Ảnh minh hoạ. Nguồn: Lucas Pezeta/Pexels.
Trước cuộc gọi đó, tôi sẽ dám cá mọi thứ rằng Peck chẳng có vũ khí gì trong người, bởi nhóm chúng tôi chủ động chặn đánh gã trước lúc gã tan làm. Tôi sẽ không cá bằng mạng mình, không phải thế này. Tôi ném điện thoại. Lật người gã lại để lục lọi, tôi kiểm tra thắt lưng một lượt xem có dao bỏ túi gì không. Tôi đứng lên còn gã thì lủi xuống.
Malcolm lôi chiếc balô của Peck từ dưới gầm xe ôtô xanh mà Tagoe đã ném xuống. Cậu mở nó và dốc ngược lại, một vài cuốn truyện tranh Black Panther và Hawkeye rơi xuống đất. “Chẳng có gì.”
Tagoe xông đến hướng Peck, tôi thề cậu định tung ra cú sút như thể đầu gã là một trái banh, nhưng cậu lại nhặt điện thoại tôi lên và nghe máy. “Gọi ai?” Cổ cậu nổi gân, không mấy bất ngờ. “Đợi chút, đợi chút. Tôi không phải. Đợi chút. Một giây thôi.” Cậu chặn điện thoại. “Muốn tao dập máy không, Roof?”
Tôi không biết. Tôi vẫn giữ thằng Peck, máu me và nhừ tử, giữa cái bãi để xe ở trường tiểu học này, mà tôi cũng chẳng cần phải nghe cú điện thoại ấy để biết rằng Death- Cast không gọi để báo là tôi trúng xổ số. Tôi giật lấy điện thoại từ Tagoe, bực bội và bối rối, có lẽ tôi sẽ nôn khan nhưng vì cha mẹ và chị gái tôi đều không làm vậy nên có thể tôi cũng sẽ không nôn.
“Trông chừng nó,” tôi bảo với Tagoe và Malcolm. Hai đứa gật đầu. Tôi không biết tại sao mình lại thành tên cầm đầu. Tôi được nhận vào nhà tình thương sau hai người họ mấy năm trời.
Tôi tránh ra xa một khoảng, như thể sự riêng tư thực sự quan trọng, và chắc chắn rằng tôi cách khỏi ánh sáng rọi ra từ tấm biển báo lối thoát hiểm. Cố không bị tóm ngay giữa đêm với khớp nắm tay đầy máu. “Sao?”
“Xin chào. Đây là Victor gọi từ Death-Cast muốn nối máy với Ruffus Emmy-terio.”
Anh ta nói lái họ tôi, nhưng cũng chẳng cần phải chỉnh làm gì. Chẳng còn lại ai để mang cái họ Emeterio này nữa. “Ờ, là tôi.”
“Rufus, tôi rất tiếc phải báo với cậu rằng vào một lúc nào đó trong vòng hai mươi tư giờ tiếp theo...”
“Hai mươi ba,” tôi ngắt lời, đi đi lại lại từ đuôi xe này tới đuôi xe khác. “Anh gọi cho tôi trễ một giờ.” Xằng bậy. Những Decker khác nhận được thông báo của họ một giờ trước. Nếu như Death-Cast gọi cho tôi từ một giờ trước thì tôi đã không đợi ở ngoài quán ăn, nơi gã sinh viên năm nhất bỏ ngang đại học tên Peck kia đang làm việc để đuổi đánh gã đến cái bãi để xe này.
“Vâng, cậu nói đúng. Xin thứ lỗi,” Victor đáp.
Tôi cố ngậm mồm lại bởi tôi không muốn trút giận lên người chỉ đang cố làm công việc của mình, dẫu cho tôi chẳng thể hiểu nổi sao lại có kẻ chết giẫm nào lại muốn chủ động ứng tuyển cho một công việc thế này. Chỉ một giây thôi, hãy vờ như tôi vẫn có một tương lai, hãy mua vui cho tôi, chẳng có một thế giới nào tôi sẽ mở mắt tỉnh dậy và nói, “Mình nghĩ là mình sẽ nhận công việc ca đêm mà mình chẳng cần làm gì ngoài báo với người khác rằng mạng họ sắp tàn.”
Nhưng Victor và những người khác đã làm vậy. Tôi cũng chẳng muốn nghe thêm ba cái nhắc nhở xin đừng vội trút giận lên người đưa tin xấu làm gì, nhất là khi cái tin ấy lại chính là tôi sẽ toi đời nội trong hôm nay.
“Rufus, tôi rất tiếc phải báo với cậu rằng một lúc nào đó trong vòng hai mươi ba giờ tiếp theo cậu sẽ qua đời. Dẫu chúng tôi không thể làm được gì để ngăn chặn điều này xảy ra, nhưng tôi gọi để thông báo với cậu những lựa chọn cậu có thể thực hiện trong hôm nay. Trước tiên, cậu ổn chứ? Mất một lúc cậu mới trả lời. Mọi chuyện không sao chứ?”
" alt=""/>Đấu tranh nội tâm của chàng trai khi đối mặt với thần chếtTIN BÀI KHÁC:
"Tình cũ không rủ cũng đến" sau 10 năm xa cách...Hai mẹ con nhà Ruth tới từ Adelaide, Australia đã bắt đầu hành trình của mình từ năm 2012 và đã ghé thăm 65 quốc gia trên thế giới. Họ chỉ tiêu tối thiểu 25 đô la mỗi ngày, và chủ yếu nhờ vào lòng tốt của những người mà họ gặp trên đường đi.
“Tôi sinh Louis khi đã lớn tuổi” – bà mẹ này giải thích. “Năm 2011, tôi có một ngôi nhà lớn và làm 2 công việc – một là giám đốc kinh doanh, một là bán hàng online – chỉ đơn giản để trả tiền thế chấp và các hóa đơn”.
“Tôi ngồi trong văn phòng của mình ở nhà, còn Louis thì ở phòng mình tận phía cuối ngôi nhà. Tôi đã không dạy dỗ được con mình. Chúng tôi hiếm khi gặp nhau và tôi biết mình có câu trả lời”.
![]() ![]() ![]() |
“Ảnh hưởng của bố mẹ khiến tôi dành tình yêu cho du lịch từ khi còn trẻ. Trong 18 tháng, tôi đã lên kế hoạch bán tất cả mọi thứ và đưa cậu bé 7 tuổi của mình bước ra khỏi trường học để có một cuộc phiêu lưu khắp thế giới”.
Chị nhớ lại: “Chúng tôi đã tới Fiji. Tôi đưa Louis tới các điểm du lịch, sau đó là những ngôi làng – nơi mà trẻ em gần như không có bất cứ thứ gì”.
“Tôi biết rằng Louis sẽ học được nhiều hơn từ những chuyến đi và nhìn thấy thế giới và cách mà mọi người sống ở mỗi quốc gia - ở những ngôi làng, những cộng đồng xa xôi hẻo lánh – hơn là chỉ trong lớp học.
Louis chính là người đưa ra đề xuất đi du lịch khắp thế giới và chị Ruth đã ủng hộ mong muốn của con trai.
Bán nhà và mọi tài sản, bà mẹ này chỉ giữ lại một số kỷ vật của gia đình, trong khi đó Louis gửi tặng toàn bộ đồ chơi của mình cho những đứa trẻ ở Fiji – điểm đến đầu tiên của họ. “Chúng tôi đóng gói 40kg đồ chơi và gửi tới đó. Khi chúng tôi tới đó, Louis tận tay tặng bọn trẻ và nụ cười trên khuôn mặt thằng bé mãi mãi trong tâm trí tôi”.
![]() ![]() ![]() |
Hành trình của hai mẹ con Ruth bắt đầu từ năm 2012, trong khi nhiều bạn bè, người thân của họ đã nghĩ họ sẽ trở về trong vài tháng. Tuy nhiên, có vẻ như chị Ruth và cậu bé Louis vẫn còn đang rất hào hứng với hành trình của mình.
“Chúng tôi đã cố gắng làm bài tập vào mỗi tối nhưng sau một ngày đi lại, thằng bé đã quá mệt” – chị nhớ lại.
“Tôi nhận ra khi thằng bé đổi tiền tệ, đó chính là môn toán; khi thằng bé giúp tôi lên kế hoạch tới đất nước tiếp theo, đó là môn địa lý; và lịch sử được truyền đạt tốt hơn bao giờ hết khi chúng tôi tới thăm những danh lam thắng cảnh ở mỗi quốc gia”.
Đã bước sang năm thứ 5 của cuộc hành trình, Ruth và Louis chỉ trở về Úc chủ yếu là để làm mới hộ chiếu của mình. Hiện tại họ đang ở Đông Nam Á và chưa có ý định dừng cuộc hành trình của mình.
Mục tiêu của hai mẹ con là ghé thăm thêm 35 quốc gia nữa để đạt tổng số 100 nước họ đã đặt chân đến trong vòng 2-3 năm tiếp theo.