏ 2017: Hải Phòng vươn ra biển lớn