![]() |
Lemon Trio 320 – điện thoại 3 sim ra mắt |
![]() |
Lemon Trio 320 – điện thoại 3 sim ra mắt |
Thực tế, Quỷ đỏ đang trải qua chuỗi 4 trận liền không thắng trong khoảng thời gian chính thức, xếp thứ 7 tại Ngoại hạng Anh với khả năng lấy vé dự Champions League rất thấp.
Giới truyền thông xứ sương mù cho hay, nhiều cầu thủ thi đấu hời hợt thời gian gần đây là bởi họ nghĩ rằng Erik ten Hag sẽ bị sa thải vào cuối mùa.
Hai ứng viên tiềm năng đang được nhắc đến nhiều sẽ lên thay chiến lược gia Hà Lan là Graham Potter và Gareth Southgate.
Nhưng giờ, một cựu HLV Chelsea khác cũng tham gia vào cuộc đua ghế nóng ở Old Trafford - Thomas Tuchel.
Nhà cầm quân người Đức sẽ rời Bayern Munich cuối mùa này. Dù để tuột chức vô địch Bundesliga nhưng Hùm xám dưới trướng Tuchel hiện góp mặt ở bán kết Champions League.
Nguồn tin độc quyền từ Kicker cho hay, đồng chủ sở hữu MU - Sir Jim Ratcliffe đã liên lạc với Tuchel để bàn về khả năng ông trở thành thuyền trưởng Quỷ đỏ, nếu Ten Hag bị sa thải.
Ngài Ratcliffe đánh giá cao năng lực của Tuchel, người từng đưa Chelsea lên đỉnh vinh quang Champions League.
Bản thân vị HLV 50 tuổi cũng hào hứng trước lời mời của MU và xem đây là "công việc mơ ước" đối với ông.
Gia đình Mary và Albert Arcuri cùng hai đứa con rất dễ thương vào thời điểm giữa những năm 1960 từng sống tại con phố Black Street, khu Garfield, thành phố Pittsburgh của bang Pennsylvania, Mỹ. Những người quen vẫn thường nói về họ như kiểu mẫu của một gia đình hạnh phúc và bình yên.
Không ai có thể nhận thấy một dấu hiệu cảnh báo bất thường nào cho đến một ngày mùa thu năm 1964, khi Albert với vẻ mặt đau khổ đã gọi tất cả những người họ hàng gần đó đến và nói rằng, Mary đã thu dọn đồ đạc cá nhân, nói lời tạm biệt với anh ta để ra đi với một người đàn ông khác. Từ đó trở đi, không ai trong số họ hàng cũng như người thân có thể gặp lại Mary.
Phải đến 54 năm sau, thi thể Mary Arcuri được phát hiện bị chôn ngay dưới sân ngôi nhà của mình tại Black Street.
Những bi kịch chưa thể làm rõ
Ngày 28/2/2018, người dân đã phát hiện một bộ xương phụ nữ trong quá trình sửa chữa căn nhà tại phố Black Street. Chủ nhân của ngôi nhà mới mua lại nó được chừng hai tháng trước phát hiện đáng sợ trên. Ông ta lên kế hoạch sửa sang lại ngôi nhà trước khi đem cho thuê, trong đó có cả việc tháo dỡ hết phần sàn gỗ ở sân sau. Những người thợ đã hết sức bàng hoàng khi phát hiện phía dưới lớp gỗ vừa dỡ ra là một bộ hài cốt.
![]() |
Hai vợ chồng Mary và Albert Arcuri. |
Sự kiện đáng sợ trên đã khiến cả khu Garfield phải hoang mang, khi cư dân tại đây bắt đầu hồi tưởng lại những vụ việc kinh hoàng từng xảy ra ngay tại khu vực này. Mới chỉ hai năm trước phát hiện trên, tại một ngôi nhà cũng nằm ngay khu phố này đã phát hiện xác của hai phụ nữ bị sát hại – hai chị em nhà Sara và Susan Wolf. Sara khi đó là một giáo viên trợ giảng còn Susan là một bác sĩ tâm thần.
Cả hai chị em đều bị bắn vào đầu và thi thể của họ được cảnh sát phát hiện ngay trong hầm ngầm ngôi nhà của họ. Kẻ bị tình nghi ban đầu là tay hàng xóm của hai chị em. Khi nỗi kinh hoàng từ vụ án mạng trên còn chưa nguôi ngoai được bao lâu, thì cảm giác sợ hãi lại bao trùm lên cư dân Garfield từ việc phát hiện ra bộ xương người.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Trước vụ án mạng của chị em nhà Wolf, tại thành phố Pittsburgh còn diễn ra nhiều vụ mất tích bí ẩn khác của các cô gái trẻ. Việc tìm thấy bộ xương mới lần này giúp cho cảnh sát hy vọng có thể khám phá ra một trong những vụ án mất tích từ lâu chưa có lời giải tại đây.
Các điều tra viên ban đầu cho rằng, bộ xương được tìm thấy rất có thể là của một người phụ nữ 30 tuổi có tên MarcellaKrulce, người đã mất tích tại khu Bloomfield vào ngày 19/11/1959. Lần cuối cùng các nhân chứng bắt gặp cô đang ngồi sau bàn ăn trưa tại nhà hàng ngay trong khu vực cô đang sinh sống – khu căn hộ Martinique. Cô gái đã mất tích một cách đầy bất ngờ, không để lại bất cứ dấu vết hay bằng chứng nào để có thể giúp điều tra.
![]() |
Bản tin trên báo về vụ tai nạn xe hơi của Albert Arcuri. |
Cảnh sát đưa ra giả thuyết, theo đó Marcella đã quyết định phải thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình và lặng lẽ rời bỏ nơi cư trú. Có điều người phụ nữ này mắc bệnh tiểu đường tương đối nặng, hàng ngày đều phải tiêm thuốc vài lần.
Trong khi lục soát căn hộ của cô, nhà chức trách vẫn phát hiện cả một lượng lớn thuốc tiểu đường cùng dụng cụ tiêm vẫn còn nguyên. Rất khó có khả năng Marcella rời bỏ quê hương mà không đem theo những đồ được coi là vật bất ly thân trên. Tuy nhiên do việc điều tra không đạt được bất cứ kết quả gì trong một thời gian dài, hồ sơ vụ án đã được xếp vào kho lưu trữ.
Ba năm sau, tiếp tục có một cô gái khác là Mary Ann cũng mất tích ngay tại khu phố của Marcella. Vụ án này cũng không thể được tìm ra cho tới hiện nay. Việc điều tra nói chung không thể tìm ra bất cứ bằng chứng nào có thể liên quan đến vụ mất tích của hai cô gái.
Người bạn cũ
Trợ lý của cảnh sát trưởng tại Pittsburgh đã về hưu là Therese Rocco, trước đây từng phụ trách ban tìm kiếm những người mất tích, vẫn lưu giữ hồ sơ các vụ án chưa được khám phá tại tầng hầm. May mắn trong số này vẫn còn dữ liệu về vụ mất tích của Marcella Krulce.
Bà Rocco đã chuyển cho cảnh sát sơ đồ răng miệng của Marcella, giúp cho các chuyên gia giám định khẳng định được, phần hài cốt tìm thấy tại Black Street là của một phụ nữ khác.
![]() |
Mary Arcuri và con gái. |
Liên quan đến vụ của Marcella, Rocco chợt nhớ ra chính căn nhà tìm thấy bộ xương trong quá khứ từng thuộc về một gia đình là bạn của mình - Mary và Albert Arcuri. Rocco và Mary hồi còn trẻ rất thân với nhau, còn là hàng xóm của nhau trước khi nhà Arcuri chuyển tới khu Garfield.
Bà thậm chí còn là mẹ đỡ đầu của cô con gái nhà Mary, cho tới giờ vẫn thường xuyên liên hệ với đứa con đỡ đầu này. Rocco thừa nhận rằng, bà đã nảy sinh ra ý nghĩ: “Lạy chúa! Đó phải chăng là Mary của tôi”. Dù sao, bà vẫn cố xua đi dự đoán của mình với hy vọng, linh cảm đó là không đúng.
Người cháu họ Charles Sberna của Mary cũng từng sinh ra và lớn lên tại Black Street, ngay sát bên cạnh ngôi nhà của gia đình Arcuri.
Theo quan hệ trong gia đình, bà của ông là chị của Mary. Khi Sberna biết được chuyện phát hiện bộ xương tại sân ngôi nhà trên, ông ta ngay lập tức nhớ lại sự kiện 54 năm về trước, khi Albert thông báo với họ hàng về việc Mary quyết định rời bỏ gia đình.
Sberna hết sức ngờ vực về chuyện người bà trẻ của mình đã tự nguyện ra đi: “Bà của tôi rất yêu những đứa con của mình nên không thể ra đi một cách đơn giản như vậy… Dù thế nào, bà ấy cũng phải liên lạc với gia đình. Bà ấy chẳng có nguyên nhân gì để biến mất tăm như vậy”.
Sberna gần như tin chắc rằng, phần hài cốt được tìm thấy là của người bà con mình. Ông mới được 5 tuổi khi biết được thông tin người bà trẻ đã rời bỏ gia đình. Sberna còn nhớ cũng vào thời điểm đó, ông Albert đã xây một bậc thềm ở sân sau.
Ông cũng từng nghe những lời xì xào về việc, Albert có dính líu tới sự biến mất bí ẩn của vợ mình. Bản thân Sberna cũng có những đánh giá không hay về người ông trẻ này: “Ông ấy hoàn toàn không yêu trẻ con… Ông ấy là một kẻ đểu giả!”.
Còn bà Therese Rocco vẫn nhớ rõ cái ngày Albert tuyên bố về việc ra đi của vợ mình. Trước sự ngạc nhiên và bất ngờ của mọi người, Albert quả quyết đã biết về sự phản bội của vợ mình từ lâu trước khi chia tay.
Như bà Rocco trái ngược với Sberna lại gọi Albert là một người đàn ông tốt bụng, yêu vợ: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng Marry có thể lẳng lặng ra đi như thế… Nhưng cũng không bao giờ nghĩ rằng, Albert lại có dính líu tới vụ mất tích của bà”.
Chưa có lời giải
Lần trở lại với quá khứ, vụ Mary Arcuri bỏ nhà ra đi không được các cơ quan hành pháp tại địa phương chú ý – không ai khi đó nghĩ tới việc trình báo cảnh sát để tìm kiếm người mất tích.
Họ hàng và người thân chỉ ngạc nhiên trước việc bà Mary bỏ lại hai đứa con của mình, không hề chia tay và về sau cũng không bắt liên lạc gì với họ. Albert khi được bạn bè của Mary gặng hỏi đều khăng khăng không biết chút thông tin gì, kể cả số điện thoại liên lạc cũng như địa điểm dự kiến bà sẽ tới.
![]() |
Căn nhà trên phố Black Street, nơi tìm ra hài cốt của Mary. |
Chỉ 8 tháng sau, người thân của gia đình Arcuri lại nhận được một thông tin bất ngờ nữa, khi Albert thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi. Chiếc xe ôtô của ông ta không biết vì sao đã lao thẳng với tốc độ cao vào bức tường của một salon xe hơi tại đại lộ Baum (Pittsburgh). Điều tra của cảnh sát cho thấy, vụ tai nạn không phải là chuyện tình cờ - chiếc xe không có trục trặc gì, còn Albert cũng không say rượu. Tất cả những gì đã diễn ra nhiều khả năng là một vụ tự sát.
Bi kịch của gia đình Arcuri có lẽ sẽ rơi vào quên lãng, nếu không có vụ phát hiện ra bộ xương người tại ngôi nhà của họ. Ngay cả trước khi có kết quả xét nghiệm ADN và thông tin chính thức từ cảnh sát, họ hàng của Mary đều tin rằng, bộ xương trên chính là của bà. Chính Rocco đã giúp các thám tử liên hệ với cô con gái đỡ đầu Donna, là con của Mary và Albert.
Những phần xương và mẫu ADN của Donna nhanh chóng được gửi tới Trường Đại học Bắc Texas để phân tích. Ngày 21/2/2019, tức là một năm sau phát hiện đáng sợ trên, các kết quả phân tích đã khẳng định giả thuyết trên – hài cốt tìm thấy được là của Mary Arcuri.
“Tôi nghĩ rằng, Mary có thể đã nói với chồng về việc đang chuẩn bị rời bỏ ông ta – Bà Rocco phỏng đoán – Có thể đã xảy ra cãi vã và xung đột. Trong khi Mary là một phụ nữ gầy yếu và bé nhỏ. Nhưng có lẽ cần kết thúc mọi chuyện tại đây. Đơn giản là không ai còn sống cả”.
Còn người cháu Charles Sberna lại rất muốn biết rõ về nguyên nhân dẫn tới thảm kịch trên. “Điều gì trên thực tế đã xảy ra – Sberna phỏng đoán – Vì sao bà ấy được chôn ngay tại đây… có thể là một trường hợp không may, cũng có thể họ đã xung đột với nhau. Tôi không thể biết được cho tới khi nắm rõ được các chi tiết từ phía điều tra viên”.
Quả thật cho tới giờ, cảnh sát vẫn chưa thể làm rõ nguyên nhân cái chết của Mary Arcuri. Do hài cốt của bà đã bị chôn ở sân sau suốt 54 năm, nên rất khó có thể xác định đây là một vụ sát nhân hay tai nạn. Câu trả lời rõ ràng vẫn đang là một bài toán khó đối với cơ quan điều tra.
Theo Công an Nhân dân
" alt=""/>Vụ án bộ xương tại Black Street![]() |
Điện Kremlin khi được ngụy trang. Ảnh chụp từ cầu Borovitsky. Nguồn: rbth |
Trang Russia Beyond (Nga) cho biết trong Thế chiến 2, Điện Kremlin đã vượt qua 8 lần bị oanh tạc, hứng chịu 15 quả bom và 150 bom gây cháy nhưng không chịu tổn thất đáng kể nào. Sĩ quan chỉ huy Moscow Kremlin trong thời kỳ 1938-1953, ông Nikolay Spiridonov đã lo ngại về an ninh của Điện Kremlin từ những ngày đầu nổ ra cuộc chiến. Điện Kremlin không chỉ là thành trì của chính quyền Liên Xô mà còn là biểu tượng tinh thần của quốc gia.
Vì vậy, ông Spridonov đã gửi tin nhắn bí mật tới Bộ trưởng Nội vụ Liên Xô Lavrentiy Beria. Không lâu sau đó, ông Beria ra lệnh khởi động chiến dịch che giấu Điện Kremlin ngay lập tức. Nhiệm vụ không hề dễ dàng khi cần ngụy trang cho công trình gồm nhiều tòa tháp cao.
![]() |
Lăng Lenin được ngụy trang thành một ngôi nhà gỗ. Ảnh: rbth |
Đến ngày 22/7/1941, một quả bom 250kg của phát xít Đức đã nhắm đến Điện Kremlin nhưng không phát nổ. Sau đó tất cả tháp của Điện Kremlin được sơn lại màu khác và được che bằng lều gỗ. Tất cả các mái nhà tại Điện Kremlin đều được sơn màu nâu cũ kỹ khiến không thể phân biệt nổi với mái nhiều ngôi nhà điển hình khác tại Moscow. Phần sân trải sỏi tại Điện Kremlin được đổ cát lên trên.
Lều gỗ được sơn màu như mái nhà được dựng lên cả trong các khu vườn tại Điện Kremlin. Trong khi đó, mặt tiền các tòa nhà Điện Kremlin cũng được sơn màu khác để qua mặt phi công Đức quốc xã. Toàn bộ kế hoạch này do kiến trúc sư tài năng của Liên Xô là Boris Iofan vạch ra.
Ngoài ra, một trong những mục tiêu hàng đầu của phát xít Đức là Lăng Lenin. Công trình này được giấu kín dưới một lều gỗ khổng lồ hình vuông để ngụy trang như một tòa nhà. Thi hài của Lenin được chuyển ra khỏi Moscow và được đưa trở về lăng vào năm 1945 khi Thế chiến 2 kết thúc.
![]() |
Nhà hát Bolshoi cũng được ngụy trang. Ảnh: rbth |
An toàn của Điện Kremlin không phải mối lo ngại duy nhất mà là an toàn cho toàn bộ thủ đô. Do vậy, hàng loạt biện pháp an ninh nghiêm ngặt được áp dụng trong khi hàng trăm, hàng nghìn người dân Moscow đều góp sức trong việc đảm bảo an ninh cho thủ đô.
Dân số của Moscow ở thời điểm đó vào khoảng 4,6 triệu người. Nhiều người được đào tạo dân phòng từ nhiều năm trước khi Thế chiến 2 nổ ra. Trên 200.000 người tình nguyện đăng ký gia nhập các đội bắn. Hàng trăm nghìn người khác chung tay dựng rào chắn bên trong thủ đô. Ngoài ra, người dân Moscow còn xây dựng hai phòng tuyến lớn ở ngoại ô thành phố. Ngày nay dấu tích của công trình này vẫn còn hiện diện ở khu vực rừng.
Các tòa nhà giả mọc lên khắp thành phố, trong khi những ngôi nhà thật được ngụy trang không thể nhận ra. Đường phố phủ màu trông giống như đất. Ngoài ra, nhiều đường phố giả được hình thành tại các khu vực không người ở.
Phát xít Đức đã oanh tạc Moscow 95 lần trong đêm và 30 lần vào ban ngày. Đến tháng 4/1942, phát xít Đức phá hủy 19 nhà máy, 69 tòa nhà, 226 ngôi nhà và khiến 2.000 người Moscow thiệt mạng. Trong khi đó, phát xít Đức cũng mất 1.400 máy bay ném bom.
Trước sự tấn công dồn dập, người dân Moscow vẫn kiên cường bảo vệ thành phố và tiếp tục cuộc sống thường ngày. Các nhà trẻ, thư viện, trường đại học, nhà hát… vẫn hoạt động không ngừng nghỉ.
Theo Báo Tin tức
" alt=""/>Điện Kremlin 'biến mất' trong Thế chiến 2 thế nào?