Đêm nhạc để “gặp lại nhau, yêu thương nhau”
Là ca sĩ nữ duy nhất trong đêm nhạc, tiếng hát Ngọc Anh khi da diết, khi khắc khoải, lúc nức nở khôn nguôi. Phần trình diễn nhận được những tràng pháo tay không dứt của khán giả khiến nữ ca sĩ không cầm được nước mắt. Ngọc Anh ước gì mọi người đều hiểu được cảm xúc của mình cũng như các nghệ sĩ.
“Tôi hát cho chính mình, nhưng cũng là hát cho nhiều người phụ nữ khác có cùng tâm trạng. Nhận được sự yêu thương của khán giả như vậy, thật sự, tôi muốn cảm giác ấy kéo dài mãi không muốn dừng…”, Ngọc Anh chia sẻ. Về ca khúc “Giết người trong mộng”, nữ ca sĩ chia sẻ, đó là bài hát mà ai cũng cảm giác số phận của mình ít nhiều trong đấy.
“Tôi tin rằng ai cũng điều gì đó trong mộng mà chúng ta cần giải thoát cho tâm hồn. Ca khúc này rất lạ, mỗi lần hát lại cho tôi một cảm xúc khác nhau. Tần số rung động cũng phụ thuộc vào cảm xúc mình ngày hôm đó… Lần đầu hát “Giết người trong mộng” tại Nhà hát Lớn, tôi rất xúc động khi mọi người đã cảm nhận trọng vẹn những xúc cảm mà bài hát đem lại”, ca sĩ Ngọc Anh tâm sự.
Ngọc Anh cũng nói thêm để nhận được sự yêu thương này, không thể không cám ơn nhà tổ chức. “Tôi rất cảm ơn Thăng Long Show, bởi các bạn ấy nói cái tên chương trình chính là sự chào đón Ngọc Anh trở về. Nó là cái tên rất ý nghĩa. Trong bốn anh chị em nghệ sĩ, chỉ có mình Ngọc Anh là ở xa. Nhưng tôi nghĩ, ai cũng được đón chào khi trở về với yêu thương. Bởi sau tất cả khó khăn, bệnh dịch, mà có khi mình tưởng mình đang ở cõi nào đó, chúng ta lại được gặp lại nhau, yêu thương nhau”, nữ ca sĩ chia sẻ.
Ca sĩ Tùng Dương hào hứng khi tham gia một trong những chương trình hiếm hoi của thủ đô lấy tên “Trở về ngày yêu thương”.
Nam ca sĩ tâm sự, “Phải nói thực sự, những con người đã lớn lên gắn bó với Hà Nội dù là có đi xa, dù là có sống ở nơi đâu trên trái đất này thì lòng bao giờ cũng hướng về nguồn cội, hướng về Hà Nội - trái tim của cả nước. Nơi đây đã gắn bó ở với rất là nhiều những ký ức đẹp với con người Hà Nội.
Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới có những đêm nhạc chất lượng như thế này. Tôi nghĩ là Thăng Long Show là một đơn vị uy tín và có nhiều concept âm nhạc thú vị. Đây cũng là lần đầu tiên Dương tham gia với tư cách là một khách mời và cộng tác với đơn vị tổ chức là Thăng Long Show nhưng thấy sự chỉn chu, tin yêu và trân trọng các nghệ sĩ nên vui và hạnh phúc khi sẽ tiếp tục được cộng tác với Thăng Long Show”.
Không gian đầy cảm xúc để âm nhạc thăng hoa
Bằng Kiều thể hiện hình ảnh đa dạng trên sân khấu “Trở về ngày yêu thương” với những bản phối hoàn toàn mới do Sơn Thạch thực hiện khi solo nhiều ca khúc ít khi được thể hiện “Đâu phải bởi mùa thu”, “Em đi rồi”, “Thao thức vì em”, “Tình như lá bay xa”… Nam ca sĩ bày tỏ sự hào hứng khi hát những bản phối mới, tạo nên những sự khác biệt và để bản thân không bao giờ lặp lại mỗi lần gặp khán giả.
“Cả Ban tổ chức và ê kíp thực hiện chương trình đều rất cố gắng trong tất cả các khâu để thực hiện một liveconcert chỉn chu nhất về nghệ thuật. Ê kíp Thăng Long show là một ekip chuyên nghiệp và rất trân trọng anh chị em nghệ sĩ, đó là động lực để chúng tôi hào hứng cộng tác với Thăng Long Show. Chúc ê kíp luôn thành công, luôn giữ niềm đam mê của mình để có thêm nhiều chương trình chất lượng dành tặng khán giả”, Bằng Kiều nói.
Ca sĩ Quang Dũng may mắn đồng hành cùng Thăng Long Show ở nhiều chương trình và lần này thêm hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu lớn của khán giả. “Thăng Long Show đã giúp chúng tôi thực sự thăng hoa trong một không gian quá tuyệt. Từ dàn nhạc, thiết kế sân khấu, âm thanh, ánh sáng đều rất đẹp, riêng khán giả trên cả tuyệt vời. Ê kíp của Thăng Long Show gồm các gương mặt quen thuộc như nhạc sĩ Sơn Thạch, đạo diễn Bảo Lê, NSƯT Đạt Tăng, MC Lê Anh, nhà sản xuất Ruby Ngọc, ánh sáng Long Lighting, chuyên gia âm thanh Phan Hiền Thanh đã chuẩn bị chu đáo đến từng chi tiết. Mong muốn của tôi là có thêm nhiều chương trình giá trị để các các nghệ sĩ có nhiều hơn cơ hội công hiến cho nghệ thuật”, Quang Dũng bày tỏ.
Thúy Ngà
" alt=""/>‘Trở về ngày yêu thương’Phòng tạm giữ nằm ngầm dưới đất, phải xuống cầu thang và đi đường hành lang dài không cửa sổ, ánh đèn chiếu sáng suốt ngày đêm, làm mất cảm giác về thời gian, chẳng hiểu sao lúc đó mình lại liên tưởng đến mấy cái casino – chả nơi nào có ánh sáng ban ngày, mà toàn là ánh đèn vàng làm người ta ở đó rồi là cứ triền miên không biết đâu là ngày đâu là đêm.
![]() |
Trong phòng chỉ có hai người cảnh sát còn trẻ, một cậu đang cắm cúi vào cái computer ở cái bệ như quầy lễ tân, chỉ gật đầu chào rồi lại mải miết gì đó, có vẻ không để ý xung quanh, còn cậu kia cũng rất trẻ và bảnh trai, mái tóc vàng hơi loăn xoăn, nói nhỏ cho mình hay – vụ̣ ăn cắp ở siêu thị ấy mà. Đồn cảnh sát gần khu shopping lớn ở Sydney, nên việc gì ở đó đều mang vào đây cả.
Rồi là lăn tay, lập hồ sơ, ký biên bản – như thường lệ, người ta hỏi nghi phạm “Ông có cần luật sư không?”. Người này cuống lên lắc đầu quầy quậy “Không, không ạ!”.
Anh Tư tuổi ngoài 40, trông khắc khổ, vẻ nhẫn nhục, gương mặt thảng thốt như đang chìm trong cơn ác mộng – ai mà chẳng thế trong cảnh khốn khổ này. Sau một hồi “thẩm vấn” hóa ra là nhà này có bốn con còn đi học, chồng lãnh trợ cấp thất nghiệp, vợ lãnh trợ cấp nuôi con, cũng tạm đủ chi tiêu, nếu thu xếp khéo cũng có chút để dành.
Nhân khi đứa lớn đi cắm trại, đứa nhỏ ở chơi với con nhà họ hàng, hai vợ chồng anh rủ nhau đi casino. Anh bảo không phải là người cờ bạc, đây là lần đầu đi chơi thâu đêm, càng chơi càng thua nên cứ cố gỡ, rồi thua cho đến khi nhẵn túi.
Kẹt cái, trong số tiền thua bạc, có 20 đô là của con gái. “Biết ba má lên phố nên nó nhờ tôi mua cái băng đô ở chỗ này, cái có bông màu hồng. Không còn đồng nào trong túi, về tới nhà thì nó cũng về tới. Quẫn trí, lại thấy chỗ ấy đông người, mà kệ hàng bày ngay gần cửa nên tôi làm liều”.
Người vợ đã được cho về nhà, anh nói phải chờ tôi vì anh không biết tiếng để xin cảnh sát tha cho anh. Người cảnh sát trẻ ôn tồn giải thích:
- Ông ký vào đây rồi về được rồi. Chúng tôi xong thủ tục để truy tố ông ra tòa. Bên tòa sẽ quyết định có tha ông hay không, nếu không được tha thì tòa quyết định việc phạt. Ông sẽ nhận được giấy báo qua đường bưu điện để biết ngày ra tòa.
- Có cách nào cho tôi biết ngày ra tòa mà không phải nhận giấy qua bưu điện không̣?
- Thế để tôi thu xếp cho cảnh sát tới nhà trao giấy cho ông.
Nãy giờ anh Tư vẫn còn chút vẻ buông xuôi “ráng làm ráng chịu”, chắc cũng tưởng việc nhỏ rồi bị phạt nhẹ là xong. Khi nghe tới đó, mặt anh trắng bệch, trông anh thất thần như không còn sinh khí. Anh nhìn tôi cầu cứu trong ánh mắt tuyệt vọng:
- Chị ơi, chị có cách gì nói giúp tôi, tôi không thể nhận giấy, tôi không thể để cảnh sát tới nhà. Tôi sẵn sàng ra tòa, tòa phạt sao tôi chịu vậy, nhưng đứa mở hộp thư và đọc giấy tờ sẽ biết chuyện, mấy ông cảnh sát tới nhà còn chết tôi hơn, làm sao giữ kín được chuyện này. Chị ơi làm ơn nói mấy ông giúp tôi.
- Việc ăn cắp bị bắt quả tang là bắt buộc phải truy tố, không có ngoại lệ. Chúng tôi chỉ có hai cách ấy để báo ngày ra tòa thôi.
Đến đây, anh Tư nghẹn ngào: “Sắp nhỏ mà biết chuyện thì tôi làm sao dạy con được nữa. Thế này chắc tôi mất con rồi chị ơi!”, rồi anh gục mặt xuống hai đầu gối khóc như mưa.
Người cảnh sát đang tác nghiệp đứng ngây ra nhìn cảnh ấy, còn người cảnh sát kia có vẻ hiểu chuyện, vẫy cậu ra một chỗ nói nhỏ rồi biến đi sau cánh cửa. Một lúc sau cậu này trở lại cùng ông cảnh sát trưởng, dáng bệ vệ với mái tóc hoa râm, ông này nói với anh Tư:
- Tôi được quyền hạn ra quyết định miễn tố. Ông không có tiền án, tiền sự và lúc vi phạm đã mất tỉnh táo, hội đủ tiêu chuẩn để tôi xét chấm dứt vụ này để ông khỏi phải ra tòa. Tôi cũng có con cái. Tôi chỉ mong sẽ không bao giờ phải gặp lại ông vì phạm pháp.
Người cảnh sát đưa anh Tư ra với tự do và ánh sáng mặt trời! Mình còn nán lại làm nốt mấy cái giấy rồi cũng ra, thấy anh còn đứng đó có ý chờ mình.
- Cảm ơn chị đã nói giúp cho tôi với mấy ông cảnh sát.
- Không có gì đâu anh, tôi chỉ dịch thôi, việc của tôi mà.
Thấy vẻ ngần ngừ của anh như còn muốn nói gì nữa, mình chợt hiểu:
- Anh đừng lo, tôi mà lộ chuyện thì tôi mất việc anh ạ. Anh cứ yên tâm về nhé. Chúng ta coi như chưa bao giờ gặp nhau. Chào anh tôi đi nhé.
Mình lái xe đi, anh Tư không phải là tên thật của anh ấy, ghi thế để nhớ về người cha tội nghiệp ấy thôi. Từ đó mình cũng chẳng bao giờ gặp lại anh Tư nữa. Thỉnh thoảng chỉ nghĩ, đã hơn chục năm rồi, chắc cô bé thích cái băng đô có bông màu hồng nay cũng người lớn rồi.
Theo facebook Kim Chi
" alt=""/>Dạy con ngoan: Chiếc băng đô hoa hồng và nỗi sợ hãi của người cha“Các bậc phụ huynh thân mến,
Các kỳ thi đang tới gần. Tôi biết rằng tất cả phụ huynh đều đang rất lo lắng con mình có thể làm bài tốt hay không, nhưng làm ơn hãy nhớ rằng, có những em tham gia kỳ thi này sẽ trở thành nghệ sĩ mà không cần phải hiểu về Toán học.
Sẽ có những doanh nhân không cần quan tâm tới Lịch sử hay Văn học Anh. Có những nhạc sĩ mà điểm môn Hóa học sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới họ. Có những vận động viên mà với họ, môn Thể chất còn quan trọng hơn môn Vật lý.
Nếu con bạn đạt điểm tốt thì thật tuyệt. Nhưng nếu không, đừng làm mất đi sự tự tin của chúng. Hãy nói với con rằng mọi chuyện đều ổn, rằng đó chỉ là một kỳ thi. Còn nhiều thứ quan trọng hơn nhiều trong cuộc sống này. Hãy nói với con bạn rằng, dù chúng có đạt bao nhiêu điểm thì bạn vẫn yêu chúng và sẽ không bao giờ phán xét điều đó.
Làm ơn hãy làm điều này, và nếu bạn làm được, hãy xem con mình chinh phục thế giới như thế nào. Một kỳ thi sẽ không thể lấy đi ước mơ hay tài năng của một đứa trẻ”.