Sáng nay trước lúc đi làm, vợ chồng em lại to tiếng với nhau. Trong cơn bức xúc, chồng em hét lên: ‘Không ở được thì giải tán’.Không ai muốn gia đình phải tan đàn xẻ nghé nhưng thật sự em đã quá chán nản với người chồng vô tâm này.
Mâu thuẫn giữa chúng em không phải ngày một, ngày hai mà nó bất đầu từ nhiều năm nay. Hai vợ chồng em sống không hòa hợp, thường xuyên xung đột nhưng vì con cái nên em đành nín nhịn cho nhà cửa êm ấm.
Chồng em là người đứng đắn, không rượu chè, cờ bạc và làm ra tiền nhưng anh có điểm xấu là quá tính toán với người thân.
Tiền chồng em làm ra bao nhiêu em không được sờ đến. Anh nói, anh giữ để lo các việc lớn trong gia đình như mua nhà, mua xe... Đến khi mua nhà xong, anh vẫn tiếp tục giữ thói quen giữ tiền riêng với lý do ‘đàn bà hay vung tay quá trán, để em cầm có ngày nhà mình ra đường ở’.
Trong khi đó, anh không chi ra đồng nào để lo tiền ăn uống, học phí cho con… Số tiền lương 10 triệu của em đành phải chi ra để lo toan mọi thứ. Nhiều lần em nói quá gay gắt, anh mới đưa cho em vài triệu để chi tiêu cho gia đình. Nhưng tiêu khoản nào, mua gì trong số tiền anh đưa, em đều phải trình bày rõ ràng với anh.
Bù lại, nhờ anh làm ăn được nên chúng em cũng mua được căn nhà riêng khá khang trang để ở. Từ lâu nay biết tính chồng chặt chẽ, em cũng không dám chi tiêu gì cho bản thân. Ngoài thu nhập khi đi làm ở công ty, em thỉnh thoảng có thêm một số khoản riêng nhờ cộng tác cho vài nơi khác nên cũng không quá khó khăn.
Đợt vừa rồi, em nhận được tiền hoa hồng là 50 triệu đồng. Số tiền này, em không nói với chồng bởi nếu biết em có tiền, anh sẽ không đưa thêm đồng nào để chi tiêu cho gia đình. Vì vậy em giữ khoản đó lại, phòng khi con cái đau ốm hay bản thân có việc để không cần phải ngửa tay xin chồng.
Tuần trước, bố em gọi điện báo tin mẹ em bị ung thư. Em nghe như chết lặng. Từ hôm đó, em không hôm nào được ngủ yên vì thương mẹ thương bố. Mình là con gái, đi lấy chồng chưa giúp được gì ông bà nay bà lại mắc bệnh chẳng biết sống được bao lâu. Chỉ nghĩ đến đó, nước mắt em đã giàn giụa ra.
Gia đình bên ngoại của em họp, tìm cách chữa bệnh cho bà. Mọi người cũng huy động tiền để ông bà yên tâm chữa bệnh vì bố mẹ em lâu nay sống bằng đồng lương hưu ít ỏi của ông, chẳng có bất cứ khoản tiết kiệm nào.
Sau khi vay mượn nhiều nơi, anh trai cả em có hỏi đến các rể. Các anh, em rể trong nhà dù ít dù nhiều đều cho vay, thậm chí còn biếu luôn để bà chữa bệnh. Nhưng chồng em thì không, anh lấy cớ vừa mua nhà nên không còn tiền.
Mặc dù em biết, chồng em còn một khoản lớn trong ngân hàng - anh dự định mua xe ô tô.
Chuyện đó khiến em rất buồn. Chồng không mặn mà việc giúp bố mẹ nên sau cuộc họp gia đình, em đưa cho bố khoản tiền riêng 50 triệu đồng để ông lo cho bà, chỉ mong bà tai qua nạn khỏi.
Vậy mà qua họ hàng bên ngoại, chồng em biết em đã chuyển cho bố 50 triệu thì làm um lên. Anh truy hỏi em lấy khoản tiền đó ở đâu ra. Khi biết nguồn gốc, anh lại đay nghiến em tội giấu giếm chồng.
Anh nói, lâu nay em giả nghèo giả khổ, suốt ngày kêu ca để lấy tiền chồng. Lúc mua nhà, em cũng chẳng đóng góp được đồng nào, nay còn giấu anh cho tiền bên ngoại. Trong khi chồng thì bạc mặt kiếm tiền lo cho gia đình còn em lén lút gom tiền về nhà mẹ đẻ.
Anh còn nhấn mạnh, việc chữa bệnh cho ông bà là do các bác trai trong nhà. 'Con trai phải có trách nhiệm với bố mẹ, không đến lượt phụ nữ như cô', anh nói.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, anh chì chiết em. Đến lúc em không chịu đựng được nên đã nói lại thì anh càng bức xúc, đòi ly hôn với người vợ mà theo anh là ‘chỉ gom góp đồ cho nhà ngoại’.
Sáng nay, trước khi đi làm, anh lại tìm chuyện để gây lộn với em. Mẹ đang đau ốm lại thêm chồng như vậy, em thực sự rất chán nản. Em chỉ muốn đi khỏi nhà nhưng lại sợ để bố mẹ nhìn cảnh đó sẽ đau lòng. Mong độc giả cho em lời khuyên.

Chồng ngỡ ngàng với quá khứ của người vợ ngoan hiền
Trong mắt chồng, em là người phụ nữ nghiêm túc, đứng đắn, cho đến ngày anh phát hiện ra bí mật trong quá khứ của vợ…
" alt=""/>Đòi ly hôn vì vợ giấu giếm gửi tiền cho mẹ đẻ chữa bệnh ung thư

- Ai cũng mong một đời sống học đường thuần khiết, ở nơi đó trẻ sẽ nhận được đầy đủ yêu thương, được sống một đời sống chan hòa, trẻ biết khiêm cung và nhân ái. Nhưng ngoài những vấn đề tác động từ nhiều phía, phụ huynh cũng chính là một trong những yếu tố làm nên những áp lực cho con trẻ. 1. Áp lực về thành tích và điểm số
Phụ huynh luôn mong muốn con mình phải đạt điểm cao, phải có thành tích trong các cuộc thi nhưng lại chỉ nghĩ: Mình chỉ cần bỏ tiền để cho con tham gia các lớp học thêm là đủ.
Trong khi đó, con trẻ cần sự quan tâm, cần thời gian mà bố mẹ dành cho mình.
Chính vì chạy theo điểm số nên trong con mắt của phụ huynh, đời sống học đường chỉ bao gồm việc học, học và học.
Tách trẻ khỏi các mối quan hệ thầy cô và bạn bè, phụ huynh khiến trẻ ít chia sẻ những mối quan tâm của tuổi mới lớn và thường không biết cách giải quyết những xung đột của nội tại và các mối quan hệ xung quanh.
 |
Chị Phan Thị Hồ Điệp, tác giả bài viết, tại Toạ đàm Áp lực của giáo viên - Nguyên nhân và giải pháp (Ảnh: Thanh Hùng) |
2. Phụ huynh coi con là phương tiện để đạt được những kì vọng của mình
Nhiều trường hợp kỳ vọng quá cao so với sức lực và khả năng của con: Rất nhiều trẻ bị biến thành “vật thí nghiệm” và lối giải tỏa cho tham vọng, sợ hãi và mặc cảm của phụ huynh.
Với sự bào chữa là mong con không khổ như đời của cha mẹ, giúp cha mẹ làm những điều mà họ chưa thực hiện được, rất nhiều phụ huynh luôn nói với con: Đời bố mong ước làm bác sỹ nhưng chưa có điều kiện thực hiện, giờ con phải đi học bác sỹ. Hoặc đời mẹ đã khổ vì làm giáo viên, con đừng có thi vào ngành đó...
Quả là nỗi khổ cho những đứa trẻ bị kéo căng hay gọt cụt trên chiếc giường của Procustes - trò chơi của tên bạo chúa trong thần thoại Hy Lạp, để thực hiện những ước mộng không thành của cha mẹ.
Con cái không phải là căn nhà bên hồ hay chiếc du thuyền để chúng ta khoe khoang trong các buổi gặp mặt bạn bè.
3. Phụ huynh quên mất điều này
Đó là trên tất cả những quyền lực, bằng cấp, địa vị hay tài sản, con cái của chúng ta cần sự bình an trong tâm hồn, một tinh thần sáng suốt, trầm tĩnh và trong lành.
Khi nào thực hiện được điều đó, các em cũng sẽ đến trường với một tâm trạng vui vẻ và cũng có nghĩa là cha mẹ đã hỗ trợ giáo viên rất nhiều trong quá trình giáo dục tại nhà trường.
4. Phụ huynh đang giáo dục con bằng nỗi sợ
Những nỗi sợ mà cha mẹ đem đến cho con thường là:
Dùng các hành vi xâm phạm đến thể chất và tinh thần khiến con sợ hãi: Cha mẹ áp dụng lối giáo dục độc đoán, không cho phép con được nói, sẵn sàng đánh mắng khi con không vâng lời. Thay vì yêu mà học, vui mà học, thích mà học, trẻ chuyển sang sợ mà học. Nhà trường khi đó đối với trẻ chứa đầy những “hiểm nguy”. Vì hễ bị điểm kém, trẻ có thể bị đánh, bị lăng nhục.
Dọa dẫm con về những điều tiêu cực trong trường học: Cha mẹ nói với con về những vấn nạn trong học đường như một bóng ma u ám. Cha mẹ tin rằng bằng cách đó sẽ khiến con tránh xa được những vấn nạn mà không dạy con cách đối mặt và cách nói lời từ chối với những đề nghị không được phép. Cha mẹ nói về thầy cô với một thái độ không thiện chí, gọi thầy cô bằng những từ không đẹp, cha mẹ than phiền về cách ứng xử của thầy cô. Những điều đó khiến con thấy sợ.
Cha mẹ không cho phép con được làm sai, được gặp thất bại: Cha mẹ coi thất bại, lỗi lầm là kẻ thù của con và con không được phép mắc phải.
Nỗi sợ càng cao, chiếc lồng tâm thức càng cứng và càng hẹp. Trẻ bị bủa vây bằng nỗi sợ sẽ nhìn đời sống học đường một cách méo mó hoặc trẻ sẽ không dám nói ra ý kiến của mình. Nếu truyền thông rồi cha mẹ chỉ tập trung nói về những vấn nạn trong học đường cũng chính là làm cho tâm thức của đứa trẻ trở nên tê liệt. Trong một số nghiên cứu khoa học, người ta còn nhận thấy, những đứa trẻ bị đe dọa đến sợ hãi không chỉ thay đổi các vùng mạng của thần kinh mà còn thu nhỏ lại về kích thước. “Càng bị đe dọa, hành vi và thế giới quan của con người càng trở nên sơ khai”.
Nhiều trẻ bất lực, sợ hãi, trầm buồn vì lo lắng cha mẹ buồn bã, mệt mỏi, bệnh tật, cáu giận; sợ rằng mình là nguyên nhân gây bất hoà giữa cha mẹ, trong gia đình, vì mình cố lắm rồi những không học được như mong muốn của bố mẹ, gia đình.
Phụ huynh ít có thời gian dành cho con, ít trò chuyện với con vì không biết cách hoặc cho rằng: đầy đủ thế, sướng thế rồi còn cần gì nữa.
5. Phụ huynh không coi nhà trường là đồng minh trong giáo dục con
Phụ huynh ít cập nhật kiến thức và kinh nghiệm dạy con, phụ huynh nhìn vào đời sống học đường với một lát cắt hẹp, coi nhà trường cũng giống như một cơ sở dịch vụ độc lập phải lo trọn gói cho con mình.
Phụ huynh không chọn cách cư xử cho lịch thiệp, sẵn sàng đi dép lê, mặc quần áo ngủ vào trường, sẵn sàng xưng hô không đẹp với thầy cô.
Những tác động đó không có lợi trong sự phát triển các mối quan hệ thầy cô với học trò và giữa học trò với nhà trường.
NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TA CẦN LÀM... |
1. Phụ huynh cần có cơ hội hiểu chính mình, sự phù hợp, mong muốn hay áp lực của mình và gia đình đối với bản thân và con - phù hợp thì thúc đẩy, chưa phù hợp thì cùng điều chỉnh. 2. Phụ huynh cần hiểu hơn về đặc trưng tâm sinh lý lứa tuổi và đời sống của con, dành thời gian để trò chuyện, để lắng nghe. Dừng những so sánh con mình với “con nhà người ta”. Thay vì giáo dục theo lối độc đoán, áp đặt, quá tự do/ thiếu trách nhiệm hoặc nuông chiều/ không giới hạn và thiếu hướng dẫn, phụ huynh hãy tự học hỏi, cập nhật kiến thức, kỹ năng để giáo dục theo cách phù hợp với đặc điểm tâm sinh lý của từng cá nhân con học sinh. Việc này đòi hỏi phụ huynh dành thời gian bởi đây là điều không tự nhiên có được (khó thì có chuyên gia tâm lý - giáo dục, có giáo viên… cùng trợ giúp, cùng chia sẻ, trao đổi…). 3. Hãy nhìn về đời sống học đường của con trong cái nhìn toàn vẹn. Nơi đó có các mối quan hệ giữa con với bạn bè, với thầy cô. Mọi sự can thiệp quá đà đều phản tác dụng. Phụ huynh cần bình tĩnh để nhìn sự việc trong cái nhìn đa chiều. Hãy coi nhà trường là một xã hội thu nhỏ, với nhiều thành viên và hoạt động đa dạng. Ở đó, chính học sinh và mọi thành viên cần được hiểu, được tôn trọng, được an toàn và được có giá trị… chứ không chỉ riêng học sinh cần như vậy… Và chính sự tôn trọng đó sẽ khiến thầy cô hiểu thêm về trọng trách của mình. 4. Hãy luôn nhớ đến “Nuôi dạy một đứa trẻ là nhiệm vụ của một ngôi làng”. Một cộng đồng tốt, một môi trường gia đình lành lẽ chính là những điều kiện tốt để con có thể phát triển. Đừng chỉ “trăm sự nhờ thầy”, hãy lặng lẽ quan sát và chia sẻ cùng với con, vì trẻ con có những nỗi khổ riêng của chúng, và chúng cần sự hiểu biết, chia sẻ, cần sự nối kết trong tình thương yêu của thầy cô, bạn bè và cha mẹ. |
Phan Thị Hồ Điệp (Trích bài phát biểu Áp lực từ gia đình và truyền thông - thực trạng và giải pháp tại Toạ đàm "Áp lực của giáo viên - Nguyên nhân và giải pháp". Tên bài viết do VietNamNet đặt lại)

Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ: Kỳ vọng nghề cao quý tạo áp lực cho giáo viên
Bộ trưởng Phùng Xuân Nhạ nói giáo viên phải kiên nhẫn, yêu nghề, mến trẻ; không thể đổ lỗi cho áp lực nghề nghiệp tạo ra các hành vi lệch chuẩn.
" alt=""/>5 điều phụ huynh phải tự soi lại mình